Quyển 1 - Chương 21: Đà điểu
Đà điểu vùi đầu trong bãi cát, tự cho là tránh được nguy hiểm, nhưng nó không biết rằng giây phút nó trốn tránh chính là đưa phần lưng yếu ớt nhất của mình phơi bày trong tầm nhìn của kẻ địch. Cát che đậy năm giác quan, lấy đi sự cảnh giác cuối cùng.Bắt đầu từ thời khắc vùi đầu, việc đà điểu thất thủ đã trở thành hiển nhiên.
Mộc Tiểu Thụ suy nghĩ, nếu năm đó cô có dũng khí không lo ngại gì mà ở lại bên cạnh ông ngoại, có phải hiện giờ sẽ có một tình cảnh hoàn toàn khác không? Hoặc là sau khi tiến vào nhà họ Mộc cô không làm ra vẻ ngoan ngoãn phục tùng, có phải nhà họ Mộc sẽ không đưa cô đi làm vật hy sinh không?
Đời người không có nếu như.
Đà điểu hưởng thụ hiện tượng giả tạo tựa như đất ấm do bãi cát mang đến, cuối cùng vẫn phải ngẩng đầu đối mặt với hiện thực.
Cạnh con đường, vị trí quen thuộc, chiếc xe Lamborghini màu đỏ sậm vẫn đậu ở đấy.
Mộc Tiểu Thụ đi qua, theo thường lệ gõ cửa kính xe. Đợi sau khi cửa kính xe hạ xuống, cô không tùy tiện mở cửa xe ngồi vào như lúc thường.
Đan Bá Phi chờ đợi, vẫn không thấy Mộc Tiểu Thụ có động tác, vì thế anh ta giương ánh mắt hỏi dò nhìn cô.
“Đan Bá Phi, tôi có lời muốn nói với anh.”
Một chút bất an dâng lên trong lòng Đan Bá Phi. Anh ta làm như không có việc gì cười cười, nói: “Muốn nói gì thì lên xe rồi nói, em nghiêm túc vậy làm chi hả?”
Ai ngờ Mộc Tiểu Thụ lắc đầu.
Nỗi bất an trong lòng Đan Bá Phi càng ngày càng lớn.
“Đan Bá Phi, tôi tiếp cận anh là xuất phát từ lòng ích kỷ. Trưởng bối nhà họ Mộc muốn tôi làm vật hy sinh của hôn nhân, tôi không cam lòng, tôi nghĩ nếu mình càng sa đọa, càng không nên thân, có lẽ sẽ bị người nhà từ bỏ. Lúc đầu tôi cho rằng, anh là một công tử nhà giàu thay bạn gái như thay quần áo mỗi ngày đều lai vãng ở quán bar, dính liếu với anh thì thanh danh của tôi sẽ càng ngày càng khó nghe, thế thì tôi sẽ đạt được mục đích.”
Đan Bá Phi lẳng lặng nhìn ánh mắt thản nhiên của Mộc Tiểu Thụ, anh ta không nói gì. Đáy lòng từ từ dâng lên một nỗi chua xót, từng chút một cắn nuốt cổ họng anh ta.
“Sự thật chứng minh, quả thật, từng người trong Quỳnh Tạ đều dần dần biết được Mộc Lạc Phân là một đứa cháu sa đọa không có lòng tự trọng. Có điều, tôi suy nghĩ quá đơn giản. Những người nhà kia, không bởi vì tôi biến thành ra thế nào mà buông tha cho tôi, chỉ cần tôi là Mộc Lạc Phân, bọn họ sẽ giữ lời hứa thông gia. Còn nữa, tôi phạm phải một sai lầm to lớn, đó chính là —— Đan Bá Phi, anh không phải là người mà tôi nghĩ lúc ban đầu.”
Trái tim Đan Bá Phi đập mạnh.
“Anh hoàn toàn không phóng túng giống như bề ngoài. Anh tốt lắm, có lòng trách nhiệm, gánh vác, mỗi ngày ở cùng anh tôi đều rất yên tâm. Anh sống rất tự do, tùy tiện hào hứng, không chịu gò bó. Có đôi khi, tôi thật sự rất hâm mộ anh. Anh hẳn là có một gia đình rất hạnh phúc, người nhà anh yêu thương anh, trước khi anh có thể gánh vác gia nghiệp, họ dễ tính để anh trải qua cuộc sống mà mình mong muốn.”
“Dần dần, tôi phát hiện chúng ta rất ăn ý, trong lòng tôi nghĩ gì anh đều biết cả, dù cho tôi chưa nói ra, anh cũng đoán được ý nghĩ của tôi. Sự ăn ý này rất hiếm có, cũng rất quý giá. Trong tiềm thức, tôi đã bất giác coi anh là người bạn tri âm nhất.”
