Bạch Khôn không phản ứng kịp, té cái bịch trên cầu thang.
Trong đầu Chu Trạch Diên nhão như tương hồ, không biết gì về tình huống hiện tại.
Chu Nhâm quay đầu lại, lạnh mặt nói: “Đi, về nhà!“
Chu Trạch Diên nghĩ thầm, giọng nói của người này rất giống ba mình nha.
Chu Nhâm thấy hắn còn đứng đó không nhúc nhích, lửa giận bùng lớn, trừng mắt định bụng mắng một trận, hai nhân viên phục vụ nghe tiếng từ bên trong chạy ra. Chu Nhâm nhất thời cảm thấy mất mặt, đưa tay kéo cánh tay con trai. Chu Trạch Diên còn chưa tỉnh, máy móc bước đi, gần như là bị tha đến xe, mở cửa, bị nhét vào chỗ ngồi phía sau.
Q7 nhanh như chớp trở lại Chu gia, từ đầu đến cuối sắc mặt Chu Nhâm cứ đen như nhọ nồi. Chu Trạch Diên thì ngược lại ngủ ngon lành, còn thi thoảng hừ hừ hai tiếng.
Chu Nhâm không chút dịu dàng kéo con trai xuống xe, lôi thẳng vào trong, tùy tiện ném giữa phòng khách.
Mặt Chu Trạch Diên bị lông dê trên thảm chọc đến là khó chịu, cuối cùng đành mở mắt, mờ mịt ngồi dậy, đứng trước mặt là một người rất quen thuộc. Chỉ có điều, vẻ mặt hiện giờ của Chu Nhâm hắn càng quen thuộc hơn. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có lúc đánh đòn, Chu Nhâm mới nhìn thẳng vào hắn, mà khi đó, trên mặt Chu Nhâm đều treo biểu cảm này.
Nói như vậy, hắn lại trở về làm Chu Trạch Diên rồi? Tốt quá đi… không đúng! Tốt cái gì mà tốt? Chu Nhâm có con trai út đã quên hắn từ lâu rồi!
Hắn say rượu đầu choáng mắt hoa não quay cuồng, giờ phút này tay chân cũng sắp nhũn ra đến nơi, kinh ngạc gọi: “Ba ba.”
Chu Nhâm bị biểu tình co rúm trên mặt hắn châm một cái, có chút mềm lòng.
Chu Trạch Diên co rụt người lại, nhỏ giọng nói: “Ba à, đừng giận con.” nói là nói như vậy, thế nhưng hắn lại không nhớ nổi mình đã làm gì mà chọc Chu Nhâm giận.
Chu Nhâm đơ ra như khúc gỗ, cúi đầu nhìn hắn nhưng không có lên tiếng. Y biết con trai chưa tỉnh rượu, bây giờ nói đa phần là lời của ma men, nhưng sự sợ hãi của hắn với y, giống như tự nhiên nó phải vậy.
Chu Trạch Diên ôm đầu gối, giọng nhỏ hơn hẳn: “Ba, tại sao ba không thích con?”
Chu Nhâm sửng sốt, cảm giác thất bại thật lớn dâng lên, làm nhiều việc như vậy, thì ra vẫn không thay đổi được.
“Tại sao ba không thích con?”
Chu Trạch Diên hỏi lại: “Con có chỗ nào không tốt? Ba thường khen con rất nghe lời, tại sao vẫn không thích con?”
Hắn lầm rầm than thở một hồi, có câu quanh quẩn trong miệng không thoát ra, Chu Nhâm nghe không được.
“Con có điểm gì không bằng nó? Là ba thiên vị! Khốn kiếp! Ba là tên khốn kiếp!” Chu Trạch Diên say rượu bộc phát tính tình, ngồi dưới sàn hu hu hu khóc nức nở, giống như đứa bé học lớp 2 tiểu học.
Chu Nhâm đầu đầy hắc tuyến, bất đắc dĩ nói: “… đừng khóc, nhìn coi khóc thành cái dạng gì rồi.”
