Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại s1apihd.com @PhuongNhaAnn
"Chúng ta giảng hòa đi."
Đến sân sau, Mạnh Nhiên đi thẳng vào vấn đề.
"Lúc trước có những chuyện tôi làm không đúng, tôi xin lỗi anh."
Giọng của cô rất thản nhiên, không có tí không tình nguyện nào. Tần Sơ nhìn cô, một lát sau, anh giật giật khóe miệng:
"Cô đang thương hại tôi?"
Nhìn thấy gia đình anh, nhìn thấy anh nhận nuôi mười một đứa trẻ này, cho nên động lòng trắc ẩn?
"Không phải." Mạnh Nhiên phủ định một cách dứt khoát: "Tôi chỉ cảm thấy... mình thật ấu trĩ."
Bởi vì là mơ, nên không gò bó tí nào. Bởi vì là mơ, nên cô cảm thấy mình có thể dùng thái độ không nghiêm túc mà sinh hoạt. Có lẽ lúc đầu cô có thể làm thế, nhưng giờ cô đã ở trong giấc mơ này nửa tháng. Nếu không thể tỉnh lại, một khi đã chân thật như vậy, cô thật sự... cần phải nghiêm túc lên.
"Tôi nói những lời ấy, làm những chuyện ấy với anh..." Thiếu nữ dừng một chút, dường như hơi ngượng ngùng: "Tóm lại, là tôi không đúng." Cô nghiêm túc nói, âm thanh trong trẻo như nước hòa với gió đêm:
"Rất xin lỗi."
Một cơn gió lạnh phất đến, làm vạt áo của cô bay phần phật: "Hắt xì!" Thiếu nữ hắt hơi một cái. Một tiếng này dường như làm Tần Sơ bừng tỉnh, anh gần như chật vật mà dời tầm mắt, không còn nhìn cặp đồng tử sáng như sao của cô.
"Vào trong đi thôi." Anh thấp giọng nói, quay người đi.
"Từ từ." Mạnh Nhiên đi theo sau anh: "Có phải là anh cũng nên xin lỗi tôi hay không?"
"Tuy rằng tôi làm sai khá nhiều chuyện, nhưng anh cũng không phải là không sai cái gì. Ví dụ như, ừm... cái kia, anh hiểu mà." Cô lải nhải. Dường như để làm bầu không khí sinh động hơn, vừa đi theo Tần Sơ vừa nói không ngừng.
Bỗng nhiên, Tần Sơ dừng bước. Không kịp đề phòng, Mạnh Nhiên hơi đυ.ng vào lưng anh. Che lại cái mũi phát đau của mình, cô ngửa đầu nhìn anh. Tần Sơ bỗng cong môi:
"Cái gì mà "anh hiểu", tôi không rõ em đang nói gì."
Thật hay giả? Mạnh Nhiên phồng má. Anh chàng này... anh còn giả ngu? Những chuyện quá phận mà anh từng làm như ôm cô ngoài hành lang, làm trò trước mặt người khác...
Nghĩ đến mấy hình ảnh dâʍ ɭσạи kia, hai má của thiếu nữ lại không nhịn được mà nóng lên. Dưới ánh đèn, chỉ thấy hai rặng hồng nhanh chóng nổi lên trên khuôn mặt nhỏ của cô. Tần Sơ rũ mi, giấu đi ý cười nơi đáy mắt:
"Tôi đi nấu cơm đây."
"Này, anh chờ chút, chờ chút..."
Bước vài bước, nghe thấy âm thanh buồn bực của thiếu nữ, cuối cùng anh cũng không nhịn nổi mà cười khẽ ra tiếng.
***
Chiến tranh kết thúc, Mạnh Nhiên bắt đầu chung sống hòa bình với Tần Sơ.
Bầu không khí căng thẳng trong trang viên biến mắt. Đám người hầu bỗng phát hiện, trong một đêm, vị tiểu thư chả có hứng thú với cái gì của bọn họ bắt đầu trở nên tích cực chủ động.
Thế giới trong mơ bày ra trước mắt Mạnh Nhiên, tươi tắn sống động. Dù là Tần Sơ hay là dì Tưởng, thậm chí cả đầu bếp trong trang viên, bọn họ đều có nhân sinh của mình, vô cùng chân thật.
