Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại s1apihd.com @PhuongNhaAnn
"Thuật châm cứu xuất thần nhập hóa như thế, đệ tử Vân Mộng Cốc bình thường sao có thể tập được?"
Lộ rồi hả?! Trong nháy mắt, trong đầu của Mạnh Nhiên chỉ có ba chữ này chạy qua chạy lại.
Nhưng cô bỗng bình tĩnh lại. Không, không đến mức ấy. Cố Tử Hi sẽ không vô cớ suy đoán là vị hôn thê của mình đào hôn, lại còn đúng lúc rơi vào tay mình. Hiện giờ, chắc là y chỉ nghi ngờ cô có địa vị không thấp ở Vân Mộng Cốc.
"Quả nhiên là Cố công tử tuệ nhãn như đuốc." Mạnh Nhiên cảm thấy mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng, nhưng giọng nói lại bình tĩnh khác thường.
"Tiểu nữ là Tam đệ tử của chưởng môn, tên là..." Một suy nghĩ lóe qua, không hiểu sao cô lại thốt ra hai chữ: "Chu Nhiên."
Sư phụ của cô, Khanh Vân Tụ, chính là nhân vật thần bí nổi danh trong giang hồ. Bà không chỉ có võ công siêu tuyệt, mà y thuật lại càng xuất thần nhập hóa, được tôn là y tiên. Bà có bốn vị đệ tử thân truyền, ngoại trừ đại đệ tử Tạ Lai thường xuyên lang bạt ngoài Cốc, còn lại đều ru rú trong nhà, chốn võ lâm cũng không biết tên họ của ba người.
Vậy nên Mạnh Nhiên nhanh trí giả mạo Tam sư tỷ, hy vọng có thể lừa được. Cho dù là thế nào, nếu biết cô đào hôn bị bắt tại trận thế này, Cố Tử Hi chắc chắn sẽ tát chết cô bằng một chưởng! Vị thiếu chủ thành Lang Gia này tàn nhẫn độc ác xưa nay, cũng không phải là tin vịt!
Hai người cứ đối diện như vậy. Không biết qua bao lâu, Cố Tử Hi buông tay ra: "Hóa ra là Chu cô nương, mạo phạm rồi."
Trong giọng nói của anh không có tí vẻ biết lỗi nào nha... Xoa xoa cổ tay bị bóp đến mức hồng lên của mình, Mạnh Nhiên lặng lẽ thở phào:
"Không sao. Lần này Vân Mộng Cốc của ta bị đổ vỏ, thân là đệ tử, ta không thể ngồi yên không để ý được. May là gặp dịp, hay là để tiểu nữ về Cốc trước..."
"Cô có thể đồng hành với chúng ta." Cố Tử Hi ngắt lời cô.
"Đa tạ lời mời của Cố công tử, nhưng mà đây là chuyện khẩn cấp, tiểu nữ còn phải..."
"Cô còn không cưỡi ngựa được."
Mạnh Nhiên: "..."
Thấy cô nghẹn đỏ cả mặt, Cố Tử Hi lại lộ ra vẻ cười như không cười đáng ghét kia: "Vậy nên, chẳng lẽ cô thấy cô tự đi nhanh hơn chúng ra được à?"
"... Không phải là ta không biết cưỡi, chỉ là không thuần thục thôi."
"À."
À cái gì mà à! Tin tôi đánh anh không?!
Mưu kế chạy trốn thất bại một cách xấu hổ, Mạnh Nhiên chỉ có thể đi theo đội ngũ của thành Lang Gia. Thật ra cô có thể tìm cơ hội trốn đi, nhưng nếu thế thì tất nhiên Cố Tử Hi sẽ nghi ngờ cô. Với võ công của y, muốn đuổi theo Mạnh Nhiên thì quả là dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa, đúng là Mạnh Nhiên cũng quan tâm đến việc ám sát. Cô không tin là sư môn thật sự động thủ, lúc trước cô nói muốn về Cốc, cũng không phải là nói dối.
Cũng may, Cố Tử Hi không xem cô như tù binh nữa. Y cho cô một con ngựa, cũng không còn điểm huyệt cô. Dùng Thất Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử(*) chậm rãi đi qua, y nhìn thiếu nữ vẻ mặt đau khổ đứng bên tuấn mã.
(*) : Cái này mình cũng không rõ là gì, mình đoán nó là một bộ công pháp hoặc một loại ngựa quý. Bạn nào đọc bản Trung hoặc là bản cv rồi mà có biết thì nói mình với nha.
"Không thuần thục?"
Giọng nói khốn nạn của người đàn ông lại vang lên.
Mạnh Nhiên nghiến răng nghiến lợi: "Ta từng cưỡi ngựa rồi! Chỉ là..." Chỉ là không nhiều lắm mà thôi.
Cũng không biết những lời này buồn cười ở chỗ nào, thế mà Cố Tử Hi lại thấp giọng cười. Y càng cười, mặt thiếu nữ lại ngày càng hồng.
Vẫn là gã cơ bắp lúc trước được Mạnh Nhiên trị thương nhìn không nổi - bây giờ Mạnh Nhiên đã biết gã tên là Cố Hổ - đập lên yên ngựa một cái: "Chu cô nương, hay là cô cưỡi chung với ta này."
Ý kiến hay như vậy, Mạnh Nhiên cũng không phải thiếu nữ cổ đại thật, huống hồ, nữ hiệp giang hồ cũng không để bụng mấy tiểu tiết kia. Cô đang chuẩn bị đồng ý thì Cố Tử Hi bỗng lạnh lùng nói: "Ngươi to lớn như vậy, định đè ngã con ngựa hay gì?"
