Quyển 2 - Chương 29: Chuyện xưa bạn cũ
Vườn hoa đã qua vài năm, nhưng vẫn được chăm sóc kỹ càng. Tại căn phòng đối diện mảnh sân có một chiếc đàn dương cầm ba góc, một người phụ nữ tóc ngắn ngang tai đang dựa vào cây đàn.Đàn dương cầm được một lớp vải trắng đậy lên, trên tấm vải vương một lớp bụi thật dày. Người phụ nữ vừa dựa cạnh cây đàn, vừa hút thuốc, không hề lo tới bụi bặm trên tấm vải có làm bẩn chiếc áo kaki và quần jean ống suông không.
Khi Mộc Trạch Tùng đi vào căn phòng, anh ta nhìn thấy một hình ảnh như vậy.
Anh ta hơi nhíu mày khó mà nhìn ra: “Lạc Kỳ, mẹ cô chuẩn bị bánh ngọt cho cô, bảo tôi tới gọi cô.”
Mộc Lạc Kỳ ngước mắt thản nhiên liếc nhìn anh ta, đáp: “Biết rồi.” Dứt lời cô đi tới trước cửa sổ sát đất, dập tắt điếu thuốc, rồi vứt ra ngoài.
Khi đi qua cạnh cửa, cánh tay cô bị người ta giữ chặt. Cô hỏi dò nhìn sang anh ta.
“Khi nào thì cô học hút thuốc?” Anh ta nhìn mắt cô, “Con gái đừng hút thuốc.”
Cô phì cười một tiếng: “Hút thuốc cũng cần học sao?”
Anh ta hơi nhíu mày.
Cô rút cánh tay về, thờ ơ nói: “Còn nữa, tôi không phải là ‘con gái’ gì đó, tôi là chị họ của anh, Mộc Trạch Tùng.”
Ngay lúc Mộc Lạc Kỳ muốn ra khỏi căn phòng, Mộc Trạch Tùng lên tiếng lần thứ hai: “Chuyện Tiểu Bách tôi thật xin lỗi. Tôi đã từng khuyên can nó, nhưng thất bại.”
Cô dừng bước: “Tiểu Bách làm sai cái gì? Nó đã làm gì mà cần anh khuyên can?” Cô hơi nghiêng người, nhìn sang anh ta, “Nó thích đánh đàn dương cầm, chuyện này chúng ta đã biết từ lâu. Tại sao anh phải khuyên can nó rời khỏi thứ mà nó thích?”
Hô hấp của Mộc Trạch Tùng dần dần dồn dập: “Tiểu Bách rất cực đoan, nó hoàn toàn không biết cái gì gọi là ẩn mình chờ thời. Nó kích động đối nghịch với cả nhà như vậy, chỉ đành chịu kết cục thảm hại. Chờ nó có chỗ đứng, có cơ sở kinh tế, khi đó muốn làm chuyện mình làm cũng không muộn.”
Mộc Lạc Kỳ bỗng dưng nở nụ cười: “Vậy còn anh? Anh ẩn mình chờ thời rất nhiều năm rồi, bây giờ anh có thể làm chuyện anh muốn làm sao?”
Mộc Trạch Tùng cứng họng.
“Mộc Trạch Tùng, anh nghe theo tâm nguyện người nhà đi đường chính trị, có chỗ đứng, có cơ sở kinh tế. Vậy tôi hỏi anh, bây giờ anh còn nhớ hồi trước anh muốn làm gì không?”
Âm thanh của Mộc Lạc Kỳ rất bình thản, nhưng Mộc Trạch Tùng nghe được lại cảm thấy máu nóng chạy lên đầu: “Mộc Trạch Bách căn bản là một tên ma quỷ! Nó cầm dao uy hϊếp tôi, chỉ cần con dao gần thêm một milimet, động mạch của tôi sẽ bị cắt đứt, tôi…”
Cách nhau vài bước, Mộc Lạc Kỳ vẫn thản nhiên nhìn anh ta. Sau một lúc lâu, cô cất tiếng: “Anh là bên bị uy hϊếp, nhưng giọng điệu của anh tại sao nghe ra hùng hồn như vậy?” Dừng chút một, cô đưa ra kết luận, “Trái tim anh trống rỗng rồi. Mộc Trạch Tùng, trái tim anh trống rỗng rồi.”
