Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại s1apihd.com @PhuongNhaAnn
Phẫu thuật lấy trứng rất nhanh. Đến khi bác sĩ Hách rời đi cùng trợ thủ, Mạnh Nhiên biết, lần này hoàn toàn xong rồi.
Mạnh phu nhân nhất định sẽ không để cô gặp lại Tần Sơ. Ngoại trừ lúc ăn cơm, cô không được ra khỏi phòng bước nào.
May thay, Tần Sơ cũng đủ nhạy bén. Ban đêm Mạnh phu nhân trở về với sắc mặt âm trầm, Mạnh Nhiên ngồi ở nhà ăn cách vách, mơ hồ nghe được bà nói với dì Tưởng mấy câu, cái gì mà "Thằng nhóc kia trốn khỏi bệnh viện", "Không lấy được t*nh trùng", "Nhất định phải bắt được người về".
Mạnh Nhiên nhẹ nhàng thở phào. Chạy thoát được là tốt rồi. Gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, cô tính toán bước đi tiếp theo.
Muốn Mạnh phu nhân từ bỏ ý muốn mưu đoạt gia sản nhà họ Tần, biện pháp đơn giản nhất là để Tần Sơ về nhà họ Tần. Kế thừa gia nghiệp cũng được, hay là chỉ về báo một tiếng cho người nhà cũng được, chỉ cần anh trở về, mọi tính toán của Mạnh phu nhân sẽ hoàn toàn thất bại.
Nhưng Tần Sơ có biết thân thế của mình hay không? Có lẽ bây giờ anh vẫn chưa biết gì, cần phải nghĩ cách nói sự thật cho anh.
Nhưng Mạnh Nhiên không được ra ngoài, cũng không thể tiếp xúc với bên ngoài. Dưới lệnh nghiêm của Mạnh phu nhân, ngoại trừ mấy hầu gái máy móc trông coi cô thì người cô nhìn thấy hằng ngày cũng chỉ có dì Tưởng.
Đúng rồi, dì Tưởng...
Làm nữ quản gia mười mấy năm ở nhà họ Mạnh, dì Tưởng là người nhìn Mạnh tiểu thư lớn lên. Với Mạnh tiểu thư, bà còn giống một người mẹ nghiêm khắc mà từ ái hơn cả mẹ ruột.
"Tiểu thư, phu nhân sẽ nổi giận đấy." Nhìn thiếu nữ khẩn thiết trước mắt, dì Tưởng do dự nói.
Bà gỡ sự khắc nghiệt trước mặt người khác xuống, có vẻ lo lắng sốt ruột: "Phu nhân cũng vì tốt cho nhà mình, với lại chuyện này cũng không phải là hại trời hại đất gì..."
Chắc là cảm thấy lời của mình cũng hơi vô lý, nói được một nửa thì bà dần nhỏ giọng.
"Dì Tưởng, có phải dì cũng thấy mẹ làm không đúng hay không?" Mạnh Nhiên tiến lên một bước, cầm tay bà: "Con hy vọng Tần Sơ không bị thương tổn, cũng không muốn mẹ mắc thêm lỗi lầm nữa."
Trên đời này không có bức tường nào chắn hết được gió. Mặc dù kế hoạch của Mạnh phu nhân thành công, sau này nếu mọi chuyện vỡ lở thì nhà họ Mạnh, rồi cả đứa bé kia, phải xử lý thế nào?
Dì Tưởng thở dài: "Dì không thể thả con ra ngoài, nhưng dì có thể... đưa tin giúp con."
"Được ạ." Mạnh Nhiên vô cùng dứt khoát. Cô biết giới hạn bây giờ: "Phiền dì đưa tin đến tòa nhà nhỏ mà lần trước chúng ta đến ấy, đưa cho Tần Phong."
Tuy Tiểu Phong còn nhỏ tuổi nhưng lại nhạy bén, giao cho cậu bé việc này là hợp nhất.
Mạnh Nhiên vội vàng viết một bức thư, đưa cho dì Tưởng. Đi đến trước cửa, bà bỗng dừng chân: "Tiểu thư, con thích Tần Sơ, đúng không?"