Đây là điều Mạnh Nhiên chưa từng cảm nhận được, cũng chưa từng muốn đi tiếp xúc lúc trước. Sau khi cô nghĩ đến nó, cô bỗng cảm giác được một loại... cảm giác hiểu rõ sâu trong tâm hồn.
Đó là một cảm giác vi diệu, không hình dung được. Dường như nó làm cảm xúc của cô thêm nhạy bén, mọi cảm quan cũng như được rửa tội một cách diệu kỳ ở cái thế giới trong mơ này.
Với diễn viên mà nói, sự nhạy bén và tinh tế là vô cùng quan trọng. Trong nháy mắt, Mạnh Nhiên cảm thấy, cho dù đối mặt ống kính, chỉ cần cô giữ được cảm giác sâu lắng này, dường như cũng không có gì đáng sợ.
Hồng trần muôn màu muôn vẻ, thêm một loại nhân sinh, với cô mà nói chẳng lẽ không phải là thêm một loại thể ngộ?
Có lẽ đây là một cơ hội, Mạnh Nhiên nghĩ. Cô tĩnh tâm, bắt đầu nghiêm túc tiếp nhận nhân sinh của "Mạnh tiểu thư".
Nhưng mà cũng có một vấn đề mới được sinh ra, đó là nhiệm vụ thụ tinh.
Nhớ lại những yêu cầu vô liêm sỉ hồi còn đấu trí với Tần Sơ, Mạnh Nhiên hận không thể tìm một cỗ máy thời gian để xuyên về quá khứ. Sao cô có thể để anh liếʍ cho cô, việc đấy... cho dù là ở trong mộng, nó cũng quá...
Nhưng dường như Tần Sơ lại quen thuộc với nó. Buổi tối khi trở về phòng, Mạnh Nhiên tắm rửa xong rồi nằm trên giường chợp mắt. Khi cảm giác một thân thể còn ướŧ áŧ hơi nước phủ lên, cô đã chuẩn bị tốt thì anh lại không cởϊ áσ cô mà nhấc làn váy lên, vùi đầu vào.
"Anh làm gì đấy?" Mạnh Nhiên cuống quýt kẹp chân vào.
Người đàn ông ngẩng đầu, nhướng mày: "Liếʍ cho em."
"... Không, không cần." Mặt cô đỏ lên, thầm nghĩ: "Lúc trước không phải là anh rất không tình nguyện à, sao bây giờ lại chủ động như vậy?"
Tần Sơ không để ý đến cô, dùng sức, trực tiếp tách hai chân thiếu nữ ra, cúi người xuống.
"Ưʍ..."
Thân thể Mạnh Nhiên lập tức căng thẳng. Cô rêи ɾỉ dưới động tác của anh, gót ngọc cuộn lên, không nhịn được mà cọ xát khăn trải giường. Vòng eo nhỏ nhắn cũng không tự chủ được mà cong lên, đến gần anh hơn.
Rất quen thuộc, cũng rất lừa tình... Tần Sơ dùng lưỡi đẩy hai cánh hoa ra, môi mỏng ngậm lấy d*m hạch nhỏ ẩn núp bên trong. Đầu lưỡi linh hoạt mà moi đào, hút lấy d*m thủy bên trong vách tường hoa rồi lại liếʍ láp cánh hoa, còn ngậm cả d*m hạch nhỏ nhắn vào trong miệng mà liếʍ mυ'ŧ.
"A, a... Tần Sơ, không cần... ưm a, a..."
Mái tóc dài của thiếu nữ xõa tung, theo sự vặn vẹo của cô mà đan chéo thành một đóa hoa hỗn loạn. Cô cao trào rất nhanh, đôi mắt to tròn đầy nước mắt, d*m dịch ướt nóng tràn ra mãnh liệt, bị người đàn ông nuốt hết vào miệng, không chừa giọt nào.
Tần Sơ cởϊ áσ tắm dài trên người xuống, thân thể trần trụi phủ lên người cô. Cơ bắp của anh cân xứng mà rắn chắc, mang theo một chút hơi thở lạnh lẽo. Khi áp sát vào đôi thỏ ngọc lõα ɭồ của thiếu nữ, Mạnh Nhiên không nhịn được mà run rẩy, chôn mặt vào ngực anh.