“Sau khi tôi nhận ra điểm này, tôi đã nói với chính mình, đối xử với bạn bè, nhất là người bạn quan trọng, phải thẳng thắng thành khẩn. Tôi mang tâm tư không thuần túy mà tiếp cận anh, lại vô cớ hưởng thụ tình bạn chân thành của anh, tôi rất hổ thẹn. Bởi vậy tôi muốn nói ra hết. Cho dù sau khi nghe xong anh có ghét tôi hay không, tôi cũng phải nói ra.”
“Anh xem, tôi chính là một người xấu lòng đầy khúc khuỷu, anh có phải đã hối hận làm bạn của tôi không?”
Cô hít mũi, khóe miệng kéo ra một nụ cười.
“Thế nhưng tôi không hề hối hận làm bạn với anh. Đan Bá Phi, đời này của Mộc Tiểu Thụ gặp được anh, là may mắn của cô ấy.”
Đan Bá Phi hoảng hốt nhìn chằm chằm Mộc Tiểu Thụ, trong lòng sông cuộn biển gầm, ngàn lời vạn chữ nghẹn trong cổ họng lại chẳng biết nên nói thế nào. Anh ta vừa muốn cất lời lại nghe Mộc Tiểu Thụ nói:
“Anh tốt như vậy, nhất định sẽ có một tương lai rạng rỡ.”
“Đan Bá Phi, chúc anh vẫn luôn trải qua cuộc sống mà mình mong muốn, tự do, hạnh phúc.”
“Đan Bá Phi, tôi xin lỗi.”
“Còn nữa, cảm ơn anh.”
Mấy câu cuối cùng, Mộc Tiểu Thụ nói rất nhanh. Đan Bá Phi càng nghe càng cảm thấy bất thường, mấy câu cuối của Mộc Tiểu Thụ nghe như là đang…ly biệt?
Còn chưa chờ anh ta lấy lại tinh thần, tại góc xéo đột nhiên có mấy chiếc xe limousine màu đen chạy qua. Mấy chiếc xe này chia ra, dừng lại xung quanh bọn họ, trông tùy ý nhưng là tình thế đánh bọc ngăn cản tất cả đường lui của bọn họ.
Chiếc xe dẫn đầu dừng tại bên trái chiếc Lamborghini, đối diện Đan Bá Phi ngồi trên ghế lái và Mộc Tiểu Thụ đứng trước cửa sổ xe.
Đan Bá Phi nhíu mày, đang muốn xuống xe lý luận, nhưng phát hiện cửa xe bị Mộc Tiểu Thụ dùng sức đè lại.
“Sao…” Câu hỏi còn chưa thốt ra hết, anh ta kinh ngạc nhận ra Mộc Tiểu Thụ đang phát run.
Toàn thân cô run rẩy, nhưng vẫn đè chặt cửa xe không cho anh ta bước xuống.
Giây tiếp theo, chiếc xe màu đen mở cửa ra. Từ chỗ cửa xe nhô ra một tấm ván, chạm thẳng xuống đất. Sau đó, có một chiếc xe lăn từ bên trong xe trượt lên tấm ván.
Sau khi xe lăn trượt xuống thì đẩy về trước mấy bước. Đằng sau xe lăn có hai người đàn ông trung niên mặc đồ đen đội mũ đen đi theo, cung kính đứng đó.
Ngồi trên xe lăn là một thanh niên gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, nhưng ngũ quan đẹp đẽ lạ thường. Hắn mặc âu phục màu đen, đường viền bằng vàng, toàn thân lộ ra khí chất u ám ngạo mạn.
Hắn nhìn sang đây, trong mắt đột nhiên đầy vẻ dịu dàng. Hắn nói: “Lạc Phân, lại đây, theo tôi về nhà.”
Trong mắt Mộc Tiểu Thụ tràn đầy tuyệt vọng, nhưng cô vẫn quật cường không nhúc nhích.
“Thả em ở bên ngoài chơi một tháng, đúng lúc nên hồi tâm rồi, em nói có phải không, Lạc Phân?” Tiêu Thanh Nhượng hơi cong khóe môi, trong mắt lại không hề có độ ấm.
Mộc Tiểu Thụ nuốt nước miếng: “Tôi còn hành lý phải thu dọn một chút…”
“Ý em là cái này sao?” Tiêu Thanh Nhượng giơ tay lên, đằng sau có người đem đồ tới.
Trên tay hắn, một cái ba lô, một cái bao nhỏ. Bên trong cái bao có hai túi nhựa, chính là lá chắn cuối cùng nằm dưới gối đầu của Mộc Tiểu Thụ.
“Tôi đã giúp em lấy về từ phố Tú Thủy.” Hắn hòa nhã nói, “Tôi còn nhân tiện chào hỏi bạn bè của em, cảm ơn họ nhiều ngày qua đã tiếp đãi em.”
Sắc mặt Mộc Tiểu Thụ nhất thời trắng bệch.
“Còn quên thứ gì không?” Hắn cười thật dịu dàng.
Cô lặng thinh.
Tiêu Thanh Nhượng bỗng nhiên nói nữa: “Em chặn cửa xe người khác làm gì?”
