Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại s1apihd.com @PhuongNhaAnn
Dòng nước phun xiết mà ra. Mạnh Nhiên chỉ cảm thấy trên tay chợt nóng, bàn tay ướt đẫm trong nháy mắt.
Dịch thể màu trắng chảy tí tách, côn th*t còn đang nằm trong tay cô đã mềm nhũn. Nhưng dù thế, kích cỡ của nó vẫn khả quan như cũ.
Cô sững sờ. Vì không kịp phản ứng, thậm chí tay cô vẫn còn đang nắm chặt đồ vật mềm oặt. Đến khi Tần Sơ ho nhẹ một tiếng, cô mới như về lại mặt đất, vội ném "cái kia" ra.
"Thật... thật..." Định nói "Thật ghê tởm", nhưng nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên của Tần Sơ, Mạnh Nhiên vẫn nuốt lại lời nói.
Đây là cái đó của đàn ông? Cảm giác trong giấc mơ này quá chân thật, thậm chí cô còn có thể cảm giác được xúc cảm trơn trượt khi t*nh dịch lưu động, làm người ta thấy tê dại.
Không để thanh niên kịp phản ứng, cô nắm lấy vạt áo của anh, lau toàn bộ chất dịch dính dính lên áo.
"Tôi lau tay, anh không ngại chứ?" Thiếu nữ ngoài cười nhưng trong không cười.
Tần Sơ nhấc mắt nhìn, ngay sau đó lại quay mặt đi: "... Tùy cô."
Cô dựa vào anh quá gần, mùi hương ấy lại tràn ngập trong mũi. Tần Sơ lặng lẽ nghiêng mình, thấy thiếu nữ cũng không chú ý đến sự khác thường của mình mới âm thầm thở phào một cái.
Thế này xem như là hoàn thành nhiệm vụ nhỉ, hai người không hẹn mà cùng nghĩ thầm. Một người như trút được gánh nặng, còn một người thì cảm giác nhẹ nhàng hẳn, nhưng không hiểu sao lại hơi mất mát.
Rất nhanh, bọn họ phát hiện chuyện này cũng không đơn giản như họ đã nghĩ.
Tối nay, Mạnh Nhiên ngủ không an ổn lắm. Có lẽ là vì bên ngoài còn có một người đàn ông đang nằm, có lẽ là vì cô vẫn nhớ rõ đây là một giấc mơ nên không thể đi vào giấc ngủ một cách bình yên.
Ngày hôm sau, cô dậy rất muộn. Không chờ cô rửa mặt thay áo ngủ xong, Tần Sơ đã bị đưa về.
Anh vẫn mồ hôi đầy đầu, mặt trắng như giấy. Dì Tưởng ra hiệu cho đám hầu gái ném anh xuống đất, ngữ khí cung kính nhưng không mất vẻ nghiêm nghị:
"Tiểu thư, nhiệm vụ thụ tinh rất gấp, phu nhân hy vọng người có thể nghiêm túc một chút. Mỗi ngày phải đủ ba lần quan hệ, thiếu một lần thì cấm túc thêm một ngày."
Nghe được lời này, Mạnh Nhiên còn không rõ gì nữa? Bọn họ không qua được mắt mọi người.
Nhưng cô cũng không hiểu nổi, trong phòng này cũng không có thiết bị theo dõi gì, sao bọn họ có thể xác định t*nh dịch của Tần Sơ bắn đi đâu?
"Đúng là bọn họ có thể kiểm tra được." Uể oải dựa vào bàn, chắc là do đau đớn còn chưa hết hẳn, lời nói của thanh niên hơi đứt quãng:
"Trước khi bắt đầu thụ tinh, tôi bị tiêm vào một loại thuốc."
Công dụng của tác dụng này là, khi nam nữ giao hợp, sau khi t*nh trùng thuận lợi kết hợp với trứng, quả trứng được thụ tinh này sẽ có thể đi vào trong cơ thể người nam.
Sau đó, bác sĩ có thể làm một cuộc phẫu thuật nhỏ đơn giản để lấy trứng được thụ tinh ra rồi đưa vào tử ©υиɠ nhân tạo đã được chọn lựa từ trước. Đến khi thai nhi phát triển đầy đủ là có thể sinh nở một cách tự nhiên.
Lý do rất đơn giản, thân thể của phụ nữ tôn quý, không thể bị chút tổn thương nào. Vì thế tất nhiên là không thể gánh vác được nguy hiểm khi giải phẫu, cho dù là một cuộc phẫu thuật nhỏ chưa đến mười phút cũng thế.
Vậy nên người thụ tinh nào cũng sẽ phải tiêm thuốc định kỳ để giữ công hiệu. Đúng là vì loại thuốc này nên bác sĩ Hách mới có thể kiểm tra được t*nh trùng của Tần Sơ có từng tiến vào tử ©υиɠ của Mạnh Nhiên hay không.
"Cái này cũng quá là..." Nghe xong câu trả lời, Mạnh Nhiên chợt cạn lời.
Bảo sao cái gọi là thụ tinh lại nhất định phải lăn giường, cô đã thấy kỳ lạ ngay từ đầu.
Ở thế giới thật không phải là không có thụ tinh nhân tạo, nhưng chỉ cần lấy t*nh trùng và trứng từ trong cơ thể từng bên rồi lại dùng kỹ thuật ống nghiệm để đưa trứng đã thụ tinh vào trong cơ thể mẹ đã được chỉ định sẵn. Ở đây con người đã di dân được lên Mặt Trăng, khoa học kỹ thuật không thể không làm được cái này.
