(*)Ân uy thi: ân uy cũng thi
Đây là một chính sách thưởng phạt phân minh, vừa đấm vừa xoa; dùng việc thiện, giúp người để thu phục lòng tin, nhưng lúc cần thiết sẽ dùng thực lực trấn áp, tạo nên kinh sợ.
*** Editor có lời muốn nói: Ở đây mình sẽ mặc định qua lời kể của tác giả, Cữu là nàng, Thiên Hi là nàng ấy; ngoài ra, trong suy nghĩ hay lời nói thầm của hai nhân vật cũng sẽ như vậy, Cữu nghĩ thì Thiên Hi sẽ là nàng ấy, Thiên Hi nghĩ thì Cữu sẽ là nàng, mặc dù không hợp ngữ cảnh lắm nhưng sẽ tiện về sau, các bạn không bị loạn. Còn nếu mọi người có thể cho mình ý kiến hay vẫn thấy loạn thì cứ nói, mình sẽ xem xét nhé.
Sau khi Tôn Trường Quyền bị mang ra khỏi điện, Cữu suy nghĩ một chút, rồi phân phó thị vệ:
- Đến thiên lao, dẫn một người Tây Viêm tên Khổng Nhậm vào đây.
Các đại thần đều nghi hoặc, không biết Khổng Nhậm này là người nào.
Sau đó, một người da mặt ngăm đen, vẻ mặt ngang ngạnh trề môi lầm bầm bị dẫn đến, thấy Đông Phương Cữu trên ghế rồng, miệng há rất lớn, sững sờ đứng giữa điện.
- To gan! Tên ngoại tộc kia thấy quân vương ta còn không hành lễ?
Bên cạnh có đại thần khiển trách.
Khổng Nhậm phục hồi tinh thần, chớp chớp mắt, trái lại cũng nghe lời quỳ xuống dập đầu một cái. Sau đó đứng lên, nói với đại thần vừa mới quát hắn:
- Ta đây là hành lễ vì hắn, không liên quan đến lời chó má vừa rồi của ngươi! - Vừa nói vừa chỉ Đông Phương Cữu.
Sắc mặt đại thần kia trắng bệch, trợn mắt nói không ra lời.
Cữu ngồi trên ghế rồng nhìn thấy, khóe môi vẽ lên một đường vòng cung.
- Khổng... Nhậm, đúng không?
Người được gọi gật đầu:
- Đúng rồi.
- Ừ.
Cữu cũng gật đầu:
- Biết vì sao trẫm cho người dẫn ngươi vào điện không?
- Không biết. Chẳng lẽ, muốn thưởng Tây Viêm Nhị công chúa cho ta?
- Ha ha ha.
Nụ cười của Cữu càng hiện rõ:
- Ngươi ngoại trừ việc này, còn để ý đến cái khác không?
- Nếu tặng tiền tài, ta cũng miễn cưỡng nhận lấy.
- Tiền tài thì không có, nhưng chỗ trẫm lại có một chức quan Tả Thừa tướng, không biết ngươi có thể miễn cưỡng tiếp nhận không?
Khổng Nhậm hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Đông Phương Cữu:
- Ngươi không đùa bỡn ta chứ?
Cữu lắc đầu:
- Dĩ nhiên không.
- Vậy ta sẽ nhận lấy, cảm tạ! - Nói rồi chắp tay:
- Chỉ là nếu hoàng thượng có thể tiện thể thưởng Nhị công chúa cho ta, ta sẽ càng cảm tạ.
Cữu nhướng hai hàng lông mày, chớp mắt mấy cái. Xoay chuyển con ngươi, vốn dĩ muốn trực tiếp giúp người hoàn thành nguyện vọng, chợt muốn đi nhìn vị nữ tử thượng phẩm trong miệng Khổng Nhậm này, cảm thấy mở mang kiến thức một chút rồi giải quyết cũng không muộn, lập tức khôi phục lại vẻ mặt cười nhạt, nói:
- Vậy phải xem chiến tích của Khổng Thừa tướng rồi. Cái gọi là luận công ban thưởng, có công, ắt sẽ được thưởng, vậy mới thanh thản thoải mái.
- Được! Một lời đã định!