Mộc Trạch Tùng không ngờ lại nhận được một câu trả lời như vậy, ở trong đôi mắt trầm tĩnh dường như có thể xuyên qua tất cả của cô, anh ta dần dần bị hạ gục: “Cô nói bậy bạ gì đó…”
Mộc Lạc Kỳ không hề buông tha anh ta. Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt anh ta, không bỏ qua bất cứ sự dao động cảm xúc nhỏ bé nào.
Sau một lúc lâu, cô lạnh lùng cất tiếng: “Tôi là một phóng viên, tiếp xúc với nhiều người mang đủ loại màu da. Sàng lọc thông tin đã trở thành bản tính của tôi.”
Bỗng nhiên, trong đầu cô nhớ tới một hình ảnh. Vào một đêm của mấy năm trước, cô nhận được điện thoại của Mộc Trạch Bách. Ở đầu dây bên kia quả thực trời đang mưa to và tiếng hô hấp hỗn loạn của Mộc Trạch Bách. Người em trai ruột thịt của cô tỏ vẻ bình tĩnh nói với cô: “Chị ơi, bọn họ muốn bắt em về nhà…”
Nhìn Mộc Trạch Tùng ở trước mắt, cô bỗng dưng có một suy đoán táo bạo: “Tiểu Bách tìm anh giúp đỡ, anh lại quay đầu nói hành tung của Tiểu Bách cho mẹ tôi biết. Nó cùng đường, lấy dao uy hϊếp anh thả nó đi.”
Mộc Trạch Tùng mở to hai mắt.
Biểu cảm nhỏ bé cùng với ngôn ngữ cơ thể của anh ta đã cho cô đáp án. Cô tựa vào khung cửa, tia sáng trong mắt vụt tắt: “Mộc Trạch Tùng, anh tuyệt đối không thích hợp đi theo giới chính trị.” Một người không biết nói dối, không đủ tư cách trở thành chính khách.
Hồi lâu sau, anh ta mới lên tiếng: “Cô đi đi, về Mỹ, hay là về Nam Tư cũng được, tạm thời đừng trở lại.” Dừng một chút, anh ta lại nói, “Đây là tốt cho cô.”
Cô lại nở nụ cười: “Tôi không chỉ vì lá thư này mà trở về. Hiện nay tôi đang theo một bản tin, lật lại câu chuyện hơn hai mươi năm về trước, tôi trở về, chính là muốn tìm ra chân tướng.”
***
Từ buổi sáng, mưa đã tí tách không ngừng. Hôm nay Mộc Tiểu Thụ không lái xe, cô mở ô đi trong màn mưa.
Hôm nay là ngày nghỉ của cô, cô mặc áo len giản dị, đi trên ngã tư đường vô biên hướng về nhà mình.
Chuyện người mẫu trình diễn thiết kế đã quyết định, người mẫu phương Đông do công ty của Tô Hiểu Mạt cung cấp. Cô cũng không hề vì tình bạn cũ mà dễ dãi, ngược lại, bởi thế sự kỳ vọng của cô đối với Tô Hiểu Mạt càng tăng thêm mấy phần hà khắc. Nhưng thật bất ngờ, Tô Hiểu Mạt đã làm rất tốt.
Tô Hiểu Mạt cùng với người mẫu công ty đến diễn thử, không ngờ lại phù hợp tất cả yêu cầu của Mộc Tiểu Thụ, cho dù là vẻ ngoài hay bên trong. Chưa từng có người mẫu nào phù hợp với ý tưởng của nhà thiết kế đến vậy. Nhưng Tô Hiểu Mạt làm được.
