Yên Thuỷ Hàn

Chương 13

Chương 13
Lãnh Giác im lặng ngồi trước cửa sổ, Lãnh Lan thì ngơ ngác ngồi trên giường cách hắn không xa. Hai người không nói gì, trong phòng yên tĩnh như ngôi mộ đêm khuya.

“Ngươi hận ta sao?”

Giọng Lãnh Giác dường như từ nơi xa truyền đến, lơ lửng như một tia khói nhẹ. Qua thật lâu, thanh âm mới truyền vào tai Lãnh Lan. Hắn nghĩ ngợi thật lâu, mới sực tỉnh hiểu ra những gì Lãnh Giác nói.

“Hận ư?”. Lãnh Lan hoang mang lặp lại một lần, nghĩ hồi lâu mới lờ mờ nói. “Không, có lẽ trước đây từng hận, nhưng hiện tại thì không”

Lãnh Giác không nói gì nữa, hai người lại chìm vào suy nghĩ của riêng mình.

“Nhị điện hạ, Bệ hạ cho mời”

Một nam tử anh tuấn mở cửa phòng, cung kính nói với Lãnh Giác. Hai người trong phòng đều chấn động, cùng nhìn về phía người tới. Đó là một khuôn mặt xa lạ, bọn họ chưa từng gặp, có lẽ là người Lãnh Duệ mang tới.

Nam tử phất tay một cái, vài thanh niên cường tráng nhanh chóng tiến đến, nâng Lãnh Giác lên ghế, nhẹ nhàng ra ngoài.

Cửa đóng lại lần nữa. Lãnh Lan kinh ngạc nhìn cửa phòng đã khép, đột nhiên cảm thấy phòng này rất lạnh lẽo hiu quạnh. Cái lạnh từ đáy lòng dâng lên, hắn chậm rãi ôm vai mình, vùi đầu vào cánh tay.

Bất luận thế nào, hắn và Duệ, từ giờ phút kia của năm năm trước, đã không còn cơ hội quay đầu lại.

Nước mắt lặng lẽ lăn xuống gò má, có vài giọt rơi vào cánh môi, thật đắng. Lãnh Lan chậm rãi nhấm nháp nước mắt của mình, khiến mùi vị cay đắng kia từng chút len lỏi vào tim, ngâm cho vết thương chưa từng chữa khỏi suốt năm năm qua càng thêm đau đớn.

Lúc này đã là chạng vạng, nắng chiều in bóng lên mặt hồ mờ sương. Nước hồ trong veo, Lãnh Duệ mặc áo trắng, lẳng lặng đứng bên cầu. Dưới nắng chiều, trên dòng nước, bóng hắn lộ vẻ vô cùng cô độc.

Lãnh Giác si ngốc nhìn, trong lòng đột nhiên đau xót. Khí thế bễ nghễ thiên hạ của Duệ đâu rồi? Thần thái phóng khoáng bất kham đâu rồi? Lúm đồng tiền dịu dàng đâu rồi? Hắn đột nhiên phát hiện, thứ mình phá huỷ không chỉ là Lãnh Lan, không chỉ bản thân mình, mà còn có Duệ.

“Ngươi đến rồi”

Lãnh Duệ rốt cuộc thu hồi ánh mắt một mực nhìn ra xa, đem nó chiếu vào Lãnh Giác ở dưới chân cầu. Lãnh Giác vẫn si ngốc nhìn hắn, không nói một lời.

Lãnh Duệ chậm rãi bước xuống cầu, đi thẳng tới trước mặt Lãnh Giác mới dừng lại. Hắn cẩn thận nhìn kĩ khuôn mặt Lãnh Giác, tái nhợt, tiều tuỵ, nhưng vẫn mỹ lệ như cũ.

“Ngươi vẫn là người ta rất coi trọng. Ta luôn cho rằng trên đời này chỉ có ngươi mới xứng làm đối thủ của ta. Trong tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nếu không phải ngươi bị phế đi hai chân, kết quả thật sự chưa biết được”. Lãnh Duệ nhẹ nhàng nâng lên cằm Lãnh Giác, nhìn vào đôi mắt trong veo kia, hồi lâu sau mới nói. “Ta chưa từng biết, vì sao không nói với ta?”

