Bạch Khôn cứng họng, hồi lâu mới nói: “Không ngờ tôi với cậu, lại có một ngày đồng bệnh tương liên.”
Chu Trạch Tục lạnh lùng nói: “Cũng không phải hôm nay anh mới biết trong lòng hắn không có anh! Chu Trạch Diên kia EQ quá nát bét, chính anh lại giả ngu cái gì? Chuyện ngu ngày xưa anh từng làm cho hắn khỏi nói nữa, hắn sang năm định đi Anh quốc anh liền bán quán bar tính toán vặn dặm đi theo, hắn một câu không đi anh xé bỏ luôn thư trúng tuyển mình đã phải năn nỉ cầu xin không biết bao nhiêu người mới lấy được, còn căn nhà anh mua kia nữa, trang trí thành cái dạng gì hả, ngay cả gối ôm trò chơi cầm tay cũng đầy mong đợi mà chuẩn bị cho hắn! Hắn nhìn thấy sao? Hắn vui sướиɠ à? Hắn có nguyện ý muốn không?” Nói xong lời cuối cùng, nó nói nhanh đến nỗi như không thể đợi được nữa chỉ muốn phát tiết tâm trạng, giọng điệu châm chọc “nhìn coi cái đồ đại ngu nhà anh”.
Bạch Khôn cương cứng mặt, nói: “Dù vậy tôi cũng vui vẻ, cậu quản được sao?”
Chu Trạch Tục hừ một tiếng, không rõ là khinh bỉ hay cười nhạo, nói: “Đến bây giờ anh còn không chịu đối mặt với thực tế, lừa mình dối người để làm gì.”
Bạch Khôn nổi sùng lên: “Cậu dựa vào đâu nói tôi? Có bản lãnh cậu đừng ngày ngày lẽo đẽo thôi tôi nữa đi!”
Chu Trạch Túc đá thật mạnh vào cây bách ven đường, tức giận gào lên: “Tôi CMN tiện hơn anh đó!” Nó rút ra một tập giấy từ trong túi áo khoác ném tới, rơi bên chân Bạch Khôn.
Chu Trạch Tục lạnh lùng nói tiếp: “Tôi đã kí tên rồi, cũng đã làm công chứng, nếu như anh có vấn đề gì có thể gọi tới số điện thoại luật sư của tôi được đề trên đó.”
Bạch Khôn nghi ngờ mà nhặt lên, đó không ngờ là thư chuyển nhượng cổ phần, đoạn thời gian trước Chu Trạch Tục thu mua bao nhiêu cổ phần bây giờ chuyển tất cho anh, so với số cổ phần lúc trước Bạch Anh Đường nắm giữ còn nhiều hơn 10%.
“Tại sao cậu lại đưa tôi cái này?” Anh vừa khó hiểu lại cảnh giác, Chu Trạch Tục thua mua những cổ phần này, tốn rất nhiều sức lực cũng như tiền bạc.
Chu Trạch Tục nhét tay vào túi áo, khinh thường nói: “Bởi vì tôi là thằng ti tiện.”
Bạch Khôn: “…”
Chu Trạch Tục mặt vẫn thản nhiên nói: “Anh yên tâm, nếu ngày mai tôi lại bám theo đýt anh, thì tôi chính là con rùa đen khốn kiếp. Gặp lại sau!!!”
Nó nâng cằm, vừa cao ngạo vừa bi tráng xoay người sải bước rời đi.
Trong thoáng chốc Bạch Khôn cảm thấy tờ giấy kia đâm vào tay anh đau nhói.
Trên lầu hai Chu gia, Chu Trạch Diên ngồi bên cạnh giường bé cưng, vui rạo rực nói: “Chu Đô Đốc, nghe rõ ràng nha, ba là ba con ba ba ba ba đó.”
Chu Đô Đốc mệt mỏi muốn ngủ, hai mắt mơ màng, lộ ra vẻ mặt “lười nói với tên ngu ngốc này”.
Chu Nhâm lên tiếng: “Con nói với thằng bé nửa giờ rồi, còn chưa đủ?”
Chu Trạch Diên hưng phấn nói: “Muốn trẻ con nhận ra ba ruột nó phải dạy từ bé xíu xiu, nửa giờ sao mà đủ?”
Chu Nhâm từ phía sau đi tới ôm lấy thắt lưng hắn, nói: “Đừng làm phiền bé, để nó ngủ đi.” Vừa nói vừa lôi hắn đi ra.