Mộc Tiểu Thụ ngồi ghế giám khảo, khi nhìn thấy Tô Hiểu Mạt trên sàn diễn, cô ngẩn ngơ trong phút chốc, Tô Hiểu Mạt hiểu rõ sở thích ngay cả yêu cầu của cô, thậm chí nói thẳng không hề khách khí, Tô Hiểu Mạt phỏng đoán tính cách của cô một cách rõ ràng.
Có thể tìm được người cộng tác có lòng như vậy, bất cứ nhà thiết kế nào cũng sẽ cảm thấy vui mừng. Tuy nhiên, Mộc Tiểu Thụ không hề cảm thấy vậy, bởi vì ngoại trừ là một nhà thiết kế, cô vẫn là bạn của Tô Hiểu Mạt.
Cô không thích bị bạn bè coi như linh kiện tháo dỡ ra, sau đó nghiền ngẫm nghiên cứu, cuối cùng rút ra kết luận.
Cô không thích cảm giác này cho lắm.
Có điều cuối cùng cô vẫn lựa chọn Tô Hiểu Mạt, về phương diện lý trí, cảm xúc nhỏ bé của cô thật sự không đáng nhắc tới. Huống hồ, quả thật không có người mẫu nào khác hợp ý cô hơn.
Một khi việc chọn người mẫu đã xác định, Mộc Tiểu Thụ liền an nhàn. Dung Tuyển Khanh hào phóng cho cô mấy ngày nghỉ, cũng vỗ ngực cam đoan không cần cô bận tâm đến giai đoạn hậu kỳ.
Cô rất tin tưởng vào thực lực của Dung Tuyển Khanh, huống chi còn có Thẩm Thuân Thư ở đây, bởi vậy cô không hề có áp lực khi chấp nhận ngày nghỉ này.
Đang đi trên đường, di động cô vang lên.
Cô cầm lên nhìn, là một dãy số lạ. Cô bấm nút nhận máy, nghe được đầu dây bên kia truyền đến câu hỏi nho nhã lễ độ: “Xin hỏi có phải Mộc Tiểu Thụ không?”
Mộc Tiểu Thụ ngẩn người, chỉ cảm thấy hơi nóng bùng nổ trong đầu. Cô cảm thấy khó mà tưởng tượng, nhưng lại không dám khẳng định.
Đối phương lại chần chừ hỏi một câu: “Xin hỏi cô Mộc Tiểu Thụ có ở đó không?”
“Có, sao lại không chứ.” Cô cong khóe miệng, “Trần Tổ Bình, nói chuyện với cậu hóa ra cũng có lúc lịch thiệp vậy à?”
Đối phương im lặng nửa giây, sau đó bùng phát: “Mộc Tiểu Thụ cậu là cái đồ không có lương tâm sao đi một cái là tám năm trời hả cậu thu xếp ổn thỏa cũng không biết cho người ta cách thức liên lạc sao có biết tôi tốn rất nhiều công sức mới tìm được cách liên lạc với cậu không ông đây gặp bao nhiêu khó khăn cậu có biết không hả…”
Còn chưa đợi Mộc Tiểu Thụ có phản ứng, điện thoại của đối phương đã bị người khác giành lấy.
Đó là một giọng nữ, trong trẻo lạnh lùng, nhưng mang theo sự hưng phấn đã được đè nén: “Tiểu Thụ, thật là cậu hả? Đầu óc Tổ Bình hỏng rồi, cậu đừng để ý tới anh ấy, anh ấy nghe được tiếng cậu quá kích động thế nên…thế nên Tiểu Thụ thật là cậu sao?”
Thế nên Cao Linh cậu còn kích động hơn Trần Tổ Bình rồi.
“Cao mỹ nhân,” Mộc Tiểu Thụ hét to với ống nói, “Tôi nhớ cậu muốn chết!”
Đối phương lại im lặng mấy giây, sau đó là tiếng giành điện thoại.
