Tứ Đại Tiểu Thư Đại Tài Và Tứ Đại Hoàng Tử Lưu Manh

Chương 47: Mất trí nhớ

Bật đoạn video lên, cả 6 đôi mắt chăm chú nhìn, nhìn tên đàn ông vị Minh hành hạ đến khổ sở mà có chút rùng mình, Băng lên tiếng:

- Hoá ra...lần đó gặp trong phòng ăn, em đã cảm thấy lạ,đột nhiên nhận nuôi hai hắn ta, lại thêm cả như quen biết đã lâu...ánh mắt của Lê gia quả thật có chút khiến em khó chịu!

Vi vỗ đét một cái lên ghế, răng nghiến chặt, khuôn mặt xinh đẹp cùng đôi mắt biết nói, run rẩy:

- Con mẹ nó, tao biết ngay...hai tên Hàn Lâm cùng Hàn Kiệt kia thật ngu ngốc...Nhưng như này vẫn chưa đủ để bọn hắn tin đâu...

Băng lúc này mới cười, nự cười đầy ranh mãnh, lấy một chiếc thẻ nhớ được kẹp trong ốp điện thoại giơ ra:

- Còn bằng chứng của tao nữa...haha

Cả 5 cặp mắt hướng về phía nó đầy bất ngờ, Minh ôm chầm lấy Băng, vẻ mặt vô cùng tự hào"thấy chưa, vợ tao đó!",Phi mặt ngơ ngơ:

- Cô được đấy!

- Xì, mày không xem đấy là vợ ai à!_Minh cười tươi, nghịch nghịch lọn tóc của Băng

Nó bật video lên xem, vì được quay từ trên do camera đường phố quay lại nên thấy được biển số, nó còn phục hồi lại cho rõ nét mặt của hung thủ, ở trong video khi bố mẹ nó đến cứu Hàn Lâm cùng Hàn Kiệt, cách đó không xa có một chiếc ô tô màu đen, người xuống xe chính là hai người nhà Lê gia, hoá ra người phụ nữ có khuôn mặt hiền hậu mà nó gặp lúc xem mắt với Hàn Lâm lại mưu kế như vậy,người đàn ông kia không ai khác chính là Lê Tấn Phúc, đúng là gừng càng già càng cay, càng độc ác:

- Em nghĩ đến lúc hành động rồi, chuẩn bị đi! Vũ khí trong nhà kho em đã chuẩn bị hết...chúng ta 2 giờ sẽ xuất phát!

Cả 6 nhìn nhau gật đầu, chuẩn bị kĩ càng để sẵn sàng cho chiều nay, Bảo cười một cách man rợn, liếʍ khẽ môi, đôi mắt quyến rũ hiện lên nét vui vẻ, lâu lắm mới được ngửi mùi máu, hắn khá thích thú rồi!

Linh hôm nay ngủ đến trưa mới dậy, trong người có chút mệt mỏi, mở mắt nhìn lên trần nhà nhỏ hẹp, không biết giờ này Phong đang ở đâu.Cô cảm thấy khá tù túng khi cứ ở mãi trong căn phòng nhỏ, thiếu ánh sáng liền thay một bộ đồ thoải mái rồi bước ra ngoài,mái tóc bạch kim dài chảy như thác nước ôm gọn làn eo nhỏ nhắn của cô,đang cầm điện thoại bấm trả lời tin nhắn của Nhi mà không hay phía trước có người, cô đâm sầm một cái vào người đó, dường như cảm nhận được hơi thở quen thuộc, cô ngẩng đầu lên nhìn, người con trai đó hỏi:

- Cô có sao không?

Linh không tin nổi vào mắt mình, đây đúng là Phong, không thể sai được, khuôn mặt đó, hơi thở và giọng nói đó chính là anh,cô không kìm nổi nước mắt muốn rơi, ôm chầm lấy anh:

- Phong,cuối cùng em cũng tìm thấy anh rồi!Em nhớ anh lắm...anh có biết là...