Chu Trạch Diên giãy giụa giơ hai tay muốn bám lấy giường, làm như sinh ly tử biệt đến nơi: “Con trai, ba ba nhất định sẽ trở về!”
Chu Nhâm vừa kéo vừa ôm tha hắn vào trong phòng, xoay tay đóng thật kỹ cửa, Chu Trạch Diên giật thót, hèn nhát kêu lên: “Ba ba?”
Chu Nhâm có chút phiền não, đưa tay nới lỏng cà vạt, lên tiếng: “Đừng tưởng rằng ta không nhìn ra, từ khi trở lại con liền trốn tránh ta.”
Ánh mắt Chu Trạch Diên tránh né, lí nhí trả lời: “Nào có đâu, con làm gì mà phải trốn tránh người chứ.”
Chu Nhâm lạnh lùng nói: “Ta cũng muốn biết tại sao.”
Chu Trạch Diên nhanh chóng chớp chớp mắt, nói: “Được rồi là do con xấu hổ.”
“…” Chu Nhâm không thể tin nổi, hỏi lại: “Cái gì?”
Chu Trạch Diên lấy tay che mặt, vừa nghĩ tới người bây giờ nói chuyện yêu đương với ba là “Chu Trạch Diên” mà không phải “Chu Trạch Tục”, tim hắn liền đập dồn dập, mặt nóng muốn bốc khói luôn. Lưỡng tình tương duyệt gì gì đó, thật quá là ngượng ngùng mà!
Hắn cúi đầu nói: “Thật mà, con cực khẩn trương. Ba à, người lùi về sau đi, cách con xa một chút.”
Chu Nhâm hoàn toàn không hiểu nổi, nghiêm mặt đưa tay muốn ôm hắn.
Chu Trạch Diên kinh sợ mà né tránh, cau mày khổ não nói: “Đừng làm rộn.”
Chu Nhâm bắt vào khoảng không, lúng túng bỏ tay xuống, y cảm thấy hoang đường vô cùng, trên mặt lộ ra mấy phần bi thương.
Chu Trạch Diên nghiêng đầu nhìn y, dò hỏi: “Ba ba, Chu Trạch Tục thích Bạch Khôn, thích lắm luôn.”
Chu Nhâm hơi chút kinh ngạc, không hiểu hắn nói chuyện này để làm gì.
Chu Trạch Diên khuyên nhủ y: “Cho nên người đừng có ý gì với nó nữa, nó sẽ không thích người đâu.”
Chu Nhâm cảm thấy hoang đường: “Con lại nói nhăng nói quậy gì vậy, ta lúc nào thì có ý khác với nó?”
Chu Trạch Diên ủy khuất nói: “Ba à, người đừng gạt con nữa, từ nhỏ đến lớn người đối xử với nó cực kì khác biệt, con đâu có mù.”
Chu Nhâm hít một hơi, lạnh lùng nói: “Nhưng mà, con ngốc.”
Chu Trạch Diên bực tức mở mắt trừng trừng, muốn phản bác, Chu Nhâm nghiêm túc nói trước: “Trạch Diên, ta thích con, là chuyện sau khi con ra viện.”
Chu Trạch Diên chấn động, cả người hỗn loạn.
Chu Nhâm hết sức bất đắc dĩ, nói tiếp: “Con không nghĩ ra sao, lúc Trạch Tục gặp chuyện không may nó mới có mười bảy, trước đó mẹ con vẫn còn sống, ba làm sao có thể đi thích người khác.”
Chu Trạch Diên kinh ngạc xong, lại đổi sang vẻ mặt thương tâm.
Chu Nhâm cau mày, không quá tự tại nói: “Con sẽ không phải ngay cả nàng cũng ăn dấm chứ?”
Chu Trạch Diên lắc đầu, hỏi: “Ba à, người nói sau này người mới ‘thích con’, là thích con, hay là yêu con?”
Chu Nhâm: “…” Đây là trọng điểm cần chú ý à!?!?
Chu Trạch Diên truy hỏi: “Rốt cuộc là như thế nào?”
Chu Nhâm bỏ qua câu thông bình thường, hờ hững đáp: “Từ đầu là yêu thích.”
Chu Trạch Diên mừng rỡ nói: “Sau đó liền yêu con? Có phải con đặc biệt thơm ngon mỹ vị không?”