Mạnh Nhiên sửng sốt, bất giác nắm chặt bút trong tay.
"Nếu cậu ta biết sự thật, chắc chắn sẽ trách con."
"Không đâu." Mạnh Nhiên nói theo bản năng. Cô biết là Tần Sơ sẽ không giận cá chém thớt, tuy rằng có thể anh sẽ căm ghét Mạnh phu nhân.
Chỉ là, cô thật sự thích Tần Sơ à... Ngay cả dì Tưởng cũng đã nhận ra, có lẽ cô cũng không thể tiếp tục bịt tai trộm chuông.
Cô nghĩ, đó hẳn là
Nhưng Mạnh Nhiên không biết phải làm sao. Bên tai cô dường như lại vang vọng câu nói hờ hững kia. Cô đã không còn là thiếu nữ tự kỷ quái dị kia, từ ngày ấy, cô như thay xương đổi thịt, làm lại cuộc đời.
Nhưng chỉ có mình Mạnh Nhiên biết, bệnh của cô còn nặng hơn trước kia.
***
Thời gian trôi như bay. Chưa được bao lâu sau, Mạnh Nhiên lại nhìn thấy Tần Sơ.
Đó là ở trên báo kinh tế tài chính, với tựa đề . Ảnh và video rất mơ hồ, chỉ có một bóng dáng, nhưng cô chỉ cần liếc qua là đã nhận ra, đó là Tần Sơ.
Anh về rồi, nên mưu kế của Mạnh phu nhân thất bại hoàn toàn.
Thân thể mềm mại mà ngả xuống sofa, dòng suy nghĩ bắt đầu trôi nổi.
Có lẽ đây là kết thúc, mọi âm mưu sẽ dừng ở đây. Cô và Tần Sơ sẽ không còn sự thân mật bất đắc dĩ kia nữa, cũng không còn... lý do để gặp nhau.
Không biết đã ngây ngẩn trong bao lâu, cô nghe thấy giọng nói nổi giận đùng đùng của Mạnh phu nhân.
"Là mày nói cho nó, đúng không?"
Cửa phòng bị đẩy ra, Mạnh phu nhân như một cơn gió dữ, xông thẳng đến trước mặt cô. Dì Tưởng theo sau bà, hốt hoảng mà muốn ngăn cản bà.
"Cái thứ ăn cây táo rào cây sung này! Thằng kia đã cho mày ăn bùa mê thuốc lú gì?!" Tay bà giơ lên cao, dường như sắp hạ xuống.
Mạnh Nhiên không tránh, cô cười mệt mỏi: "Mẹ, anh ấy không cho con ăn bùa mê thuốc lú gì cả. Chính mẹ mới là người bị ma quỷ ám ảnh."
Cánh tay kia hơi cứng lại ở giữa không trung: "Ta? Ta bị ma quỷ ám ảnh?" Mạnh phu nhân như không thể tin nổi: "Ta bận rộn như vậy là vì ai? Ngày nào ta cũng không ngủ đủ, vắt óc tìm mưu kế muốn hại người, con cho là vì ai?"
"Vì bản thân mẹ."
Mạnh Nhiên đứng lên, bình tĩnh nhìn bà chăm chú: "Nhà họ Mạnh là quý tộc, là nhà giàu. Tài sản của chúng ra tuy còn kém nhà họ Tần, nhưng cũng đủ để tiêu xài cả đời không hết. Mẹ, ngoài kia có bao nhiêu người không theo kịp chúng ta, có bao nhiêu người ngay cả cơm no áo ấm cũng không có."
Từng bước một, cô chậm rãi đến gần Mạnh phu nhân. Mỗi một bước đi của cô, làm Mạnh phu nhân không tự chủ được mà lùi về sau một bước.
"Mẹ, cái gì chúng ta cũng có, nhưng mẹ còn muốn nhiều hơn." Đột ngột cao giọng, trong mắt cô hiện ra ánh sáng lạnh lẽo bức người: "Thậm chí không tiếc bày mưu để đoạt thứ không thuộc về mình, thậm chí hy sinh cả con, cả lương tri của mẹ!"