Khổng Nhậm tràn đầy tự tin không hề sợ hãi.
Cả triều văn võ lại không vui, Tôn Trường Quyền làm nhiều việc bất nghĩa, dĩ nhiên phải cách chức. Thế nhưng bỗng nhiên để một người ngoại tộc không rõ lai lịch lên đứng đầu bách quan, leo lên đầu mọi người, thật sự khó hiểu.
Hữu Thừa tướng Vương Kỳ Huân cau mày dẫn đầu nói:
- Hoàng thượng, phong tướng là chuyện đại sự quốc gia, không thể qua loa như vậy.
- Nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi. Vương Tướng gia, cứ để Khổng Nhậm này làm Thừa tướng vài ngày, nếu hắn không có năng lực thì quyết định lần nữa vẫn được mà?
Một câu của Cữu đã chấm dứt toàn bộ lời đàm tiếu.
- Chuyện này...
Vương Thừa tướng cũng không tiện nhiều lời nữa.
- Còn việc hắn là người Tây Viêm sao, ha ha, Tôn Trường Quyền là Đông Khởi ta đề bạt nhiều năm, cũng là một kẻ nịnh thần đấy thôi. Cho nên về chuyện thân phận, chư ái khanh đừng quá lo lắng.
Cữu nói dăm ba câu, lập tức dẹp tan nghị luận của mọi người. Nói xong, nháy mắt với Khổng Nhậm.
Tả Thừa tướng Khổng Nhậm vừa mới nhậm chức hiểu ý, trả nàng một ánh mắt khẳng định.
Ngụ ý, ngươi cứ yên tâm.
Sở cung.
- A!!
Thất công chúa Sở Thiên Hi giật mình từ trong ác mộng, bỗng nhiên ngồi bật dậy.
Linh Nhi mơ mơ màng màng vội vàng xuống giường chạy tới, vén rèm che lên.
- Công chúa sao vậy?
Sở Thiên Hi thở dốc vài cái, từ từ bình phục hoảng loạn trong lòng.
- Không sao, ngươi đi ngủ đi.
- À...
Linh Nhi dụi dụi mắt, chỉnh rèm che lại, ngáp một cái, xoay người đi ngủ tiếp.
Mà Sở Thiên Hi, tâm tư hoàn toàn bị nhiễu loạn, khó có thể nhập mộng lần nữa.
Hôm trước, người được phái đi tìm hiểu tình hình Đông Khởi đã trở về bẩm báo, Đông Phương Bình tập kết bốn mươi vạn đại quân ở biên giới, vận sức chờ phát động. Phụ hoàng kinh hãi sốt ruột, bệnh cũ đau đầu tái phát, đã nằm liệt giường.
Thái tử Sở Thiên Minh vẫn chưa hiểu chuyện, cả triều văn võ đại thần đều không thể đề ra được một chủ ý chính đáng, vài hoàng tử lớn tuổi mượn cơ hội rục rịch. Hoàng hậu Yên Như tính tình mềm yếu, ngoại trừ ăn chay niệm phật ở hậu cung, cũng không có quyết định gì. Thiên Hi phải vừa hỏi thuốc chữa bệnh cho phụ hoàng, còn phải hỗ trợ dạy dỗ ấu đệ (em trai nhỏ tuổi) ổn định triều đình.
Mà một tin tức khác đồng thời truyền đến, Đông Phương Cữu bị đẩy vào thiên lao, nghiêm hình tra tấn.
Thiên Hi ngồi đó, nâng một tay che trán, trong lòng lại nặng nề như bị một khối đá lớn đè ép.
Thật khó mà tưởng tượng ra, nghiêm hình tra tấn là như thế nào. Nàng một nữ tử gầy yếu mềm mại, thì làm sao lại hứng chịu nghiêm hình tra tấn kia. Một gương mặt ung dung cười nhạt hiện lên, làm cho trái tim Sở Thiên Hi nhói đau, dùng bàn tay vỗ mạnh hai cái lên trán.
