Hôm Nay Đã "Ngủ" Chưa?

Chương 12: Quốc gia lý tưởng (9) [Cao H]

Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại s1apihd.com @PhuongNhaAnn

"Ưʍ..."

Đầu lưỡi vừa với vào trong hoa huyệt tìm tòi, Mạnh Nhiên đã cắn môi, nhỏ giọng rêи ɾỉ.

Đường đi ướt nóng vì mới cao trào nên đang là lúc mềm mại nhiều nước, lưỡi to cắm vào dễ như ăn cháo. Đầu lưỡi cuốn lên, quét quanh vách tường một cách linh hoạt, mυ'ŧ ra một đợt rồi lại một đợt d*m dịch.

"Ưm a... Ưm, a..."

Kỳ... kỳ lạ quá... Bị lưỡi làm hoa huyệt, cái cảm giác này thậm chí còn làm người ta run rẩy hơn khi bị côn th*t đâm chọc.

Mạnh Nhiên ngồi trên ghế sofa, cảm giác thân thể mình bắt đầu lung lay sắp đổ. Từ xương hông đến trước ngực, sự bủn rủn mãnh liệt đánh sâu vào cô. Trong tầm mắt, hai quả anh đào đỏ đến kinh người điểm xuyết trên cặp nhũ trắng như tuyết.

Cô không nhịn được mà nâng tay lên muốn sờ nó, lại mạnh mẽ ra lệnh cho mình phải buông tay xuống.

Không được, tuyệt đối không thể mất mặt trước mặt tên khốn này...

"A..." Sau một tiếng rêи ɾỉ yêu kiều thật dài, mông nhỏ của cô ưỡn lên. Lúc này Tần Sơ đã vùi cả khuôn mặt tuấn tú vào giữa hai chân cô, d*m thủy tràn trề làm cằm anh ướt nhẹp, hương vị thơm ngọt trong d*m dịch đặc quánh đầy miệng.

Đầu lưỡi nhanh chóng di chuyển. Thấy thiếu nữ lại bắt đầu run run, anh vươn tay, đột nhiên đẩy cô ngã xuống sofa.

"... Anh định làm gì?" Mạnh Nhiên thở nhẹ nhàng mà dồn dập.

Người đàn ông đứng trước mặt cô, lại cong khóe miệng lần nữa: "Liếʍ cô."

Cầm lấy hai mắt cá chân mảnh khảnh của cô, anh hung hăng ấn lên trên nhũ phòng. Cái này làm cặp v* bị đè ép về phía trong, giữa tuyết nhũ kẹp thành một khe rãnh thật sâu, hai nhũ thịt no đủ bị ép nhìn còn cao ngất hơn, trông lại có vẻ vô cùng đáng thương.

Cùng lúc đó, hoa cốc của thiếu nữ hoàn toàn lộ ra.

Cô bị bắt dẩu mông lên, trên mông còn d*m thủy đang chảy tí tách. Âʍ ɦộ non mềm bị bại lộ co rút một cái, mất đi sự âu yếm của môi lưỡi bèn gấp không chờ nổi mà bày ra sự đói khát của mình.

"Không phải là cô rất ngứa à? Ngực ấy."

Ánh sáng tối tăm không rõ cảm xúc di chuyển trong cặp đồng tử đen nhánh, bây giờ Tần Sơ trông còn nguy hiểm hơn lúc anh tức giận.

"Tôi không vi phạm lời cô nói nhé, Mạnh tiểu thư." Giọng của anh hơi khàn: "Cô ra lệnh cho tôi liếʍ huyệt nhỏ d*m đãng của cô, tôi đang tuân thủ đây."

"Anh!!"

"Làm sao?" Anh nhướng mày, ngón tay thon dài bất ngờ chọc vào âʍ ɦộ nhỏ nhắn, mạnh mẽ khuấy đảo bên trong: "Chỗ này của cô không d*m đãng à?"

"Không d*m đãng thì sao lại chảy nước, không d*m đãng thì sao lại giữ chặt ngón tay của tôi không chịu nhả..." Anh cúi người, hung hăng mà đè thiếu nữ dưới thân: "Nếu cô muốn tôi liếʍ thì thêm bao lâu nữa cũng được."

Xong rồi, chỉ sợ là anh chàng này nổi bão rồi... Mạnh Nhiên cạn lời, chỉ có thể liều mạng mà giãy giụa.

Đáng tiếc, sự vặn vẹo của cô đều phí công vô ích. Không chỉ không thể tránh thoát, nó còn làm cho cô cảm giác được cự vật nóng bỏng cứng như sắt giữa háng người đàn ông. Cô lập tức cứng đờ, chỉ có thể để mặc cho Tần Sơ một tay đè chân, một tay xoa ngực cô thật mạnh.

Anh trượt xuống, tiếp tục chôn giữa đùi cô, mở môi mỏng, ngậm cả huyệt nhỏ non nớt vào miệng.

"A..." Kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt lại vọt đến một lần nữa. Anh liếʍ vừa mạnh vừa nhanh, như muốn nuốt cả huyệt nhỏ vào bụng.

Mạnh Nhiên không chịu nổi. Cô giống như một con cá ra khỏi nước, d*m dịch cuồn cuộn phun trào không ngừng, trong thân thể như mất đi thứ gì rồi lại như có thứ gì nhanh chóng lấp đầy.

Loại cảm giác này thậm chí còn vượt qua khi Tần Sơ dùng dương v*t "làm" cô lúc nãy. Sofa dưới thân đã bị cô nắm đến mức nhàu nhĩ, hai con thỏ bị người đàn ông tùy ý chà đạp trong tay. Cô cảm thấy đau quá, nhưng trong nỗi đau đớn lại có một sự ngứa ngáy làm người ta không thể tự kiềm chế.

