Chương 17: Đôi mắt hoa đào
Thủy Tiên vừa nghe cũng không nói gì với tiểu nha hoàn nọ mà nâng tay mời Sở Lưu Nguyệt phía sau: - Nhị tiểu thư, chúng ta vào thôi.
Sở Lưu Nguyệt đem ánh mắt nhìn tiểu nha hoàn kia thu hồi, trong lòng cảm thấy hơi bất ngờ, nàng không nghĩ tới Phượng Ngâm lại ở đây. Nhưng Sở Lưu Liên sai người gọi nàng tới để làm gì? Trong mắt Sở Lưu Nguyệt nổi lên gợn sóng ngầm*, nhưng nàng vẫn bất động thanh sắc* đi theo phía sau Thủy Tiên.
*nổi lên gợn sóng ngầm: ý nói SLN đang âm thầm suy nghĩ nguyên do SLL gọi nàng đến.
*bất động thanh sắc: mặt không đổi sắc.
Thạch Lưu nhịn không được lo lắng, nàng vươn tay muốn giữ tiểu thư nhà mình lại vì sợ tiểu thư sẽ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng nàng vẫn chậm một bước, tiểu thư đã đi vào rồi nên nàng chỉ còn cách chạy theo.
Thủy Tiên đi phía trước thấy vậy thì thở dài nhẹ nhõm, nàng còn sợ Nhị tiểu thư nghe thấy lời của tiểu nha hoàn kia sẽ không chịu đi vào trong, nhưng không ngờ Sở Lưu Nguyệt lại làm như không nghe thấy gì.
Một hàng mấy người đi vào phòng của Sở Lưu Liên, Thủy Tiên còn chưa đi qua bình phong đã hắng giọng:
- Tiểu thư, Nhị tiểu thư đến rồi.
Trong phòng, một thanh âm ôn nhu, trong veo như chuông bạc vang lên:
- Mau mời Nhị muội muội vào.
Thanh âm êm tai của Sở Lưu Liên vừa truyền đến, Thủy Tiên liền nghiêng người tránh sang một bên rồi giơ tay mời Sở Lưu Nguyệt đi vào.
Sở Lưu Nguyệt dẫn Thạch Lưu vòng qua bình phong đi vào phòng, liếc mắt một cái nàng đã nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp thoát tục dựa vào trên giường. Một thân áo trung y trắng viền vàng, tóc đen tùy ý để xõa tung trên vai. Tuy sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng lại dường như không hề tổn hại đến vẻ đẹp của nàng. Ngược lại lại khiến người ta tăng thêm cảm giác thương tiếc, làm cho người ta vô thức thương yêu nàng.
Sở Lưu Liên quả nhiên là một nữ tử xuất sắc, Sở Lưu Nguyệt thản nhiên nghĩ, nàng đã đi tới giữa phòng nhìn Sở Lưu Liên trên giường, cười nhạt nói:
- Không biết đại tỷ cho người gọi Lưu Nguyệt lại đây là vì chuyện gì?
Câu này vừa nói ra lại khiến Sở Lưu Liên kinh ngạc, nàng vốn nghĩ gọi Sở Lưu Nguyệt đến đây để nhìn trò hay, xem Sở Lưu Nguyệt gặp Phượng Ngâm sẽ bị kích động đến mức nào, sau đó nàng sẽ làm bộ rộng lượng khuyên giải an ủi một phen. Nhưng nàng không nghĩ tới Sở Lưu Nguyệt nhìn thấy Phượng Ngâm lại chẳng có biểu hiện gì làm nàng không khỏi thất vọng, đồng thời cũng vô thức nhíu mày khó hiểu chằm chằm Sở Lưu Nguyệt.
Ý cười Sở Lưu Nguyệt trên mặt càng sâu, nàng đón nhận ánh mắt của Sở Lưu Liên nhìn mình rồi lại mở miệng:
- Tỷ tỷ làm sao vậy? Ngay cả muội muội cũng không nhận ra sao, chẳng lẽ bệnh quá nặng?
Lời của nàng vừa nói ra, Tĩnh Vương Gia Phượng Ngâm đang ngồi trên giường cạnh Sở Lưu Liên chợt xoay người quay đầu tức giận trừng mắt Sở Lưu Nguyệt, lạnh lùng trách cứ.
- Vậy mà ngươi dám can đảm đi rủa tỷ tỷ của mình.