Chu Nhâm 囧 nói: “Con không xấu hổ nữa à?”
Chu Trạch Diên ‘xoẹt’ cái xụ mặt xuống, đeo lên khuôn mặt ngượng ngùng: “Suýt nữa thì quên mất.”
Chu Nhâm: “…”
Chu Trạch Diên cúi đầu, len lén liếc nhìn Chu Nhâm, thì thầm: “Ba à, người mau tới hôn con đi nha.”
Chu Nhâm đứng bất động, nhìn con trai như nhìn tên bệnh thần kinh.
Chu Trạch Diên nhăn mặt, khổ não nói: “Con rất xấu hổ, người chủ động một chút không được sao?”
Chu Nhâm: “…” cái từ này hiển nhiên chẳng liên quan với con chút xíu nào hết con trai ạ!
Y 囧 đến không còn gì để nói nhưng cố tình lại bị đâm trúng manh huyệt, đưa tay kéo con trai ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn hắn.
Chu Trạch Diên ‘ngượng ngùng’, hai tay đặt trên ngực Chu Nhâm, thong thả lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ vuốt ve cơ ngực của y.
Chu Nhâm hôn con trai, môi lưỡi nhiệt tình đảo qua trao đổi nước bọt.
Hai người chậm rãi dịch đến bên giường, Chu Trạch Diên ngửa mặt ngả xuống giường, một tay ôm cổ Chu Nhâm, cái tay còn lại không chờ nổi nữa mà gỡ cà vạt Chu Nhâm xuống, hùng hùng hổ hổ nói: “Từ sớm đã không vừa mắt cái cà vạt này! Sau này không cho phép dùng nó nữa!”
Chu Nhâm phối hợp cúi người, để hắn cởi cà vạt ra ném xuống đất.
Chu Trạch Diên hài lòng, hai tay bưng mặt Chu Nhâm hôn mạnh một cái, nói: “Đợi lát nữa đưa người cái mới, đẹp cực nha, hợp với người hơn nhiều.”
Chu Nhâm nghiêm mặt, trong mắt lại ánh lên tia vui vẻ, nói: “Ừm.”
Chu Trạch Diên nâng đầu gối muốn cọ cọ y, bị đè xuống, Chu Nhâm nói: “Chiều qua làm lâu như vậy, phía sau đã hết sưng rồi?”
Chu Trạch Diên co bóp vài cái, thất vọng nói: “Giống như chưa hết, còn hơi đau.”
Chu Nhậm lật người ngồi xuống bên cạnh hắn, vuốt ve tóc hắn, dịu dàng nhìn hắn.
Chu Trạch Diên nghiêng người gối lên đùi y, nói: “Nếu không con liếʍ liếʍ cho người?” nói xong, thò tay định cởi thắt lưng y.
Chu Nhâm bắt lấy tay hắn, đặt bên môi hôn một cái, nói: “Không muốn, ta càng muốn ‘thích’ nhiều hơn nữa.”
Chu Trạch Diên ban đầu còn không hiểu, suy nghĩ một chút mới hiểu ra, đem mặt chôn trên đùi Chu Nhâm cười ha ha, hắn nhất định là người hạnh phúc nhất trên đời!
Không khí ấm áp vô cùng, tim hồng dường như bay khắp phòng.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Chu Trạch Diên phản xạ có điều kiện ngồi bật dậy, Chu Nhâm cũng căng cứng cả người. Chu gia bình thường sẽ không có người tùy tiện vào phòng Chu Nhâm, hai người bọn họ chẳng hề nghĩ tới phải khóa cửa, hoàn toàn quên bây giờ không giống ngày xưa, trong nhà mới có thêm một thành viên.
Chu Trạch Tục ngẩn người, ánh mắt quét qua hai người quần áo xốc xếch cùng khuôn mặt đào hoa của anh nó, giọng đầy nghiền ngẫm: “Ái da, tựa hồ con tới không đúng lúc lắm.”
Bị con út bắt gặp mình đang cùng con lớn giảo cơ, Chu Nhâm lúng túng tới cực điểm, nói: “… Con tìm ba?”
Chu Trạch Tục đứng dựa vào khung cửa, cười hì hì, nói: “Đúng vậy, ba ba, người và anh đang chơi gì vậy? Sao lại không gọi con tới chơi cùng?”