Nàng đã là hoàng thất Đông Khởi, với tình hình hiện nay, rõ ràng chính là kẻ địch, nhưng vì sao trong lòng lại nhớ nhung đến vậy. Cuối cùng là thế nào, Đông Phương Bình đau thương mất con, rất có khả năng sẽ ra tay hạ sát nàng. Là sống hay chết, rốt cuộc nàng có thể thoát khỏi kiếp nạn này hay không? Thiên Hi trông mong người thăm dò tin tức trở về, cũng sợ hắn ta trở về. Rất sợ hắn mang về tin tức khiến người ta khó có thể tiếp nhận.
Trong cảnh mộng vừa rồi, một khắc trước nàng vẫn đang chống đỡ roi da. Mà một khắc sau, đã là cưỡi ngựa nhảy vào Sở cung, vung trường đao hướng về phía phụ hoàng. Cảnh tượng này làm trái tim Sở Thiên Hi chợt thắt chặt, sợ hãi tỉnh dậy.
Đông Phương Cữu, rốt cuộc tâm tư của ngươi là thế nào, ngươi làm cho Sở Thiên Hi nên nắm bắt ngươi như thế nào mới được?
Sở Thiên Hi không biết, sáng mai, nàng ấy sẽ nhận được tin Đông Phương Cữu lên ngôi vua. Mà tin tức này với Thiên Hi mà nói, tuy có thể lược bớt nỗi nhớ đang khuếch tán, nhưng hiện tại cũng không phải tin tốt lành.
Đông Khởi.
Đợi xử lý thỏa đáng từng việc lớn nhỏ trong triều, đã là chuyện sau nửa tháng. Một ngày sau khi giải tán lâm triều, đột nhiên Cữu nhớ tới kế hoạch ngày trước, liền gọi Tiểu Lộ Tử qua, phân phó chuẩn bị xe liễn (xe kéo cho vua).
Thay bộ triều phục trên người, vì thời tiết nắng nóng, chỉ mặc tay áo lụa màu tuyết, buộc tóc bằng mũ ngọc, dùng dải lụa buộc thắt lưng, treo ngọc bài, túi hương bên người, ôn nhuận nho nhã, nhẹ nhàng sảng khoái tiến về dịch quán.
Hoàng thượng giá lâm đương nhiên không cần thông báo, Tiểu Lộ Tử kéo yết hầu hô to một tiếng, đã xem như là thông báo cho người bên trong rồi.
Cữu vẻ mặt thong thả, thản nhiên bước vào dịch quán.
Trưởng quan dịch quán* thấy hoàng đế giá lâm, cuống quýt dập đầu, tất cung tất kính đón vào. Mời ngồi lên ghế, đích thân dâng trà, Cữu xã giao đôi câu, đã mở lời đi thẳng vào chủ đề.
(*) Dịch quán này là chỗ chuyên tiếp người nước khác đến ở, nên Trưởng quan ở đây là quan lớn, tức người đứng đầu dịch quán, ngoài ra sứ thần cũng được gọi là sứ quan.
- Sứ thần thông gia Tây Viêm quốc và nhóm người liên quan hiện đang ở chỗ nào?
- Khởi bẩm bệ hạ, vẫn sinh hoạt thường ngày ở chỗ thần. Bởi vì lúc trước Tề vương điện hạ có lệnh, không có ý chỉ của hoàng thượng, không cho phép bọn họ tự mình ra vào, bên ngoài dịch quán vẫn có binh sĩ canh gác, cho nên từ lúc vào dịch quán, bọn họ cũng không có hành động gì.
Cữu nghe vậy hơi nhíu mày. Đãi khách như vậy thật sự là không phải, chỉ là những ngày qua biến cố liên tục, giữa lúc vội vội vàng vàng đã quên mất chỗ này. Mà thôi mà thôi, tự mình đi gặp vị Nhị công chúa không có duyên phận làm hoàng tẩu kia, chào hỏi khiêm nhường chút, cũng xem như chịu lỗi rồi.
- Đã như thế, sứ quan bọn họ ở đâu?
- Đang trong quán.
- Gọi đến gặp ta.
- Dạ.
Trưởng quan dịch quán vội vàng xoay người định đi, Cữu ngẫm nghĩ, gọi ông ấy trở lại:
- Quay lại.
- Hoàng thượng còn gì phân phó?
- Không cần gọi sứ quan, ngươi tự dẫn ta đi gặp Tây Viêm công chúa đi. Có biết chỗ ở?