Tĩnh Vương Gia vừa quay lại, tầm mắt Sở Lưu Nguyệt liền rơi trên mặt hắn. Nàng nhìn chằm chằm người trong truyền thuyết đã hưu nàng. Khi nàng nhìn rõ mặt Tĩnh vương gia, lửa giận trong l*иg ngực chợt dâng lên, sau đó càng bùng phát mạnh mẽ, nàng hận không thể tiến hung hăng bẻ gãy tay nam nhân bàn tay. Nàng tức giận đến mức này, cũng không chỉ vì Phượng Ngâm đã hưu nàng, mà là vì đôi mắt hoa đào dài nhỏ của y, đôi mắt ấy nàng đã từng gặp qua ở kiếp trước, vị hôn phu mưu hại tính mạng nàng cũng có một đôi mắt như vậy. Lúc trước bản thân nàng đã phải chịu thiệt cũng vì đôi mắt hoa đào khiến nữ nhân mê đắm này cho nên khi vừa thấy ánh mắt của Phượng Ngâm, thù hận trong lòng nàng liền dấy lên.
Hơn nữa Phượng Ngâm còn hưu Sở Lưu Nguyệt đời trước, hại nàng ấy mất đi một mạng. Từ ngày nàng xuyên qua đã từng nói, nhất định sẽ thay Sở Lưu Nguyệt trước kia báo thù, cho nên bây giờ trong l*иg ngực nàng tràn đầy lửa giận không ngừng thiêu đốt, như ngọn lửa cháy lan ra khắp cánh đồng khô.
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, Sở Lưu Liên nằm trên giường thấy Sở Lưu Nguyệt nhìn Phượng Ngâm mà mãi không phản ứng, trong lòng không khỏi đắc ý. Xem ra Sở Lưu Nguyệt vẫn chưa tỉnh ra, không ngờ lại nhìn Phượng Ngâm đến ngây ngẩn. Khóe môi Sở Lưu Liên kéo lên ý cười như đang xem kịch vui.
Trong đôi mắt hoa đào của Tĩnh Vương Phượng Ngâm rất nhanh nổi lên sự nghi ngại. Hắn thấy Sở Lưu Nguyệt theo nhìn chằm chằm mình hắn, lại cho rằng nữ nhân này vẫn đang mơ tưởng gả cho hắn cho nên cảm thấy vô cùng tức giận. Nếu không phải đã đồng ý với Lưu Liên thì hắn đem nữ nhân này đuổi ra ngoài rồi.
Nữ nhân này quả thật không có cách nào có thể so với Lưu Liên, một người là bùn lầy dưới đáy một người là trăng sáng trên trời, một người tâm tính ác độc, một người lại thiện lương tựa tiên tử.
Sở Lưu Nguyệt cũng rất nhanh phục hồi lại tinh thần, nàng điều chỉnh hô hấp. Sau khi bình tĩnh, nàng thấy Thạch Lưu phía sau sợ tiểu thư bị quá khích làm ra chuyện không hay mà nhịn không được giơ tay kéo ống tay áo mình thì Sở Lưu Nguyệt quay đầu khẽ mỉm cười với nàng. Sau đó, khi nàng quay lại nhìn Phượng Ngâm, ánh mắt đã trở nên tĩnh lặng rất nhiều, nàng dịu khẽ nhún người:
- Hóa ra là Tĩnh Vương Gia, Lưu Nguyệt xin thỉnh an Tĩnh Vương Gia.
Phượng Ngâm nhướng mày sau đó phất phất tay, không kiên nhẫn nói:
- Đứng lên đi, về sau nhớ chú ý lời nói.
Sở Lưu Nguyệt lạnh nhạt đứng dậy, nàng không nói gì thêm nhưng sự lạnh lùng trong mắt ngày càng nồng đậm. Bây giờ nàng đã có thể đoán ra mấy phần lý do vì sao Sở Lưu Liên sai người gọi nàng tới đây. Nàng ta muốn lợi dụng nàng đến để biểu diễn tấm lòng bao dung nhân hậu của mình. Sở Lưu Liên, ngươi cho rằng ta còn là Sở Lưu Nguyệt trước kia để ngươi tùy tâm điều khiển sao?
- Không biết tỷ tỷ gọi Lưu Nguyệt đến đây là vì chuyện gì?
Sở Lưu Nguyệt lại nhìn Sở Lưu Liên, trong mắt Sở Lưu Liên chợt lóe lên tia thất vọng, không nghĩ tới hôm nay Sở Lưu Nguyệt lại không làm ầm lên, làm hại nàng muốn thể hiện ôn nhu thiện lương cũng không có chỗ thể hiện. Sở Lưu Liên vừa nghĩ vừa mở miệng cười hỏi:
- Nhị muội muội, sao muội lại ăn mặc như vậy?