"Bụp" một tiếng, Mạnh phu nhân tựa lên vách tường lạnh băng.
"Ta..." Môi bà run rẩy, sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt: "Ta..." Bà thở nặng nề, cuối cùng, hộc ra một câu nói bi thương đến cùng cực:
"Nhưng nhà họ Mạnh đã phá sản, chúng ta... không còn gì cả!"
***
Cuối tháng năm, trận gió lốc xảy ra trên quỹ đạo của Mặt Trăng kia đã không còn bị ai nhắc đến, thanh toán tài sản của tòa án với nhà họ Mạnh cũng sắp kết thúc.
Ở trong trận gió lốc tạo nên vô vàn tổn hại kia, hạm đội vận tải đường thủy của nhà họ Mạnh bị diệt toàn bộ.
Kéo vali, Mạnh Nhiên đi xuyên qua đường mòn cây cối xum xuê. Trang viên đã bị bán để trả nợ, sau hôm nay, chỗ này sẽ không còn là của nhà họ Mạnh nữa.
Tiếc không? Tất nhiên là có chứ. Ai mà chả muốn làm đại tiểu thư cành vàng lá ngọc? Nhưng sự tiếc nuối ấy, nhanh chóng biến mất trên khuôn mặt tràn nước mắt của Mạnh phu nhân. Cô còn nhớ rõ, Mạnh phu nhân suy sụp mà trượt xuống, ngồi liệt dưới sàn.
"Chúng ta xong rồi. Nhà cửa, đồ cổ tiền tiết kiệm... không còn gì cả."
Bà khóc thất thanh: "Mẹ không muốn con phải lo từng bữa cơm, Tiểu Nhiên à. Mẹ thì không sao, mẹ có thể làm lại từ đầu, nhưng con được chiều từ nhỏ, giờ lại phải dọn khỏi chỗ này, đi theo mẹ mà chịu khổ, sao mẹ có thể đành lòng... Sao mẹ có thể để con theo mẹ chịu tội chứ?!"
Cho nên, bà đặt bàn tính lên đầu nhà họ Tần.
"Mẹ cũng không nghĩ đến chuyện dùng những tài sản đó để nổi dậy lần nữa, chỉ hy vọng con làm mẹ của người thừa kế nhà họ Tần, có thể vô lo vô nghĩ như trước."
Vì thế, cái kế hoạch này, những cái suy nghĩ ngu xuẩn này mới ra đời.
Môi mấp máy, Mạnh Nhiên muốn nói: "Thế còn Mạnh tiểu thư thì sao? Suy nghĩ của cô ấy, Mạnh phu nhân đã từng hỏi lần nào chưa?"
Cô ấy có muốn đi theo mẹ, cố gắng từng ngày hay không? Hay cô ấy muốn vừa khuất nhục vừa bất đắc dĩ mà mang thai một đứa trẻ, tiếp tục làm con chim hoàng yến trong l*иg sắt tơ vàng?
Ít nhất, Mạnh Nhiên chọn cái trước.
Cô bước qua, nhẹ nhàng ôm người phụ nữ còn đang khóc rống: "Không sao cả, mẹ... Con ở đây, con đi cùng với mẹ."
"Chúng ta cùng bắt đầu lại từ đầu."
***
"Tiểu thư."
Đi đến cuối đường mòn, Mạnh Nhiên thấy người phụ nữ đứng bên cạnh cổng lớn. Dì Tưởng xách vali, đôi mắt hồng hồng, như đã khóc.
"Dì về quê à?"
"Ừm, hôm nay dì đi luôn." Dì Tưởng gật đầu.
Nhà họ Mạnh đã không còn tiền để thuê người hầu. Cả dì Tưởng, tất cả người hầu đều bị phân phát.
Cầm tay bà, Mạnh Nhiên cười mềm mại: "Dì giữ sức khỏe nhé... Đến khi nào yên ổn thì con sẽ đến thăm dì. Từ giờ con cũng không còn là tiểu thư gì cả, nhưng dì vĩnh viễn là dì Tưởng của con."