Bây giờ mới biết, hóa ra là lấy trứng theo cách này.
Làm theo kỹ thuật cũ sẽ có thương tổn đến thân thể phụ nữ. Ở cái thế giới nữ tôn nam ti này, đây là điều không thể cho phép.
Huống chi, tìm người thụ tinh, cũng có thể nói là tìm một bạn giường tạm thời. Còn chuyện cái công việc này có nhục nhã tôn nghiêm của đàn ông hay không, hiển nhiên là không ở trong phạm vi suy xét của phụ nữ.
Im lặng một lát, Mạnh Nhiên thở dài: "Anh nghỉ ngơi trước đi, nhiệm vụ... lát nói sau."
Cô không thể thay đổi cái gì, đây chỉ là giấc mơ của cô.
Nhưng có lẽ là đuối lý, cũng có lẽ là đồng tình, khi đối mặt với Tần Sơ, hình như cô cũng không thể tỉnh bơ như trước.
Ăn cơm trưa xong, họ không thể không đối mặt cái nhiệm vụ đáng chết kia một lần nữa.
Do dự một chút, Mạnh Nhiên hỏi: "Thời hạn hợp đồng mà anh ký với mẹ tôi là bao lâu?"
"Hai tháng."
"Thế nếu trong vòng hai tháng vẫn chưa thụ tinh thành công thì anh sẽ ra sao?"
Giọng của Tần Sơ hơi khàn. Anh không nhìn Mạnh Nhiên, nghiêng mặt, dường như ánh mắt đặt trên bức màn nhung: "Thụ tinh thất bại, tôi chỉ có thể lấy 30% tiền thuê."
"Anh thiếu tiền lắm à?"
Thanh niên không nói gì, môi mím chặt. Không biết sao Mạnh Nhiên lại nghĩ đến con nhím, mỗi khi chịu thương tổn sẽ cuộn chặt mình lại, tuyệt đối không để lộ bất kỳ nơi mềm mại nào với người phía trước.
Cô hơi hối hận: "... Xin lỗi."
Cũng đúng, nếu không thiếu tiền thì Tần Sơ có tính tình như vậy, sao có thể đi làm người thụ tinh. Chắc hẳn anh là cái loại người dù tình nguyện chết đói cũng sẽ không thấp hèn. Nhưng ông nội anh lại đang ở bệnh viện - luôn có một ít người quan trọng, làm anh chỉ có thể từ bỏ tôn nghiêm.
Hai người chợt im lặng, bầu không khí trong phòng an tĩnh lại. Suy nghĩ trôi đi không bờ bến, thiếu nữ chợt nhớ đến cái gì đó:
"Lúc trước anh nói là bác sĩ Hách có thể kiểm tra xem t*nh trùng của anh có vào tử ©υиɠ của tôi không, đúng không?"
Không chờ Tần Sơ trả lời, cô có vẻ rất hưng phấn: "Thế có phải có nghĩa là, chỉ cần cuối cùng t*nh dịch đi vào tử ©υиɠ thì cho dù đằng trước như thế nào bà ta cũng không xác định được?"
"... Chắc thế." Tần Sơ hơi chần chừ.
"Rất đơn giản." Cô chống tay lên bàn, tràn đầy hưng phấn mà sáp lại gần thanh niên: "Thế thì giống lúc trước là được. Anh tự sướиɠ, đến lúc sắp bắn lại cắm vào, vậy là hoàn thành nhiệm vụ rồi!"
Tần Sơ không được tự nhiên mà lui về phía sau: "Cô chắc chắn?"
"Chắc chắn!"
Mạnh Nhiên xoa tay hầm hè. Cô cũng không tin, mấy cái công nghệ đen kia chẳng lẽ còn có thể kiểm tra được Tần Sơ cắm ở tử ©υиɠ bao lâu?
"Nhưng mà..." Dừng một chút, thanh niên ngẩng đầu. "Chẳng phải là cô không thích tôi cắm vào sao?"
Lời nói của anh làm Mạnh Nhiên hơi sửng sốt. Nhận ra hàm nghĩa bên trong, thiếu nữ hơi xấu hổ: "Chỉ một tí... thôi. Hơn nữa..." Cô nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác: "Sao anh biết tôi không thích anh làm... khụ... chuyện kia?"
"Tôi nghĩ là cô đã biểu hiện rất rõ ràng."
Anh nhàn nhạt nói, hình như cũng không tức giận.
Thật ra anh cũng không hiểu. Nếu cô chán ghét cái nhiệm vụ thụ tinh kia như thế, không cần để ý là được mà? Thụ tinh thất bại thì người bị trừng phạt cũng sẽ là anh, người không lấy được tiền thuê cũng là anh. Cho dù là bị cấm túc, vị phu nhân kia chắc chắn cũng sẽ không tra tấn con gái ruột.
Rũ mi mắt, Tần Sơ nói: "Nếu cô không muốn làm thì quên đi."
"Không được." Mạnh Nhiên chưa nghĩ ngợi gì đã phản bác anh: "Cứ theo lời tôi nói mà làm. Anh..."
Ánh mắt của cô dừng trên đôi tay thon dài của thanh niên: "Bắt đầu đi."
*****
Chị gái nhỏ ăn mềm không ăn cứng
[ lắc đầu thở dài ]
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~