Cuối cùng không trì hoãn nữa, Cao Linh chiến thắng. Cao Linh nói chậm rãi: “Tiểu Thụ, hôm nay gọi cho cậu chủ yếu là muốn báo với cậu một việc.”
“Việc gì?” Mộc Tiểu Thụ tò mò.
“Tôi sắp kết hôn rồi.” Cao Linh nói, “Nói chính xác hơn là tôi và Tổ Bình, chúng tôi sắp kết hôn rồi.”
Cơn mưa vẫn rơi tí tách, nhưng Mộc Tiểu Thụ lại cảm thấy thế giới đứng yên trong nháy mắt.
Cô dừng bước, đứng trong màn mưa, trái tim đập thình thịch.
Mấy năm nay cô dốc sức bước đi vội vàng, hận không thể dùng một năm coi như ba năm.
Trong thế giới của cô, thời gian đã đứng im, nhưng ở nơi cô không biết, trái đất vẫn xoay tròn như thuở ban đầu, mà bạn thân năm đó cuối cùng tu thành chính quả.
Bên tai là tiếng líu ríu của Trần Tổ Bình và Cao Linh xen lẫn nhau: “Hôn lễ cậu nhất định phải tới đó, Thái Hòa cũng rất nhớ cậu. Hà Triết Vân ngày nào cũng nhắc khi nào gặp lại cái tên không lương tâm cậu nhất định sẽ hung hăng chém cậu, có điều cậu cũng đừng bởi vì lời hù dọa của cậu ta mà không đến…”
Mộc Tiểu Thụ nhịn không được cong khóe miệng: “Hôn lễ của các cậu, tôi đâu dám không tới. Cho dù bị Hà Triết Vân chém một trăm nhát, tôi cũng phải đi.”
Cô lẳng lặng lắng nghe hai người bạn kể lại những chuyện đã xảy ra trong mấy năm xa cách.
Đều là chuyện vụn vặt, nhưng cô lắng nghe lại cảm thấy hạnh phúc.
Cho đến khi cúp máy cô mới sực nhớ, cô đã quên nói với họ rằng: tôi cũng nhớ các cậu, rất nhớ rất nhớ.
Trước mắt chính là căn hộ của cô và Kì tiên sinh, cuộc điện thoại này bất giác trò chuyện thẳng một đường về nhà.
Bỗng dưng cô rất hy vọng, về đến nhà mở cửa ra thì có thể gặp được Kì tiên sinh của cô.
Cô đã quen với sự ấm áp, không thể nào đối mặt với cô đơn nữa.
Đi tới dưới mái hiên, cô đóng lại chiếc ô ướt sũng.
Đằng sau có người đi theo tới, cô cũng chẳng để ý. Cho đến khi người kia vẫn đi theo cô tới cửa nhà, cô mới âm thầm nảy sinh cảnh giác.
Cô dừng bước, cách vài bước phía sau, người kia cũng dừng lại.
Cô không quay đầu lại, cô biết giờ quay đầu lại ngược lại rút dây động rừng. Thế là cô bình thản, vươn tay lục lọi trong túi, tiếp theo dùng tốc độ nhanh như chớp lấy ra bình xịt hơi cay phun về phía đằng sau mình.
Người kia kỹ năng nhanh nhạy, dễ dàng tránh né hơi cay, tiến gần về phía cô.
Khuỷu tay cô gập lại hướng về phía sau, kỹ thuật nắm bắt đơn giản mau chóng bị người đằng sau khống chế.
Sau lưng cô ứa ra một lớp mồ hôi mỏng.
Bên tai là tiếng cười đàn ông: “Thụ Nhi, công phu mèo cào của cậu không được rồi. Còn cái tính cảnh giác của cậu nữa, người ta theo tới cửa nhà mới có phản ứng, nếu thực sự là kẻ xấu, cậu có một trăm bình xịt hơi cay cũng không đủ dùng.”