- Thần biết, đang ở hậu viện dịch quán.
- Vậy ngươi dẫn đường trước đi.
- Dạ.
Cữu đi theo Trưởng quan, một đường hướng đến hậu viện dịch quán.
Vòng qua một đoạn hành lang vườn hoa nho nhỏ, trước mặt là khoảng sân không lớn không nhỏ. Trưởng quan nói với võ sĩ Tây Viêm canh giữ cửa viện, võ sĩ khom lưng hành lễ với Cữu, xoay người đi vào thông báo. Trưởng quan quay đầu lại bẩm báo với Cữu:
- Chính là chỗ này. Vì là thái tử phi của nước ta, cho nên chúng hạ quan không dám tự tiện vào quấy nhiễu, do đó chưa từng thấy qua diện mạo công chúa.
Cữu gật đầu, thả chậm bước chân, chậm rãi đi dạo tiến vào viện.
Từ trong chính đường có vài người ra nghênh đón, cúi người hành lễ với Cữu. Một nữ tử dẫn đầu, y phục màu đỏ tươi, đi đứng có chuẩn mực, dáng vẻ yểu điệu. Thoạt nhìn, rất là vừa mắt.
Cữu ngửi được một mùi thơm kì lạ mơ hồ truyền đến, vội nói:
- Không cần đa lễ. Công chúa mau đứng lên.
- Tạ ơn bệ hạ.
Cô gái kia nói rồi ngẩng mặt lên.
Cữu chấn động. Tuy rằng đã nghe Khổng Nhậm miêu tả Nhị công chúa vô cùng đẹp, hôm nay thấy tận mắt, vẫn không tránh khỏi thán phục. Đôi con ngươi như nước, lông mày như nguyệt (mặt trăng), bên ngoài môi đỏ rực rỡ, bên trong răng trắng tươi sáng, trên người toát ra ý vị phóng đãng khó nói nên lời. Mặc dù không dịu dàng đẹp đẽ bằng Sở Thiên Hi, nhưng lại có phong thái lộng lẫy đặc hữu của nữ tử phương Tây.
Chẳng trách Khổng Nhậm bằng mọi giá không màng tính mạng cũng dám xông vào dịch quán, được thành đôi với giai nhân này, quả thật không uổng phí một lần mạo hiểm.
Cữu suy nghĩ đến thất thần. Nhị công chúa vừa thấy Đông Phương Cữu, trong lòng cũng hoảng hốt. Nhưng vẫn chưa biểu hiện ra, thấy nàng nhìn mặt mình đến trầm ngâm, vội nghiêng đầu, hơi nhíu mày nghi hoặc.
Cữu nhận ra bản thân thất thố, vội vàng thu hồi tầm mắt, giả bộ ho khan che giấu.
- Những ngày qua bận rộn, có phần thất lễ với công chúa, vẫn xin đừng phiền lòng.
- Hoàng thượng khách khí rồi. Mời vào bên trong ngồi đi.
- Được.
Hai người tiến vào nhà chính, sau khi ngồi xuống, Cữu nhìn trái phải xung quanh một chút, tuy nội thất thanh nhã tĩnh mịch, nhưng đối với công chúa một nước mà nói, thật sự quá thô sơ.
Nhìn người bên cạnh công chúa, đều là quần áo và trang sức của Tây Viêm, có nhiều phần giống với Khổng Nhậm.
- Phong tục người quý quốc khác với nước ta. Năm đó cũng cùng lệnh huynh tới lui nhiều ở Sở quốc, lần này được thấy công chúa, quả nhiên dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, phong thái khuynh quốc khuynh thành, lời truyền tụng không phải giả.
Cữu khen ngợi xuất phát từ nội tâm, cũng không phải nói khoác.
- Hoàng thượng quá khen, làm cho tiểu nữ tử xấu hổ.
- Có điều, Vương huynh ta ít có phúc...
Cữu nói chút, lắc đầu:
- Cô phụ công chúa rồi.
Người nọ hơi gật đầu, cũng không trả lời lại.
Cữu cân nhắc giây lát:
- Xin hỏi phương danh công chúa?
- Tây Môn Hồng Tuyết.
