Hôm Nay Đã "Ngủ" Chưa?

Chương 17: Quốc gia lý tưởng (14) [H]

Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại s1apihd.com @PhuongNhaAnn

"Có muốn không?"

Người đàn ông thấp giọng hỏi.

Cô không muốn, cô sắp phát điên rồi! Côn th*t lại tiến vào thêm một tấc, không ngừng nghỉ chút nào mà lấp đầy âʍ ɦộ non nớt. Mạnh Nhiên nằm trên thảm, chỉ có thể dẩu mông, mặc người chà đạp.

"A, ưm a... a ha... a..."

Quần áo nửa thân trên của cô vẫn còn nguyên vẹn, cọ xát với thảm trong quá trình đâm chọc, cổ áo nhanh chóng bung ra.

Đã sắp đến lúc đi ngủ nên dưới váy ngủ tất nhiên là không mặc áo ngực, hai con thỏ mềm mại non nớt cứ như vậy mà cọ xát thảm theo sự lay động của thân thể. Tuy rằng có cách một lớp vải dệt, nhưng Mạnh Nhiên vẫn cảm thấy núʍ ѵú của mình nóng rát, đau ngứa.

Anh chưa từng hung bạo như vậy, không hề thương tiếc mà quấn chặt lấy cái miệng nhỏ, hận không thể nhét cả hai quả trứng ở ngoài vào luôn.

Bàn tay to nắm lấy vòng eo, cố định thiếu nữ dưới háng anh, va chạm thật mạnh, một lần rồi lại một lần. Anh như cưỡi ngựa, tét mông Mạnh Nhiên "bạch, bạch".

"A a a không được... không được..." Chạy không được, trốn cũng không xong. Nước mắt trượt xuống má, thiếu nữ ấm ức đến mức không nhịn được mà khóc thút thít.

Nếu cô và Tần Sơ bây giờ vẫn như nước với lửa, cho dù anh lăn lộn cô thế nào thì chắc chắn cô cũng sẽ không yếu thế.

Nghe được âm thanh nức nở của cô, sự đâm chọc giữa đùi bỗng ngừng lại.

"Nhiên... Nhiên Nhiên?" Tần Sơ chần chừ vươn tay, lau sạch nước mắt trên mặt cô: "Em làm sao thế..."

Thiếu nữ uất hận mà nắm lấy cổ tay anh, hung hăng cắn một cái.

"Ưʍ..." Động tác ấy làm dương v*t lớn bị mυ'ŧ chặt hơn, du͙© vọиɠ bị thuốc điều khiển lại cuồn cuộn trào lên. Tần Sơ nhìn thân thể mềm mại trắng không tì vết trước mặt, khóe mắt hơi đỏ lên.

Anh không hề do dự, cắm một cái thật sâu vào trong hoa tâm.

Cái miệng nhỏ ở nơi sâu nhất kia anh cũng đã từng đi vào vài lần, nhưng cũng chỉ đâm lỏng rồi đút đầu nấm vào là từ bỏ. Bây giờ động tác xâm lược mãnh liệt điều khiển anh, một sự bức thiếu chưa từng có làm anh khó có thể khống chế bản thân.

Muốn cắm vào, muốn chọc cả cây dương v*t vào tử ©υиɠ của cô. Cái miệng nhỏ kia vừa ướt vừa nóng, rõ ràng là rất non nớt, rồi lại giống như cắm đến mức nào cũng không hỏng. Cái này làm người đàn ông sinh ra ý muốn ngược đãi, anh nhanh chóng va chạm hoa tâm liên tục, càng lúc càng mạnh, đâm đến mức cổ tử ©υиɠ chật hẹp cũng phải lỏng ra một chút.

"Anh muốn làm gì? Buông tay... buông tay!"

Mạnh Nhiên liều mạng giãy giụa, bản năng cho cô biết chuyện sẽ xảy ra tiếp theo. Tay chân cô khua loạn, muốn nắm thảm mà bò đi trốn, lại bị cái tay kia gắt gao mà giữ chặt. Chỉ cần bò được một chút, sẽ lập tức bị kéo về.

"A, a... Ưm a, a..."

Có lẽ là để trấn an cô, Tần Sơ lại đưa cổ tay đến bên môi Mạnh Nhiên. Cô cắn một cái thật mạnh, thân thể căng thẳng như một dây cung bị kéo căng hết mức. Mọi tiếng rêи ɾỉ khóc lóc, đến khi kề bên đỉnh núi lại không thể phát ra được. Quy đ*u phá mở cổ tử ©υиɠ mà chọc vào trong, cô trơ mắt nhìn bụng nhỏ của mình phồng lên thành một cái bao, còn có xu thế càng lúc càng lớn.

"A, a ha..." Tần Sơ thở dốc bên tai cô: "Chặt quá... kẹp tốt quá."

Trong cơn hoảng hốt, thậm chí anh đã cho rằng mình sắp bị bấm đến mức gãy lìa, nhưng vẫn không chút do dự mà cắm vào bên trong. Anh nắm lấy tay của Mạnh Nhiên, ấn lên trên khối bao kia, bắt cô cảm nhận cảm giác âʍ ɦộ nhỏ nhắn bị chọc xuyên hoàn toàn.

"Nhiên Nhiên, có thích không?"

Xưng hô mang theo ý triền miên được thốt ra từ giữa môi anh, nhưng thiếu nữ đã không còn nói ra lời. Trong cơn cao trào cực hạn, biểu tình cô đờ đẫn, đã thế người đàn ông còn dùng sức đâm chọc tử ©υиɠ cô mãnh liệt. Thân thể cô run rẩy, một đợt nước lớn phun ra theo d*m thủy, xối hết lên trên hai quả trứng của Tần Sơ.