“Nói cho ngươi biết?”. Lãnh Giác cười, trong nụ cười nồng đậm chua xót. “Ngươi sẽ tin ư? Ngươi sẽ chấp nhận ư? Ta từng thử vô số cách, muốn gần gũi ngươi, nhưng kết quả thì sao? Ngươi cơ bản không thèm nhìn ta, ta vĩnh viễn quanh quẩn bên cạnh ngươi, nhưng ngươi lại không để ta tiến lên một bước. Ngươi trước giờ không thấy đến ta, ta chỉ có thể lựa chọn làm đối thủ của ngươi. Ta không quan tâm vương vị gì cả, ta chỉ muốn thắng ngươi. Chỉ có như vậy, ngươi mới nhớ đến ta, trong mắt ngươi mới có ta”.         Giọng điệu Lãnh Giác có chút kích động.

“Ta vốn có thể tiếp tục như vậy, nhưng Lan đến, ngươi lại yêu hắn. Vì sao ngươi lại yêu Lan? Yêu đệ đệ của ta? Yêu người cái gì cũng kém ta, chẳng có gì hơn ta?”. Lãnh Giác nhìn chăm chú về phía chân trời rực đỏ.

“Ta nhìn ngươi cười với hắn, nhìn ngươi vui đùa với hắn, nhìn dáng vẻ ngọt ngào của hắn, ngươi có biết mỗi ngày ta đều như bị giày vò trên đống lửa hay không? Ta nỗ lực nói với bản thân, vậy cũng tốt, tốt hơn việc ngươi thích người khác. Nói gì đi chăng nữa, Lan cũng là đệ đệ ta. Hắn là người ngươi yêu nhất, ta là đối thủ ngươi xem trọng nhất. Ta cho rằng mình dần dần thuyết phục được bản thân, nhưng ông trời bất công với ta biết bao nhiêu, huỷ đi hai chân của ta. Ngươi biết không, lúc đó ta thật sự tuyệt vọng. Ta không thể chịu đựng được khinh bỉ của ngươi, càng không thể tiếp nhận sự xem thường của ngươi. Từ đó về sau, sự tồn tại của ta chỉ là ca ca của Lan mà thôi. Ta không chấp nhận được điều này, ta thà rằng chết đi”. Lãnh Giác thu hồi tầm mắt, nhìn Lãnh Duệ chăm chú.

“Nhưng ta không chết. Từ ngày đó, ta liền thề, ta muốn khiến ngươi nhớ đến ta cả đời. Nếu không thể đạt được tình yêu của ngươi, vậy thì khiến ngươi hận ta cả đời cũng được. Cho dù chết, ta nhất định cũng phải chết trong tay ngươi”

Trong mắt Lãnh Giác lưu chuyển hào quang lấp lánh, còn có thâm tình cuồng nhiệt. Trong giây phút đó, tất cả tiều tuỵ tái nhợt của hắn đều biến mất, hào quang hiện lên trên gò má hắn. Trong phút chốc, Lãnh Giác trở nên xinh đẹp đến chói mắt.

Lãnh Duệ chấn động, hầu như bị khuất phục bởi hào quang đẹp đẽ chợt hiện này. Hắn chưa từng biết dưới lớp mặt nạ bình tĩnh của Lãnh Giác, trong thân thể gầy yếu của hắn lại cất giấu tình cảm mãnh liệt như vậy. Tình cảm kia như thiêu thân lao vào lửa lớn, cam nguyện chết thiêu cũng thề không hối hận. Tình cảm kia như dung nham mãnh liệt thiêu cháy Lãnh Duệ, khiến Lãnh Duệ kinh ngạc đứng đó, mơ hồ cảm thấy nội tâm mình đã có những thứ đã bị dung nham này hoà tan.

Hai người cứ lẳng lặng nhìn nhau như vậy, tầm mắt dây dưa, có một bầu không khí kì dị lưu chuyển giữa bọn họ. Thời gian chậm rãi trôi qua, ráng chiều ngày càng mờ nhạt, bóng đêm dần trở nên dày đặc. Hoàng hôn như lớp lụa mỏng bao lấy hai người, dịu dàng phủ lên bọn họ. Thật lâu sau, bóng người đang đứng đột nhiên ôm lấy nam tử đang ngồi, chậm rãi biến mất trong bóng đêm nồng đậm.