- À... - Cữu gật đầu:
- Đông Khởi ta cũng không phải quốc gia ngang ngược độc tài, lần này tuy không có duyên với công chúa, nhưng vẫn biết công chúa kim khuê ngọc chất, không cho phép người khác khinh nhờn. Trẫm định đưa công chúa về Tây Viêm, cùng đoàn tụ với thiên luân (quan hệ cha con, anh em), ngày nào đó tuyển chọn một người chồng khác, mới không bỏ lỡ hạnh phúc đời này của công chúa. Không biết công chúa có bằng lòng hay không?
Ai ngờ Tây Viêm công chúa hơi do dự, mở miệng lại là:
- Người sống trên đời, quý ở chữ tín, quốc gia cũng vậy. Phụ hoàng ta đã ký kết hôn nhân quốc gia với quý quốc, cũng đã chiêu cáo thiên hạ, ta tuyệt đối không thể về nước.
- Thế nhưng...
- Ý tốt của hoàng thượng, Hồng Tuyết vô cùng biết ơn. Nhưng nếu vì vậy mà trở về, Hồng Tuyết ngày sau, khó đứng ở Tây Viêm, vẫn xin hoàng thượng thông cảm.
Cữu thấy nàng ta vậy mà lại không chịu về nước, nghĩ hơn phân nửa là vì Khổng Nhậm. Lập tức có ý thúc đẩy chuyện tốt đẹp của hai người.
- Lệnh huynh tráng niên mất sớm, tất nhiên là Hồng Tuyết bạc phước. Lần này phụ hoàng chuyển đến rất nhiều quần áo tư trang, chỉ cầu hoàng thượng một chỗ tĩnh mịch vắng vẻ, để Hồng Tuyết tán gẫu đến cuối đời, đã là vô cùng cảm kích.
- Ôi, sao lại nói lời này! Công chúa vẫn là bích ngọc niên hoa (tuổi ngọc: 16 tuổi), nói gì mà tán gẫu đến cuối đời?
Cữu cười lắc đầu:
- Nếu không muốn về nước, Đông Khởi của trẫm tuy nhỏ, nhưng vẫn có chỗ cho công chúa nương thân. Cứ yên tâm ở lại chỗ này là được.
- Đa tạ hoàng thượng.
- Nào đâu.
Cữu thư thả trong lòng, mỹ nhân trước mắt, nhịn không được có tâm tư muốn trêu chọc.
- Không biết công chúa, có biết... Khổng Nhậm?
Tây Môn Hồng Tuyết nghe hỏi, hơi ngẫm nghĩ, lại lắc đầu:
- Không biết hoàng thượng hỏi người nào.
Cữu mở to hai mắt nhìn, bị những lời này kinh động. Vốn tưởng rằng vị công chúa Tây Môn nghe tên này nhất định sẽ e thẹn ngượng ngùng, để cho mình có thể trộm nhìn được một phen cảnh trí, nào ngờ cuối cùng lại trả lời như vậy.
- Không... không biết?
Tây Môn Hồng Tuyết vẫn lắc đầu.
- Nhưng... nhưng hắn nói, là cũ...
Cữu vốn định nói tình nhân cũ, ngẫm lại sợ chọc giận Tây Môn Hồng Tuyết, lập tức thay đổi từ ngữ:
- Là người quen cũ với công chúa.
Đổi lại đến lượt Tây Môn Hồng Tuyết trợn to mắt:
- Người quen cũ? Người quen cũ sao ta lại không biết? Cũng chưa từng nghe đến cái tên này.
Người hầu bên cạnh bỗng nhiên như chợt nhớ ra:
- Công chúa, sẽ không phải lại là tên điên kia chứ?
Tây Môn Hồng Tuyết kinh ngạc hỏi:
- Người điên gì?
- Chính là năm kia lúc sinh nhật công chúa, trong cung đãi tiệc, có một tên khùng điên uống rượu nói lung tung, suýt nữa khiến cho hoàng thượng gϊếŧ. Công chúa hảo tâm xin tha thứ giúp hắn, còn thưởng hắn miếng ngọc mà phu nhân Thái sư tặng cho.
Tây Môn Hồng Tuyết nhăn mày, dường như đã nhớ ra là ai.