"Nướ© ŧıểυ?" Tần Sơ ngây người.

Ngay sau đó, anh nở nụ cười: "Thêm nữa đi, tôi thích em chảy nước d*m."

"A a... A..."

Côn th*t bắt đầu rút ra, rồi lại cắm vào cả cây. Mỗi lần thọc vào rút ra, với Mạnh Nhiên mà nói, đều là sự tra tấn lâu dài. Toàn thân cô xụi lơ, cái miệng nhỏ đang cắn tay Tần Sơ cũng buông lỏng, bên môi còn chảy ra chỉ bạc khi đến cao trào.

Không được, sắp bị cắm đến mức hỏng rồi... Nhưng cho dù là khóc cô cũng không thể khóc ra tiếng, chỉ có thể vô ý thức rêи ɾỉ, một lần rồi lại một lần cao trào. Lúc sắp sửa hôn mê, cảm nhận được t*nh dịch nóng bỏng rót vào tử ©υиɠ, cô trực tiếp bị nóng đến ngất.

Lúc tỉnh lại, cô đang nằm trên giường.

Tần Sơ vừa đau lòng vừa áy náy nhìn cô, thấy cô mở mắt lại vội vàng dời tầm mắt.

"... Em không sao chứ?" Giọng của anh khản đặc.

Không tốt tí nào!... Cả người Mạnh Nhiên đau nhức, ngay cả tay cũng không nâng lên nổi. Nếu là hồi trước thì chắc chắn cô sẽ tặng anh một cước, nhưng bây giờ cũng chỉ lắc đầu: "Không trách anh."

Đều là do cái thuốc trợ tinh chết tiệt kia, còn cả... Mạnh phu nhân.

Bây giờ cô vô cùng xác định, nhất định là Mạnh phu nhân có mưu đồ khác. Mạnh tiểu thư là con gái duy nhất của bà, tuy rằng hai mẹ con cũng không thân với nhau lắm, nhưng Mạnh tiểu thư cũng được chiều chuộng từ bé.

Một thiên kim tiểu thư như vậy, nếu thật sự gặp phải tình huống này thì chắc là điên mất. Bây giờ Mạnh Nhiên nhớ lại, cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Cô đành phải giả vờ nhẹ nhàng bâng quơ: "Đỡ tôi lên trước đã."

Tần Sơ vội vàng ôm eo cô, nâng cô dậy. Nhìn thoáng qua, cô thấy một vết răng như còn thấm máu trên cổ tay anh.

"Cái này là do tôi cắn á?" Mạnh Nhiên hơi ngạc nhiên, cô không nghĩ là mình lại dùng sức lớn như thế.

"Bên dưới là vết sẹo." Tần Sơ lót đệm ở phía dưới rồi mới đỡ cô dựa lên: "Đã có từ trước."

Mạnh Nhiên nhìn kỹ mới phát hiện, đúng là có một vết sẹo cũ bên dưới dấu răng cô để lại. Cũng là dấu răng giống như thế, nhưng nhỏ hơn của cô, hình như là của một bé gái.

Cô không để ý mấy, lại nói: "Tần Sơ, tôi cảm thấy việc này cứ sai sai thế nào ấy."

Kể lại lời của bác sĩ Hách và phỏng đoán của mình, cô nói: "Nguyên nhân lớn nhất chắc là ở thân thế của anh. Ông nội anh... chắc là không phải ruột thịt nhỉ?"

"Đúng vậy." Tần Sơ không giấu giếm: "Tôi được ông nội nhận nuôi."

"Bố mẹ tôi... qua đời rất sớm, vì một chuyện ngoài ý muốn." Lúc nói đến hai chữ "Bố mẹ", giọng anh trôi nổi.

"... Tôi cũng không biết phu nhân muốn gì."

"Thế à..." Mạnh Nhiên hơi thất vọng, thế thì chưa thể dọn dẹp cục diện rối rắm trước mắt này rồi.

"Phu nhân có mưu đồ khác hay không, thật ra cũng không ảnh hưởng mấy đến em." Tần Sơ bỗng nhiên nói.

"Mặc dù sự thật có đúng như em phỏng đoán đi chăng nữa thì bà cũng chỉ tính kế anh."

"Nhưng chúng ta là bạn bè." Thiếu nữ nhăn mày.

Bạn bè... Anh cảm thấy quai hàm của mình căng lên. Đó là một loại ngứa ngáy, mang theo đau đớn nhè nhẹ.

"Anh không cảm thấy chúng ta là bạn bè."

Mạnh Nhiên kinh ngạc nhìn anh. Anh rất bình tĩnh, mang theo một tia đắc ý như trả được thù mà ngay cả anh cũng không nhận ra:

"Không có loại bạn bè nào cởi hết quần áo mà hôn môi cả. Không có loại bạn bè nào ngủ cùng giường, cắm dương v*t vào, bắn t*nh dịch vào, lại còn không chỉ một lần mà là mỗi ngày mỗi đêm."

Chợt dừng lại, một tia kiệt ngạo lóe lên trong mắt anh:

"Nhiên Nhiên, em muốn phủ nhận à? Ngay tiếng trước thôi, em còn bị anh làm đến mức mất khống chế."

*****

Chó săn nhỏ nhe răng~

Nhanh vào xem răng nhọn đáng yêu, không vote một cái à [ cười ]

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~