Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại s1apihd.com @PhuongNhaAnn
"Ưʍ... a..."
Bên trong hoa huyệt, côn th*t bắt đầu di chuyển. Vì đôi môi bị lập kín nên Mạnh Nhiên không thể nói, chỉ có thể trừng lớn mắt, nhả ra từng tiếng hừ nhẹ.
Nói đến cũng kỳ quái. Sau sự đau đớn lúc ban đầu, bây giờ cô cảm giác mình đã hơi quen thuộc với vật kia.
Động tác của Tần Sơ cũng không thô bạo. Sau khi nhanh chóng cắm vào, anh dùng một loại lực đạo có thể nói là nhẹ nhàng chậm chạp mà ra vào, thân gậy thô to căng những nếp uốn trên vách tường ra. Theo sự cọ xát của thân gậy và mị thịt, bắt đầu từ chỗ sâu trong hoa tâm, sự tê dại làm người run rẩy dần lan tràn.
"Được rồi... có lẽ để anh ta rút ra không phải ý kiến hay..." Mạnh Nhiên bừng tỉnh nghĩ, nhưng việc này tuyệt đối không có nghĩa là cô sẽ vì thế mà cảm kích Tần Sơ.
Thực tế, bây giờ cô đang vô cùng tức giận. Tuy đang trừng mắt một cách hung tợn với người đàn ông, nhưng cô lại không giãy giụa.
Mạnh Nhiên rất thông minh, biết cái gì gọi là xem xét thời thế. Chuyện đã đến nước này, giãy giụa nữa cũng không có ích gì. Hơn nữa, đây cũng chỉ là một giấc mơ, sao cô phải làm ra vẻ như vậy?
"Tốt nhất là anh nên nhanh lên." Cô lạnh lùng nói.
Lời còn chưa dứt, côn th*t bèn húc một cái thật mạnh vào hoa tâm. Tần Sơ nhấp môi, đường cong trên mặt căng thẳng giống như nham thạch, lạnh lẽo mà cứng cáp. Tiếp theo, như muốn trả thù, anh càng húc càng nhanh, càng húc càng sâu.
"Ưm, a... Ưʍ..."
Rất nhanh, thiếu nữ đã không chống đỡ được.
Tiếng rêи ɾỉ nhẹ nhàng được phát ra từ đôi môi anh đào hơi sưng đỏ. Giọng nói của cô vốn đã rất mềm mại, bây giờ lại có thêm sự kiều mị không thể nói thành lời.
Cố gắng nhẫn nhịn hết mình, nhưng Mạnh Nhiên phát hiện mình không có cách nào ngăn cản phản ứng sinh lý. Hai con thỏ trước ngực đong đưa theo sự va chạm không ngừng của người đàn ông, tuy rằng nửa người trên còn mặc đủ quần áo, nhưng chỉ cần nhìn v* đưa đẩy một cách d*m đãng như vậy, mặt cô càng ngày càng nóng.
Chợt nghĩ đến cái gì đó, cô bắt đầu cố sức co rút âʍ ɦộ nhỏ nhắn.
Sắc mặt của Tần Sơ lập tức thay đổi. Cặp đồng tử đen nhánh vốn không có tí cảm xúc của anh hiện lên một tia tức giận, khi đối diện với ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ của thiếu nữ, anh lạnh lùng hừ một tiếng.
"Tôi đã nói, tốt nhất là anh nên nhanh lên."
Mạnh Nhiên ngoài cười nhưng trong không cười. Nếu cái tên khốn nạn này không chịu nhanh lên thì cô đành phải tự nghĩ chút biện pháp vậy.
Điều động toàn bộ lực lượng ở hoa huyệt, cô để mị thịt gắt gao cắn chặt côn th*t. Hai bên dán sát, không còn tí khe hở, làm Mạnh Nhiên cảm giác được những sợi gân gập ghềnh dữ tợn trên thân gậy một cách rõ ràng. Cô hít một hơi, thả lỏng theo bản năng. Tần Sơ nhân cơ hội này mà tiến quân thần tốc, quy đ*u to lớn nhắm ngay vách thịt mềm mại, đâm chọc thật mạnh...
"Ưm!"
Thân mình của cô run rẩy. Không cần cô cố tình, vách tường bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ chợt co rút một cách điên cuồng, như có cả vạn cái miệng nhỏ cùng nhau hút lấy côn th*t, làm nó khó mà di chuyển.
Mồ hôi trên trán Tần Sơ chảy từng giọt, anh thở dồn dập nặng nề. Anh nắm lấy vòng eo của thiếu nữ, dùng sức ấn về háng của mình. Theo sự không màng tất cả mà phá vỡ lá chắn, đâm chọc càng sâu của anh, hai quả trứng thậm chí còn vỗ thật mạnh vào bờ mông thiếu nữ.
"A, ưʍ... a... a!"
Mạnh Nhiên hối hận. Đúng là không nên chủ động kɧıêυ ҡɧí©ɧ đàn ông mà... Cô biết rõ, trong loại tình huống này, người xui xẻo nhất định là cô. Bây giờ cô đầu váng mắt hoa, bị sự thọc vào rút ra vừa nhanh vừa sâu giữa hai chân làm trước mắt trắng xóa. Vì đùi phải đặt trên đầu vai người đàn ông, thậm chí cô có thể tinh tường nhìn thấy cách mình bị xâm phạm...
Một cây côn ŧᏂịŧ đỏ đậm nhanh chóng ra vào, thân gậy biến mất ở giữa đôi chân trắng như ngọc của cô rồi lại rút ra, mang theo một lượng lớn d*m thủy.