Mặt mũi Chu Trạch Diên toàn là nước mắt, gân cổ nói lẫy: “Tôi cứ xấu xí thế đó! Không cần ngài quan tâm! Đời này ngài cũng đừng nghĩ xen vào cuộc sống của tôi!” nói xong lại nghĩ đến mình đã chết, Chu Nhâm quả thật không quản hắn được nữa, khóc càng thương tâm.
Người giúp việc đang lén nhìn khẽ hỏi: “Tiên sinh, Nhị thiếu gia cậu ấy?”
Chu Nhâm phất tay cho họ đi: “Không có gì, các cô không cần phải để ý đến.”
Cơn giận của y đã sớm tan gần hết, bị con trai khóc lóc náo loạn, trong lòng chỉ còn lại buồn bực và khó hiểu. Y không hiểu mình đã làm gì không tốt, rõ ràng không hề tùy tiện mắng chửi hay đánh con, sao con út lại sợ y đến thế. Về phần thiên vị, đại khái đúng là có một chút, khi vợ y còn sống cũng thường nói như vậy, nhưng trên đời nào có cha mẹ có thể giữ cân bằng hai ly nước ở hai tay? Ngay cả hồi cha mẹ y còn tại thế, cũng thân thiết với Chu Phiêu Bình hơn y, thế nên việc này có cái gì không đúng?
Y cúi người xuống, muốn đỡ con trai đứng lên. Con trai lại ra sức tránh, người uống rượu thân thể đã không thăng bằng, né tránh hai cái, cả người nằm rạp ra sau không dậy nổi.
Chu Nhâm nghiêm mặt nói: “Còn không đứng lên thì đêm nay phải ngủ ở đây.”
Chu Trạch Diên sưng mặt lên, cứ nằm đó hầm hừ không thèm động.
Chu Nhâm lóng ngóng dỗ: “Đứng lên, ba đưa con về
phòng ngủ, nghe lời.”
Chu Trạch Diên trợn to hai
mắt nhìn y, ánh mắt ướt sũng, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Trong giây phút đó Chu Nhâm cảm thấy l*иg ngực bị hung hăng cào một cái.
Chu Trạch Diên giơ tay lên,
dùng một ngón tay đâm đâm Chu Nhâm, nói: “Ngài đi đi, tự tôi có thể trở về.”
Chu Nhâm vô thức lùi lại.
Chu Trạch Diên giùng giằng bò dậy, lảo đảo đi đến bên cầu thang, ghé vào tay vịn chầm chậm bước lên lầu.
Chu Nhâm chỉ đứng ở đầu cầu thang, từ phía sau nhìn hắn, thất thần.
Không biết qua bao lâu, Chu Nhâm nghe thấy một tiếng bịch từ trên lầu truyền xuống, vội vã đi lên. Con út đang dựa vào cửa phòng con cả, dùng sức đá cửa.
Chu Nhâm cau mày, tiến đến kéo hắn: “Đây là phòng của anh con, không phải phòng con.”
Chu Trạch Diên đã dùng hết sức lực để leo lên lầu hai, bị y kéo một cái thuận thế ngả ra sau, té vào l*иg ngực ba hắn, nhắm mắt lại ngủ ngon lành.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Chu Trạch Diên vác cái đầu tổ quạ đi ra, vừa vặn chạm mặt Chu Nhâm từ căn phòng bên kia hành lang đi ra, hắn đứng nghiêm người: “Ba ba, chào buổi sáng.”
Chu Nhâm gật đầu một cái, chưa nhìn hắn đã đi xuống lầu.
Hai người cùng đi ra cửa đến công ty, bình thường Chu Nhâm sẽ trò chuyện đôi ba câu với Chu Trạch Diên, nhưng hôm nay y im lặng từ đầu đến cuối chỉ lo lái xe.
Trực giác của Chu Trạch Diên mách bảo tâm trạng ba hắn không tốt, hắn đã quên sạch những chuyện xảy ra vào tối hôm qua, chỉ nhớ mang máng mình bị cô em v-line ăn đậu hủ, về phần mình về nhà thế nào, sau khi về nhà phát sinh chuyện gì hắn không nhớ nổi nữa. Chu Nhâm chỉ là không muốn đáp lời hẳn, hẳn là không phải lỗi lầm gì lớn đi?