"Hở?" Cố Hổ ngơ ngơ ngác ngác.
Lời vừa dứt, cánh tay dài của y đã đưa ra, xách cổ áo Mạnh Nhiên lên: "Cô cưỡi chung với ta."
"Từ từ." Mạnh Nhiên không nhịn được mà oán giận: "Công tử có thể đừng tùy tiện xách ta lên như vậy được không?"
"Không thể."
Cô bị đặt lên trên yên ngựa, trước người đàn ông. Lúc Cố Tử Hi mở miệng nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào người cô. Mạnh Nhiên đành phải cầm dây cương, nghĩ nghĩ, lại buông dây cương ra rồi nắm lấy bờm ngựa. Cô không biết, vẻ rối loạn của mình bị người đàn ông nhìn hết, ý cười trong mắt y ngày càng tăng.
"Cô có thể ôm eo ta."
"Còn lâu ta mới ôm." Lúc trước là tình huống khẩn cấp nên mới ôm, giờ ôm làm gì chứ?
Cố Tử Hi không ngờ là mình bị từ chối, hừ lạnh một tiếng: "Không biết điều. Có rất nhiều người muốn ôm mà không được đấy."
"Người nào?"
Thấy thiếu nữ quay mặt lại, y không tự chủ được mà nhướn mi: "Nếu cô đã biết đại danh của Cố Tử Hi ta, chẳng lẽ không biết có bao nhiêu thiếu nữ trong chốn giang hồ khuynh tâm với ta sao?"
Lời này cũng không phải nói dối. Nghe được tin triều đình ban hôn cho thiếu chủ thành Lang Gia, tim của đám nữ hiệp rơi vỡ đầy đất.
Nào biết rằng, Mạnh Nhiên nghe vậy không chỉ không lộ ra vẻ kinh ngạc hay sùng bái, mà còn khinh bỉ nhìn y một cái: "Tự luyến quá đi mất."
Cố Tử Hi: "..."
***
Hậu quả của việc khinh bỉ Cố Tử Hi chính là sau khi họ đến một thành trấn, Mạnh Nhiên cảm giác mình đứng còn không yên.
Cho dù là ở hiện thực hay là ở thế giới trong mơ, đây đều là lần đầu tiên cô cưỡi ngựa. Phần đùi trong bị yên ngựa cọ đến phát đau không nói, dọc đường đi Cố Tử Hi còn chuyên chọn chỗ gập ghềnh nhất. Cô ngồi trên lưng ngựa sợ bị bay xuống đất, lại cứng đầu không chịu vịn lấy Cố Tử Hi, đành phải tự dùng nội lực để ổn định.
Lúc xuống ngựa, cô không chỉ run chân mà ngực cũng như nổi sóng, mặt trắng như giấy. Tiểu nhị của khách điếm thấy thế, tinh tế đưa cô một ly trà. Tay trái Mạnh Nhiên chống lên khung cửa, tay phải vừa mới định nhận chén trà thì trong tay bỗng trống không...
"Ngươi!" Cô ngẩng đầu, trợn mắt nhìn.
Cố Tử Hi cầm tách trà kia, dường như có hơi mất tự nhiên: "Cô là đệ tử đích truyền của Vân Mộng Cốc mà sao võ công kém thế."
Võ công của tôi kém thì liên quan mịa gì đến anh?! Đến chén nước cũng không cho tôi uống?! Không nghe ra sự hối hận ẩn trong lời nói của y, Mạnh Nhiên chỉ hận không thể trừng cho thủng mặt Cố Tử Hi.
"Không chỉ vậy, kinh nghiệm cũng quá nông cạn."
Chuyển tay tay đưa chén trà cho Cố Hổ, sau khi gã kiểm tra cẩn thận xong, Cố Tử Hi mới nhét nó vào tay Mạnh Nhiên: "Bây giờ uống được rồi."
Ặc, hóa ra là sợ nước trà có vấn đề chứ không phải là không cho cô uống nước. Mạnh Nhiên hậm hực thu tầm mắt về, lại nghe Cố Tử Hi nói: "Cố Báo, đi thuê một chiếc xe ngựa."
Hai tâm phúc của y, gã cơ bắp là Cố Hổ, còn tên gầy gầy kia chính là Cố Báo. Cố Báo nghe vậy, đầu tiên là chắp tay vâng lệnh: "Vâng, thiếu chủ." Lại nói tiếp: "Nhưng nếu đi xe ngựa thì hành trình sẽ chậm lại, nếu lại gặp ám sát thì..."
Cố Tử Hi nhìn thoáng qua thiếu nữ hơi thở mong manh. Lúc này cô đã ngồi lên ghế, ôm chén trà mơ màng sắp ngủ, trông không có tí tinh lực nào.
"Không sao." Y nói: "Nếu còn có người đến nữa thì đến một gϊếŧ một, đến hai thì gϊếŧ cả đôi." Khi nói, ánh sáng lạnh trong mắt anh như điện, sát ý tung hoành, có cảm giác như là một vương tôn công tử. Y như một thanh kiếm sắc ra khỏi vỏ, tỏa ra ý lạnh lẽo làm người ta sợ hãi.
Mạnh Nhiên như cảm giác được gì đó, lập tức tỉnh ngủ, không nhịn được mà nhìn về phía Cố Tử Hi. Thấy cô mở to mắt, trong mắt còn mang theo vẻ mờ mịt, người đàn ông bật cười: "... Thật là, ngốc quá đi mất."
Mạnh Nhiên: "..." Sao tôi lại bị giễu cợt nữa rồi?? Tôi có chọc gì anh đâu???