Trắng đen đối lập, mạnh mẽ mà da^ʍ mĩ. Cô không nhịn được, nhắm mắt lại, cảm giác trước ngực mình chợt lạnh. Một bàn tay to phủ lên, cầm lấy v*, xoa nắn thật mạnh.
"Tần Sơ, anh... Anh chờ đấy cho tôi... a... ưm a... a..."
Cô không nên để ý đến tên khốn nạn này! Cái nhiệm vụ thụ tinh gì gì kia, cứ để anh ta bị Mạnh phu nhân tra tấn đi cho rồi!!
Dưới sự phẫn hận, cảm quan của thân thể dường như còn mẫn cảm hơn. Mạnh Nhiên cao trào rất nhanh, mềm mại run rẩy phun ra d*m dịch ướt nóng. Cùng lúc đó, cô cảm giác được một đợt dịch nóng vọt vào trong hoa kính. Khi t*nh dịch phun ra một cách kịch liệt, cô gần như muốn ngất.
Không biết đã qua bao lâu, thiếu nữ mới hoàn toàn tỉnh táo. Lửa giận tràn vào đại não trong nháy mắt: "Đứng dậy." Cô lạnh lùng nói.
Tần Sơ không nói gì. Anh lặng lẽ ngồi dậy, rút côn th*t đang có dấu hiệu sống lại ra.
Mất đi sự tắc nghẽn do côn th*t mang lại, cửa miệng lại nhanh chóng ướt đẫm. Mạnh Nhiên không để ý đến hạ thân đang hỗn độn vô cùng, cô miễn cưỡng ngồi dậy. Làn váy bị xé rách bay xuống, dấu hôn và dấu răng chói mắt mà da^ʍ mĩ trên cặp v* tuyết trắng.
"Sa thải tôi đi." Thanh niên nhàn nhạt nói: "Tôi không cần tiền thuê nữa."
Anh biết mình đã làm một chuyện không thể tha thứ, mà chính anh cũng không biết vì sao mình phải làm vậy. Trong cặp đồng tử đen thẫm nhanh chóng hiện lên một tia chán ghét bản thân, nhưng Mạnh Nhiên không chú ý. Cô cong khóe miệng, cười cười:
"Ai bảo là tôi muốn làm thế?" Buông tha anh đơn giản như vậy, anh cho là tôi dễ bị bắt nạt à?
"Tôi sẽ trừng phạt anh, nhưng không phải sa thải."
"Lại đây."
Cô ngồi trên ghế sofa to rộng quý giá, tuy rằng trần trụi, nhưng vẫn giống một nữ vương như cũ.
Thấy thanh niên không cử động, cô lạnh giọng mở miệng: "Tôi không biết hiệp ước mà anh ký với mẹ là thế nào, nhưng từ giờ trở đi, nếu anh không nghe lời tôi nói, tôi sẽ báo với cảnh sát là anh cưỡng bức tôi."
Đồng tử Tần Sơ chợt co chặt lại! Ai mà không biết sự nghiêm trọng của câu tố cáo này, huống chi còn là một người phụ nữ tôn quý tố cáo đàn ông? Anh nhất định sẽ bị quăng vào ngục, bị kết án chung thân.
"Hãy nhớ đến người ông đang nằm trong bệnh viện của anh." Thiếu nữ khẽ mỉm cười: "Tôi lặp lại lần nữa, lại đây."
Anh di chuyển đến trước mặt cô.
"Quỳ xuống."
Thanh niên nửa quỳ trước sofa, cúi đầu.
Được lắm, được lắm... Trong đầu Mạnh Nhiên bây giờ chỉ toàn là lửa giận. Nếu anh kiêu ngạo như vậy, nếu anh chán ghét tôi như vậy, thế thì tôi đây sẽ cho anh nếm thử sự nhục nhã lớn nhất!
Cô tách hai chân ra, để lộ âʍ ɦộ nhỏ nhắn non nớt còn đang phun dịch trắng.
"Liếʍ nó."
Tần Sơ bỗng ngẩng đầu, trong cặp đồng tử đen nhánh tràn đầy sự tức giận.
"Không nghe được à? Tôi bảo anh liếʍ."
Không khí chợt đình trệ, như chạm vào là nổ ngay. Trong vài khoảnh khắc, Mạnh Nhiên đã nghĩ người đàn ông trước mặt sẽ nổi bão như một con báo đốm, nhưng cuối cùng anh vẫn cúi đầu, vươn lưỡi ra chạm vào hoa môi còn đang sưng đỏ.
Ưʍ... Tiếng rêи ɾỉ trào lên cổ họng, thiếu nữ đột nhiên nắm chặt sofa.
Sự ngứa ngáy nhanh chóng lan tràn. Bựa lưỡi to lớn linh hoạt còn đang băn khoăn chần chờ ở cửa huyệt, sau khi nhận thấy sự khác thường của cô, Tần Sơ rũ mắt, dứt khoát nắm lấy đùi của cô, chôn và khuôn mặt vào.
"A, ưʍ... a..."
Cuối cùng Mạnh Nhiên cũng không nhịn được. Cô rêи ɾỉ mềm mại, thân mình vặn vẹo một cách bất an, bờ mông cọ xát qua lại trên sofa.
Bàn tay to dùng sức bắt lấy cô, hung hăng ấn cô xuống. Đầu lưỡi liếʍ một vòng quanh thịt non ở miệng huyệt rồi đẩy ra hoa môi hơi khép lại, lần theo đường nhỏ mà tìm kiếm.
*****
Nhiên Nhiên, một người phụ nữ vĩnh viễn không chịu thua [ cười ha hả ]
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~