Chín rưỡi sáng, Chu Trạch Diên cầm một bộ sách về tài vụ và kế toán đến xem, ba hắn bố trí nhiệm vụ mới cho hắn, đọc hết báo cáo tài vụ nửa năm, làm một phần phân tích.
Chu Nhâm ngồi bên kia phòng làm việc lại hoàn toàn không vui nổi. Đêm qua tỉnh dậy tới tận sáng y không ngủ được, vài thập niên qua y chưa từng gặp phải vấn đề nào khó đến mức không nghĩ ra đáp án như vậy.
Chu Trạch Diên đang mải đọc sách, trợ lý gõ cửa đi vào, hơi cúi xuống chào Chu Nhâm, nói: “Có vị tiên sinh họ Bạch gọi điện thoại tới tìm Trạch Tục.”
Chu Trạch Diên đặt sách lên bàn, chờ Chu Nhâm gật đầu, hắn mới đi ra ngoài nghe điện thoại. Hắn vừa ra khỏi cửa, Chu Nhâm lập tức mặt đầy sương lạnh, trên bàn làm việc của hắn rõ ràng có điện thoại, bấm nút chuyển vào là được, đi ra ngoài thế này, là muốn cùng Bạch Khôn nói những lời không thể để người khác nghe thấy?!
“Khôn cưng,” Chu Trạch Diên xua trợ lý đi, chính mình nghênh ngang ngồi trên ghế người ta nghe điện, “Điện thoại di động tôi có để quên ở chỗ ông không?”
Bạch Khôn nói: “Ở chỗ này tôi này, Trương Khải còn tưởng rằng là của hắn, thiếu chút nữa mang về nhà, cậu… buổi chiều tới lấy?”
Chu Trạch Diên đáp ứng nói: “Được.”
Bạch Khôn do dự hỏi: “Cậu có sao không?”
Chu Trạch Diên hỏi: “Tôi có chuyện gì?”
Bạch Khôn nói: “Trước cứ tạm như vậy đi, buổi chiều gặp mặt lại nói tiếp.”
Chu Trạch Diên trở lại phòng làm việc, thấy sắc mặt Chu Nhâm không được tốt, trong lòng thầm đoán, cũng không dám nói chuyện, khe khẽ lật trang sách.
Cái này rơi vào mắt Chu Nhâw, không khác nào có tật giật mình.
Chu Trạch Diên bị Chu Nhâm nhìn chằm chằm khiến hắn run lẩy bẩy, càng thêm đứng ngồi không yên, cũng càng hoài nghi mình tối qua trong lúc say rượu nhất định đã làm chuyện gì đó trời không dung đất không tha bị Chu Nhâm phát hiện.
Ba rưỡi chiều, Lincoln Club.
“Ông nói cái gì?” Chu Trạch Diên nhảy dựng lên giống như mèo bị dẫm phải đuôi, “Ông hôn tôi bị ba tôi bắt được?!”
Bạch Khôn mặt vô tội xòe tay ra, “Tớ cũng uống nhiều mà, tớ cứ tưởng mình đang hôn người khác, ai biết ba cậu tới đúng lúc như vậy…” c
Chu Trạch Diên chỉ cảm thấy sao bay đầy đầu, điên tiết nhào tới bóp cổ Bạch Khôn, quát: “Tôi bóp chết cậu! Sau đó sẽ đến trước mặt ba tôi tự sát!”
Bạch Khôn phối hợp trợn trắng mắt, thở đứt quãng giả bộ “chết” rồi.
Chu Trạch Diên ủ rũ cúi đầu nằm rạp lên tay vịn sofa, thảm hề hề nói: “Khó trách hôm nay ba tôi nhìn tôi bằng ánh mắt kì quái như vậy.”
Bạch Khôn “sống lại” mò tới, hỏi: “Tôi cứ đinh ninh hôm qua cậu về nhà nhất định sẽ chết, thế mà ba ông không tẩn ông một trận!? Quá không khoa học rồi!” gã vén vạt áo T shirt lên, lộ ra một vết máu bầm ở trên lưng, “Ông xem đi, ba ông thưởng đó.”
Chu Trạch Diên lười giả bộ đồng tình, mắng: “Đáng đời ông, ai cho ông uống nhiều quá liền không biết mở mắt ra nhìn.“