Tiếng liếʍ huyệt "tấm tắc", tiếng "phốc phốc" khi thọc vào rút ra... Dùng đầu lưỡi nhanh chóng khuấy đảo hoa kính, không biết làm sao, Tần Sơ lại hơi mê mẩn.

Cô mềm như vậy, ngọt ngào như vậy. Không ngừng uống hết d*m thủy trào ra nhưng anh vẫn chưa thỏa mãn, còn tiếp tục chủ động liếʍ mυ'ŧ, muốn tìm kiếm thêm nhiều "nước hoa" hơn. Mồ hôi không ngừng nhỏ giọt theo sự lên xuống của hầu kết, thiếu nữ hoàn toàn mềm thành một bãi nước xuân dưới miệng của anh, đừng nói là giãy giụa, ngay cả âm thanh cũng không phát ra nổi.

Nhưng đây còn chưa phải là kết thúc.

Anh ngồi dậy, tinh tế liếʍ một vòng quanh mông nhỏ rồi đỡ côn th* của mình, cắm vào cái động nhỏ còn đang khép mở kia.

"A, ưʍ... Ưm a..."

Miệng nhỏ của Mạnh Nhiên bị lấp kín, một cái lưỡi còn vương mùi thơm ngọt tiến vào: "Nếm thử hương vị của cô này." Người đàn ông nói khẽ bên tai cô: "Có phải là rất dâʍ đãиɠ không?"

"Anh, ưʍ... ưm a... Khốn nạn!"

Cô hối hận rồi. Đừng nói là kɧıêυ ҡɧí©ɧ thêm một lần, sau hôm nay, cô tuyệt đối sẽ không để ý đến tên khốn nạn này nữa!

Mạnh Nhiên khóc không ra nước mắt, không biết mình đã bị ấn xuống "làm" bao lâu. Cứ duy trì tư thế này, hai chân cô thậm chí đã chết lặng... Cho đến khi cô nghe thấy Tần Sơ kêu lên một tiếng, dưới mi mắt cô, cô thấy huyệt nhỏ đã bị căng ra thành một cái động nhanh chóng chảy ra dịch trắng. Mặc dù côn th*t còn tắc ở đấy, nhưng vẫn làm hạ thân cô ướt nhẹp trong nháy mắt.

"Lần thứ hai." Tần Sơ lạnh lùng nói.

Thân thể mềm mại trần như nhộng của cô bị kéo lại, nửa người trên dựa vào sofa. Người đàn ông đỡ eo cô, "phụt" một tiếng, cắm cả cây côn th*t vào trong!

"Ưm, a... ưm ha... a..." Đến tận khuya, tiếng rêи ɾỉ yêu kiều trong phòng mới ngừng lại. Mạnh Nhiên hôn mê bất tỉnh, hôm sau tỉnh lại, lúc xuống giường suýt nữa đã ngã xuống đất.

Cô chống đôi chân run rẩy, miễn cưỡng tự xử lý xong xuôi. Sau đó, việc đầu tiên là bảo dì Tưởng báo cho Mạnh phu nhân, cô muốn đổi một người thụ tinh.

Cho dù ngủ cùng người đàn ông khác, cô cũng tuyệt đối không đến gần Tần Sơ nữa! Anh ta giống y như Chu Tử Tiện vậy, đáng ghét như nhau!!

Mạnh phu nhân không chút lưu tình mà từ chối thỉnh cầu của cô. Cho dù cô khuyên thế nào, cầu khẩn thế nào, bà cũng một mực cự tuyệt.

Mạnh Nhiên buồn bực đến mức sắp điên luôn. Cô không hiểu, vì sao cô đã thể hiện rõ sự chán ghét với Tần Sơ mà Mạnh phu nhân vẫn nhất định phải giữ anh ta lại? Tìm một người thụ tinh để sinh con, chẳng lẽ không phải là chỉ cần đạt đủ điều kiện sao, tìm ai chả được?

Nhưng Mạnh phu nhân không đồng ý thì Mạnh Nhiên cũng không có cách nào. Không chỉ có thế, bà còn cảnh cáo Mạnh Nhiên, nếu không ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ thì bà có thể bảo bác sĩ Hách cho cô dùng mấy thứ thuốc kia.

Rơi vào đường cùng, Mạnh Nhiên chỉ có thể thỏa hiệp. Kỳ cấm túc của cô kết thúc, có thể tùy ý đi lại trong khuôn viên đẹp đẽ quý giá rộng lớn của nhà họ Mạnh, nhưng thật ra thì cả nửa thời gian của cô đã để làʍ t̠ìиɦ với tên khốn nạn nào đó.

Rõ ràng là hai người ghét nhau như chó với mèo, nhưng lại làm không biết bao nhiêu chuyện thân mật. Để phát tiết cơn tức của mình, thiếu nữ nghĩ mọi cách để làm nhục Tần Sơ.

Bắt anh liếʍ huyệt nhỏ của cô, quỳ trước mặt cô thủ da^ʍ cho cô xem... Thậm chí cô còn dùng chân mà chơi đùa cây con th*t kia.

Ngay ở trên bàn cơm, thiếu nữ cởi giày, để chân ngọc tinh xảo của mình ở giữa háng người đàn ông. Xung quanh là một đám hầu gái đang mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cô ép mạnh mũi chân, không hề che dấu mà cong khóe môi:

"Cứng nhanh như vậy à... bảo sao mẹ lại coi trọng anh. Lấy thiên phú của anh thế này, nên đi làm người thụ tinh sớm một chút mới phải, đúng không?"

*****

Thành tích của truyện mới không lý tưởng lắm, cầu thêm vote, thêm bình luận [ khóc lớn QAQ ]

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~