"... Lần sau đừng như vậy." Cô ngượng ngùng nhìn vào mắt anh.
"Ừm."
Ừm là có ý gì? Đồng ý hay không đồng ý?
Bàn tay to ngày càng dùng sức mà xoa nắn bầu ngực, làm cô dần trầm mê. Tay nhỏ chủ động đáp lại anh, nghênh đón côn th*t hoàn toàn lấp đầy bụng nhỏ. Nằm dưới thân Tần Sơ, thiếu nữ rêи ɾỉ mềm mại yêu kiều. Cuối cùng, khi cao trào, bàn tay của bọn họ nắm chặt lấy nhau. Dòng nước phun xiết mà ra, trong phút chốc, thậm chí Mạnh Nhiên cảm thấy mình sắp bị nóng chết.
Đến ngày hôm sau, cô mới hiểu được cái ý của chữ "Ừm" kia.
Ngồi trước cửa sổ mở rộng, một chân của thiếu nữ đạp lên trên cửa sổ, một chân đặt trên đầu vai người đàn ông. Tần Sơ nửa quỳ trước mặt cô, gần như vùi cả khuôn mặt tuấn tú vào giữa hai chân cô.
"Phần phật", bức màn bị gió đêm thổi bay lên tạo ra tiếng vang, nhưng lại bị lấn át bởi tiếng nước "róc rách" triền miên mà rõ ràng. Đầu lưỡi liếʍ láp trong hoa huyệt, người đàn ông không chỉ uống hết d*m thủy ở âʍ ɦộ nhỏ nhắn, mà còn nắm lấy bờ mông của thiếu nữ, liếʍ mυ'ŧ từng tấc một, từ trên xuống dưới dọc theo kẽ mông, cả hoa cúc nhỏ cũng không được buông tha.
"Anh sao lại... như vậy."
Sau mấy lần cao trào, Mạnh Nhiên cuối cùng cũng có thời gian hỏi câu hỏi đã nghẹn hồi lâu.
Cô nằm trong khuỷu tay Tần Sơ, trong hoa huyệt cắm cây dư*ng cụ mềm nhũn sau bắn t*nh của đàn ông. Vì kích thước của cây côn th*t kia vẫn khả quan như cỗ, t*nh dịch bị tắc đầy trong bung nhỏ, thiếu nữ đành phải chu miệng mà hít thở mới không cảm thấy trướng đau.
"Em không thích?" Tần Sơ thấp giọng hỏi lại.
... Không phải. Nếu cô không thích thì cũng sẽ không vừa khóc vừa kêu, d*m thủy chảy đầy cửa sổ như thế.
Thấy ánh mắt cô bắt đầu dao động, Tần Sơ cười một tiếng. Mạnh Nhiên vô cùng quẫn bách, nhưng vẫn kiên trì mà ngẩng đầu: "Anh không cần phải làm thế."
Cô nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: "Tôi cảm thấy chúng ta là bạn bè."
Bọn họ dần dần quen thuộc với nhau khi ở chung, cũng càng ngày càng thân cận, tuy rằng không thể không làm một số chuyện vượt qua giới hạn của bạn bè vì cái nhiệm vụ thụ tinh kia.
"Nếu là bạn bè, đương nhiên là anh không cần làm loại chuyện như... lấy lòng tôi thế này."
Bạn bè... Tần Sơ không nói gì. Anh rũ mi mắt, ôm cô từ phía sau.
"Ngủ đi."
Thân thể mềm ấm trong lòng ngực cứng lại một chút, nhưng rồi thả lỏng lại rất nhanh, hô hấp dần vững vàng. Cô ngủ rồi, anh bật đèn tường trên đầu giường lên. Dưới những vầng sáng mờ nhạt ấy, đôi mi dài của thiếu nữ như con bướm trong ánh sáng ấm áp.
Tần Sơ vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ. Rất mềm, mềm như lòng của anh.
*****
Chó săn nhỏ đáng yêu như vậy, không vote một cái à? [ xoa xoa tay ]
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~