Câu nói chưa dứt hết câu, cái ôm đã kịp lạnh, Phong khó hiểu nhìn Linh:

- Cô là ai vậy?Cô có nhận nhầm người không?

Nụ cười hạnh phúc trên mặt Linh trở nên gượng gạo, đôi môi run rẩy, cô không tin vào tai mình, đôi mắt nhắm chặt lại mở ra:

- Phong...anh đang đùa em đúng không?Đùa như vậy không vui chút nào!Chúng ta về nhà thôi...nha anh!

Phong giờ này lạnh lùng mà nhìn, hất đôi tay đang giữ tay mình của Linh ra,Lương Ngọc hớt hả chạy lại ôm lấy tay Phong, vẻ mặt Phong từ lạnh lùng trở nên cưng chiều:

- Anh đi mua nước cho em về nè!

Lương Ngọc chột dạ, ngại ngùng nhìn Linh:

- À được,anh về phòng trước đi nha, em nói chuyện với cô gái này chút!

Gương mặt xinh đẹp của Linh trắng bệch, cô không tin nổi những gì mình vừa thấy, thấy Phong chuẩn bị đi, cô níu lại:

- Phong,anh sao vậy?Anh không nhớ em là ai sao?Em là Linh, là hôn thê của anh mà....Phong!

Phong đột nhiên ôm đầu đau đớn, những hình ảnh mờ ảo của một người con gái xinh đẹp, mê hoặc hiện ra trong đầu anh, anh hét lên, Lương Ngọc ôm lấy Phong vào lòng, hất đôi tay Linh ra, đưa Phong trở về phòng mình rồi lườm Linh một cái đầy ý nhị, Linh bụm miệng khóc, nước mắt lại rơi, từ bao giờ cô trở nên yếu đuối thế này, hàng mi cong đầy nước đọng lại, làm cô nhìn thật thê lương:

- Phong,rốt cuộc anh quên em rồi sao?Sao anh lại thân mật với cô ta như vậy?Anh yêu cô ta rồi sao?

Lương Kiên đang đi lên lầu thì thấy cô đang khuỵu xuống tựa vào cửa khóc đến đau lòng, dường như đoán được gì đó, Lương Kiên đi lại nhẹ nhàng đỡ cô dậy:

- Em...đừng khóc nữa,thân thể em đang yếu lắm!Vào nhà ngồi đi, sàn ở đây rất lạnh...

Lương Kiên là người nắm bắt thông tin rất nhanh, hắn có đọc qua trên báo về vụ mất tích của tiểu thư đại gia tộc Phạm gia cùng thiếu gia Trịnh gia, thật trùng hợp cô lại xuất hiện vào đúng hôm được đăng tin, hắn liền biết, nhìn cô quá chi là xinh đẹp, không giống những cô gái bình thường khác, dù mặt của những tiểu thư gia tộc lớn luôn được che lại khi đăng lên báo nhưng mái tóc bạch kim nổi bật ôm qua eo như vậy, chắc chắn là cô rồi,hắn lại muốn giữ cô bên cạnh, không để cô rời khỏi nơi đây, rời khỏi hắn, ngay giây phút này, người đàn ông sống 25 năm trên đời trước giờ không chút than vọng, lưu luyến lại muốn níu chặt tay cô bé kém mình 8 tuổi,có chút nực cười.Lương Kiên giơ tay lau những giọt nước mắt của Linh thì cô quay đi không để hắn chạm vào mình, lạnh lùng hỏi:

- Anh biết đúng không?Anh biết anh ấy ở đây, nhưng không nói đúng không?Anh cố tình...

Thấy cô kích động, Lương Kiên nhẹ nhàng nói:

- Tôi biết...nhưng vì không muốn em đau lòng,khi tôi gặp cậu ta thì cậu ta đã mất trí nhớ,có hỏi như nào cũng không biết gì...

Linh âm trầm, đau đớn, cảm giác l*иg ngực muốn rỉ máu:

- Mất trí nhớ sao?...Tại sao?Anh ấy không nhớ một chút gì về tôi sao...