"Được, được..." Giọng nói run rẩy, vành mắt của dì Tưởng lại bắt đầu đỏ lên: "Tiểu thư, con trưởng thành rồi."
Bà vui mừng sờ đầu thiếu nữ thật cẩn thận: "Con dũng cảm hơn trước rồi."
Vậy sao... Thân ảnh của người kia hiện lên trong lòng Mạnh Nhiên. Cái gì cô cũng không sợ, cho dù là bị cô lập, cười nhạo, thất bại, hay thậm chí là từ trên mây ngã xuống bụi bặm. Cô chỉ sợ, lòng mình mềm mại đi.
Không biết gió từ đâu đến, thổi lá khô dưới đất lên. Dì Tưởng rời đi, Mạnh Nhiên đứng ở trước đường mòn. Đằng sau cô là quá khứ sắp bị vứt bỏ, trước mắt là con đường tương lai chưa biết sẽ đi về đâu.
Cành cây rung lắc, lá vàng "xào xạc" rơi xuống đất. Tiếng bước chân dẫm lên mặt cỏ từ từ đi đến. Đến khi người ấy dừng trước mặt cô, dường như gió cũng ngừng lại.
"Tần Sơ..."
Bọn họ đã không gặp nhau gần một tháng. Chỉ trong vòng hơn mười ngày, nhưng thân phận quay cuồng, khác nhau như trời với đất.
Nhưng Tần Sơ vẫn giống như cũ, không hề lạ lẫm gì mà nói với cô một câu nói như thiên kinh địa nghĩa:
"Anh nghĩ kỹ rồi. Câu nói lần trước, anh không muốn rút lại nữa."
Nhịp tim lập tức tăng nhanh. Như là bản năng, cô muốn dời ánh mắt đi. Nhưng Mạnh Nhiên cố nhịn, cắn răng, cô ép mình phải nhìn lại Tần Sơ.
"Có còn nhớ không? Câu nói của anh."
"Nếu em không nhớ, thì cho dù nó có làm em có gánh nặng, anh cũng muốn nói lại lần nữa."
Tất nhiên là cô phải nhớ kỹ, sao có thể quên được? Dì Tưởng nói cô dũng cảm hơn trước, nhưng người thật sự dũng cảm, là người trước mắt. Nghiêm túc như vậy, luôn vì chính nghĩa, không chút do dự.
Mà cô, cô là một người nhát gan.
"Tôi rất sợ, rất sợ..." Thiếu nữ chớp chớp mắt, nụ cười nhạt đọng trên môi. Giọng của cô nhẹ đến mức dường như gió có thể thổi bay, nụ cười kia vừa yếu đuối vừa mỏi mệt.
"Tần Sơ, anh biết không? Trong tình cảm, cả hai người đều cần phải đi từng bước về phía trước. Mà tôi, mãi mãi chỉ dám đứng tại chỗ."
Đã từng có một lần, cô cố lấy can đảm chưa từng có bao giờ để thổ lộ. Mà kết cục lần ấy, chỉ có tan xương nát thịt.
"Tôi không đáng để anh làm như thế." Cô lắc đầu, định xoay người.
Nhưng cổ tay lại bị người kia nắm lấy. Thanh niên bước lên mấy bước, đi đến trước mặt cô, không chút do dự mà ôm lấy cô.
"Em xem, không phải là anh đã đến rồi sao?"
Anh bỗng nở nụ cười. Dưới ánh mắt hơi mê mang của Mạnh Nhiên, anh cười dịu dàng. Nụ cười kia khác với những nụ cười trước, không phải lãnh đạm, cũng chẳng phải kiệt ngạo, mà giống như ngôi sao trên trời, sáng đến động lòng người.
"Anh không cần em đi về phía trước, bởi vì anh có thể."
"Nếu một bước không đủ, thế thì anh sẽ đi hai bước, ba bước... Cho dù nó xa đến nhường nào, anh cũng sẽ đến trước mặt em."
*****
Bổn tài xế bá đạo như vậy, không vote một cái à [ xoa tay ]
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~