- Chính là người sau đó lại xông vào xe hoa của ta lúc ở Hộ Quốc Tự?
- Chính là hắn đó! Nhiều lần lỗ mãng muốn gặp công chúa, không biết đã bị thị vệ ném ra mấy lần.
Tây Môn công chúa bất đắc dĩ lắc đầu.
Cữu trong lòng bắt đầu hiểu một chút chuyện là như thế nào. Âm thầm vui mừng, may mà đến hỏi, nếu không, thật đúng là chọn sai uyên ương rồi. Khổng Nhậm chết tiệt!
- Nếu vậy, trẫm cáo từ trước, ngày khác có thời gian sẽ quay lại thăm công chúa.
- Đa tạ hoàng thượng nhớ đến, Hồng Tuyết cung tiễn hoàng thượng.
- Công chúa dừng bước.
Do đó, bởi vì nguyên nhân này mà Cữu tràn đầy phấn khởi ghé đến đột nhiên biến thành bối rối vội vã rời đi.
Ra khỏi dịch quán, Tiểu Lộ Tử xin chỉ thị:
- Hoàng thượng hồi cung?
Cữu vừa đi vào ngọc liễn vừa phân phó:
- Ra thành, đến bãi tha ma Nam Giao.
- Ra thành? Bãi tha ma? Hoàng thượng, vào đó làm gì? Hiện giờ mặt trời chói chang, phơi nắng hỏng hoàng thượng rồi ta đảm đương không nổi.
- Kêu ngươi đi ngươi cứ đi, cứ lo lải nhải.
Tiểu Lộ Tử đành chịu, đành phải phân phó thị vệ đi về Nam Giao.
Mà trong bãi tha ma ngoài thành, trước mộ phần mới xây, huynh đệ Hàn Sĩ Chiêu Hàn Sĩ Đạc quỳ trên mặt đất, tro bụi tiền giấy vàng bay tứ tung, lướt qua gương mặt tiều tụy cùng đôi mắt sưng đỏ của hai huynh đệ.
Xa xa, có hai người đang đứng, trong đó một người không màng nắng nóng, còn một người mặc áo choàng đầu trùm mũ.
Xe của Cữu chậm rãi đi tới, cuối cùng dừng lại ở cách đó không xa. Bước xuống xe, Cữu cất bước đến trước mộ phần, lấy nhang, cung kính cúng tế.
- Hôm nay là cúng tế một trăm ngày của Hàn Thụy, trẫm đến thăm hắn.
- Làm phiền hoàng thượng tưởng nhớ, thật sự không dám nhận.
Hàn Sĩ Chiêu không quay đầu lại, vẫn quỳ ở đó, khàn giọng đáp.
Cữu cũng không giận, dừng một chút, mở lời:
- Hận trẫm?
- Mạt tướng không dám.
- Rõ ràng là vậy.
Hàn Sĩ Chiêu không nói gì nữa.
- Ai ai. - Cữu nhẹ thở dài:
- Trẫm biết tâm ý của huynh đệ ngươi, ban đầu cũng tính châm chước cho hành động lần này của các ngươi. Nhưng mà, nếu trẫm đã làm hoàng đế, bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm, thật sự không thể hành xử theo tính tình chính mình.
Huynh đệ Hàn thị im lặng, không thể không thừa nhận, lời Cữu nói hiển nhiên có đạo lý.
- Các ngươi dẫn binh đến, nếu trẫm không phạt, nên giải thích thế nào trước mặt bách quan? Cho dù là bách tính đế đô, cũng cần một lời giải thích của trẫm chứ.
- Là chúng ta lỗ mãng. - Hàn Sĩ Đạc nặng nề trả lời.
- Đây là chuyện bình thường, cũng không phải hoàn toàn đều là lỗi của các ngươi.
Cữu nhẹ giọng mềm mại:
- Trẫm cũng là mất người thân nhất mới lên ngôi hoàng đế, nỗi đau mất người thân này, trẫm sâu sắc hiểu rõ mà.
Cữu nói đến tình cảm, làm cho huynh đệ Hàn thị lại đỏ cả vành mắt.