Chu Nhâm lạnh mặt, đờ đẫn nói: “Con cũng không phải vừa mới biết, đừng hù dọa anh con.”
Chu Trạch Tục ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Anh trai, em hù anh à?”
Chu Trạch Diên ngây ra nhìn em trai, giống như hoàn toàn quên mất động tác cùng ngôn ngữ.
Chu Nhâm đứng lên, nghiêng người che lại hắn, nói: “Tìm ba có chuyện gì?”
Chu Trạch Tục bĩu môi nhàm chán, nói: “Ba ba, cho con mượn ít tiền.”
Chu Nhân hỏi: “Bao nhiêu?”
Chu Trạch Tục giơ lên một ngón tay: “Một triệu.”
Chu Nhâm nhanh chóng lấy ra tập chi phiếu, rút một cây bút từ ống đựng, ký tên.
Chu Trạch Tục đút tay túi quần nghênh ngang đi vào, mũi chân đá đá cà vạt dưới sàn, tà liếc Chu Trạch Diên.
Chu Trạch Diên đang cài nút áo, mới nãy áo sơ mi của hắn bị làm cho xốc xếch rộng mở, cả mảng ngực lộ ra ngoài, hắn tựa như cảm nhận được điều gì, lập tức ngẩng đầu lên, hung tợn trừng lại.
Em trai nhếch môi cười xấu xa, nói nhỏ: “Anh à, đầu nhũ của anh không ngờ lại là màu hồng nhạt đó.”
Chu Nhâm lập tức ném bút lên bàn, ném tờ chi phiếu cho nó, cả giận quát: “Cẩm, cút ra ngoài!”
Chu Trạch Tục đắc ý đi ra.
Chu Trạch Diên tức đến nổ phổi, nhảy dựng lên gào to: “Tao nói cho chú biết! Bạch Khôn thích hồng phấn đó! Chú gato đến đâu cũng vô dụng!”
Bóng lưng Chu Trạch Tục cứng đờ, ánh mắt âm ngoan quay đầu lại, nhìn anh trai nó mấy giây, mới nhoẻn miệng cười: “Ba à, ngài xem anh con bá đạo chưa kìa, không cho ngài đeo cà vạt con đưa, mà đặc biệt đưa tặng người cái nón, chà chà, xanh quá là xanh cơ.” Nó phung phẩy tờ chi phiếu, ra đi đầu không ngoảng lại, còn không quên đóng cửa cẩn thận.
Chu Trạch Diên tức giận nhảy xuống sàn, hung hăng đạp đạp đạp cái cà vạt kia, cả giận mắng: “Đệch! Đệch! Đáng ghét y như lúc bé!”
Chu Nhâm còn đứng bên cạnh bàn, lạnh mặt nhìn hắn.
Chu Trạch Diên đưa mắt nhìn y, nói: “Cái mặt ba thế là làm sao! Con mới không cắm sừng người đâu!”
Chu Nhâm ném tập chi phiếu vào ngăn kéo, đóng cái rầm.
Chu Trạch Diên vội la lên: “Là thằng đàn ông ai mà chẳng thích hồng hồng chứ, con chỉ nói sự thật ai ai cũng biết thôi! Ba à, người lý trí một chút, chớ ấu trĩ như vậy có được hay không?”
Chu Nhâm: “…” Rốt cuộc người nào mới ấu trĩ???
Chu Trạch Diên đi tới sau lưng y, tức giận lên án: “Còn có, nó muốn một triệu người liền cho, còn nói không có ý tứ gì với nó!?”
“…” Chu Nhâm bất đắc dĩ nói: “Bảy năm nay nó không được cầm tiền tiêu vặt từ chỗ ta, cộng lại cũng chẳng phải chỉ có từng ấy, con làm anh, lòng dạ đừng có hẹp hòi như vậy.”
Chu Trạch Diên hẹp hòi nói: “Con không thích! Con bây giờ không phải con trai người! Con là bà xã của người! Tiền của người tất cả là của con! Dựa vào cái gì mà cho nó! Thằng quỷ xứ!”
Chu Nhâm trong nháy mắt phá công, nhanh chóng quay đầu đi, bả vai run run.
Chu Trạch Diên thoáng sửng sốt, lắp ba lắp bắp làm như gặp quỷ: “Người, người, người cười cái gì?” còn không quên phẫn nộ: “Có cái gì đáng cười đâu! Con đang nghiêm túc đó! Người thế mà dám cười con!”