Mộc Tiểu Thụ như con thỏ giật mình: “Không có gì chỉ là…”
“Không định giới thiệu Đan thiếu gia với tôi sao?”
Bên trong xe, Đan Bá Phi rùng mình, đang muốn đẩy cửa ra lại bị Mộc Tiểu Thụ ép quay về.
Anh ta buồn bực, được người phụ nữ che chở ở phía sau thì coi là gì đây? Đang muốn phát cáu, anh ta lại nghe được âm thanh run rẩy của Mộc Tiểu Thụ khẽ khàng truyền đến: “Đừng xuống xe, xin anh, đừng xuống xe…Bọn họ, không dễ đối phó…”
Anh ta chưa từng thấy cô bất lực như vậy, thế là dừng nỗi xung động muốn xuống xe.
Mộc Tiểu Thụ kéo khóe miệng: “Tôi đi qua đây.” Dứt lời cô chầm chậm bước về phía Tiêu Thanh Nhượng, mỗi một bước đi đều rất gian nan. Cô nghe được trong lòng mình có thứ gì đó sụp đổ.
Cô đi tới trước mặt Tiêu Thanh Nhượng, hình như chỉ trong phút chốc lại dường như kiệt quệ cả đời.
Hắn nắm tay cô, nhẹ nhàng vươn ra vòng qua eo cô.
Cô chịu đau đớn, không ngờ cánh tay của người này thoạt nhìn yếu ớt lại ẩn chứa sức lực mạnh mẽ đến thế.
Hắn nhìn cô, không bỏ mất bất cứ biểu cảm nào của cô. Sau một lúc lâu, hắn nở nụ cười: “Tại sao trông em buồn khổ như vậy? Là vì Tả Trọng và Minh Sùng hiểu lầm em sao?”
Cô mở to mắt, dán mắt nhìn hắn với vẻ khó tin, tựa như nhìn chằm chằm một con quái thú khó lường.
Đột nhiên, đôi mắt hẹp dài của hắn nhíu lại, bàn tay tăng thêm sức lực, độ cong tại khóe miệng vẫn dịu dàng ấm áp như cũ: “Lạc Phân, em muốn hỏi tôi làm sao biết được phải không?”
“Chuyện của em, có cái gì mà tôi không biết chứ?”
Mộc Tiểu Thụ bị mời vào trong xe, Tiêu Thanh Nhượng lại không vội vàng lên xe. Hắn nhìn sang phía chiếc xe Lamborghini ở đằng xa nói: “Đan thiếu gia, hân hạnh được gặp mặt. Tôi họ Tiêu, tên là Thanh Nhượng, cảm ơn anh đã chăm sóc vị hôn thê của tôi. Chuyện làm ăn của Đan thị, chúng tôi rất có hứng thú, sau này nếu có cơ hội, chúng ta có thể ngồi xuống uống một ly.” Dứt lời, hắn khoát tay về phía sau.
Người ở đằng sau động tác vô cùng mau lẹ, thoáng một cái, trên mặt đất đã mất một người. Một đoàn xe imousine nối đuôi nhau rời khỏi, tựa như thủy triều, đến thì nhanh lại lùi về một cách âm thầm.
Bên trong xe, Đan Bá Phi nện mạnh trên cửa kính, chấn động đến mức vang lên tiếng vo vo.
Anh ta cứ thế mà trơ mắt nhìn cô rời khỏi, không làm gì được.
Những gì cô làm cuối cùng là dùng hết toàn lực bảo vệ anh ta? Ha, Đan Bá Phi cũng có một ngày cần có người bảo vệ sao. Anh ta vinh hạnh biết bao, nhưng cũng bi thương biết bao.
Khi cái tên Tiêu Thanh Nhượng vang lên bên tai, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng anh ta vẫn kinh hãi tột đỉnh. Lại, lại là nhà họ Tiêu… Tại sao, tại sao lại là nhà họ Tiêu chứ?
Anh ta bỗng nhiên hiểu được Mộc Tiểu Thụ đã mang tâm trạng thế nào khi nói ra những lời cuối cùng. Cô nói anh ta hiểu cô, thực ra cô làm sao không hiểu anh ta chứ? Cô biết anh ta không thể nào gạt bỏ dòng họ sang một bên, cô đã suy nghĩ cho anh ta rồi. Cô gái bé nhỏ này, đã vì anh ta mà nghĩ tới tình cảnh này.
Anh ta bỗng nhiên rất muốn cười, cứ cười cứ cười, nhịn không được lấy tay che mắt.
Trong lòng bàn tay thấm ướt một mảng.
Nhưng mà, Mộc Tiểu Thụ, Đan Bá Phi cũng có rất nhiều lời muốn nói với em, đáng tiếc anh ta chưa kịp thốt nên lời.
Anh ta rất hối hận, trước đó do dự mà dẫn đến sai lầm.
Anh ta muốn nói, Mộc Tiểu Thụ, đời này Đan Bá Phi gặp được em, là may mắn lớn nhất của anh ta.