- Mười bốn tuổi trẫm đến Lư Hưng Bảo, ở chung với huynh đệ các ngươi hơn hai năm, ít nhiều được các ngươi thiên vị, sao có thể không nhớ tình xưa mảy may? Phạt gậy cùng với giáng chức phạt bổng lộc, thật sự là bất đắc dĩ, các ngươi nên thông cảm cho trẫm mới phải.
- Hoàng thượng trách phạt xác đáng, thật sự huynh đệ chúng ta đáng tội, tuyệt không nửa câu oán hận.
Huynh đệ Hàn thị cúi đầu, trong lòng không còn oán giận nữa, hiển nhiên là bộ dáng trung thành.
- Ha ha, như vậy, trẫm mới không còn áy náy.
Cữu khom lưng đỡ hai người dậy:
- Thời điểm năm vạn quân mã đóng quân cũng đến, ta đã phái tướng khác dẫn về Lư Hưng Bảo rồi. Các ngươi đã đối phó với Hồ tướng quân thế nào?
Hàn Sĩ Đạc cúi đầu, trên mặt hơi có chút áy náy:
- Dùng mê hương, trói ở phủ Thủ Bị rồi. Nhưng mà vẫn để người ở chỗ đó, chờ chúng ta đi xa, sẽ thả ông ấy ra.
Cữu thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu:
- Thật sự không phạt lầm các ngươi!
Nói rồi nâng cằm hướng về chỗ xa xa:
- Đây chính là hai người chúng ta cứu ở Tuyết Sơn?
- Phải.
- Đang là ban ngày, sao dám đứng như vậy?
- Không giấu hoàng thượng, huynh đệ ta đã bắt đầu dạy võ công cho bọn họ. Hai người họ sinh hoạt trên núi nhiều năm, căn cơ trên người không kém, dạy dỗ thật tốt, có lẽ sau này có thể có ích cho hoàng thượng đấy.
- A?
Cữu nghe vậy rất hoảng hốt:
- Hôm khác phải kiến thức mới được. Chỉ là hiện giờ, còn có chuyện quan trọng cần huynh đệ các ngươi làm.
- Hoàng thượng xin cứ việc phân phó.
- Ta đã tìm một ngôi nhà ở đế đô, đã mua đồ đầy đủ, sẽ tặng cho các ngươi, dẫn hai người kia vào đó ở đi. Lát nữa để Tiểu Lộ Tử dẫn các ngươi qua.
- Đa tạ hoàng thượng chu đáo.
- Với lại, cấp bậc của các ngươi công khai là giáng chức nhưng thực tế là thăng quan, trẫm muốn các ngươi mang theo lệnh bài của trẫm, đến biên giới Đông - Sở. Ở đó đã tập kết đại quân ta, lần này các ngươi tiếp nhận binh quyền hai chỗ Ích Châu, Hạp Châu, bày trận chờ quân địch. Đợi ta sắp xếp triều chính ổn thỏa, chúng ta lập tức sẽ, bình định thiên hạ.
Cữu nói, đôi mắt sáng ngời, hướng về phía huynh đệ Hàn thị hoàn toàn là vẻ mặt kỳ vọng.
Huynh đệ Hàn thị nhìn nhau, trên mặt không che giấu được xúc động:
- Nhất định không phụ hoàng thượng phó thác!
- Tốt!
Cữu gật đầu, nụ cười dưới ánh mặt trời, tươi sáng ấm áp.
*** Lời tác giả: Kịch mới vừa bắt đầu.
Sở dĩ để người lớn tuổi chết hết, bởi vì bọn họ đã không có tác dụng đối với sự phát triển của tình tiết. Nhân vật mới lần lượt gặt hái, câu chuyện của chúng ta tiếp tục tiến lên~~~~~
Cái gọi là vua nào triều thần nấy, làm hoàng đế nếu không bồi dưỡng vài cái tâm phúc e rằng không thể nói nổi. Ân uy tịnh thi dễ thu phục lòng người nhất, văn thần có thể trị quốc, võ tướng có thể an bang (bình định quốc gia), Cữu mới có thời gian chuyên tâm đi tìm người yêu chứ~~~~
Muốn nhanh chóng viết xong tình tiết vừa không có gì hay nhưng vừa không thể không viết, muốn mệt chết tôi đây~~~~