Sở Lưu Liên vừa mở miệng, người trong phòng liền chú ý tới sự khác thường của Sở Lưu Nguyệt. Trên đầu nàng vẫn vấn búi tóc của nha hoàn, bây giờ nhìn qua chẳng khác nào một tiểu nha hoàn.
Tĩnh Vương Phượng Ngâm lạnh lùng liếc mắt đánh giá nàng một cái, trong lòng liền cảm thấy nữ nhân này càng khó coi. Ngươi nói ngươi sinh ra đã xấu xí còn có thể chấp nhận được, nhưng ngươi thân là đích nữ của Quốc Công Phủ, đường đường là một chủ tử, vậy mà một chút ý thức cũng không có lại tự biến mình thành bộ dáng giống như nha hoàn hạ đẳng. Khó trách hạ nhân trong phủ đều chẳng coi nàng ta ra gì, đây hoàn toàn là do nàng ta tự làm tự chịu.
Sở Lưu Nguyệt thu hết ánh mắt của những người trong phòng vào đáy mắt, nàng không để ý nói:
- Tỷ tỷ không thấy kiểu tóc này rất hợp với muội sao? Ngươi xem bây giờ không phải hợp hơn trước sao, lúc trước tuy búi tóc rất đẹp nhưng không có quần áo đẹp để phối hợp, nhìn qua có vẻ kệch cỡm, nhưng bây giờ từ trên xuống dưới đều vô cùng hài hòa, chẳng lẽ tỷ tỷ không cảm thấy sao?
Trên giường, sắc mặt Sở Lưu Liên đột nhiên thay đổi, lời này của Sở Lưu Nguyệt nếu chú tâm suy xét thì có thể thấy rõ bên trong có thâm ý. Đường đường là đích nữ Quốc Công Phủ mà ngay cả một bộ quần áo tốt đều không có, lại phải làm kiểu tóc tiểu nha hoàn kiểu tóc để tương xứng với quần áo trên người. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, chỉ sợ mẹ con nàng sẽ bị đàm tiếu.
Cuối cùng Sở Lưu Liên cũng cảm giác thấy hôm nay Nhị muội có điểm gì đó không giống với trước kia, Sở Lưu Nguyệt đã không còn là người chỉ biết vâng vâng dạ dạ như trước. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sở Lưu Liên hơi nheo mắt suy nghĩ.
Trong phòng, đôi mắt dài nhỏ của Phượng Ngâm cũng hơi mơ hồ. Lời nói của nữ nhân này có ý tứ gì? Không phải nàng đang nói mình không có quần áo tốt mặc đi? Đường đường là đích nữ Quốc Công Phủ vậy mà không có quần áo hẳn hoi mà mặc, làm sao có thể có chuyện này, chắc chắn là do nàng ta tự mình thêu dệt lên.
Sở Lưu Liên nhìn Phượng Ngâm đánh giá Sở Lưu Nguyệt, trong lòng lo lắng , sợ xảy ra chuyện gì không hay, nàng vội vàng cười nói:
- Đều tại tỷ tỷ không chăm sóc tốt muội, gần đây tỷ tỷ bị bệnh, không thể hỏi thăm đến chuyện của Nhị muội muội, không nghĩ tới hạ nhân lại làm ra chuyện như vậy với nhị muội muội, thật đáng giận.
Phượng Ngâm nghe Sở Lưu Liên nói, thấy vẻ mặt ảo não của nàng liền vội nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng nói:
- Liên Nhi, nàng đừng vội, chuyện này không liên quan đến nàng, một người đến phong thái chủ tử đều không có thì người khác làm sao có thể coi nàng là chủ tử? Uy thế của chủ tử phải tự mình xây dựng, cứ trông chờ vào người khác giúp mình thì cũng không được lâu dài.
Sở Lưu Nguyệt vừa nghe Phượng Ngâm nói liền cười lạnh một tiếng, thản nhiên tiếp lời:
- Tĩnh Vương Gia nói đúng, quả thật lúc trước ta vô dụng nên mới để lũ nô tài gian xảo đè lên đầu, lên cổ, về sau ta sẽ không thế nữa.
Tiếng nói nàng vừa dứt, Sở Lưu Liên lại khẳng định, nhị muội muội đã thay đổi. Sao Sở Lưu Nguyệt lại thay đổi như vậy, không phải là…? Sở Lưu Liên giật mình nghĩ đến, lúc trước nhị muội đâm đầu vào tượng sư tử trước của Tĩnh Vương Phủ không chết, không phải là trúng tà rồi chứ? Đúng, nhất định là vậy.