Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại s1apihd.com @PhuongNhaAnn
Cơn mưa to dần. Nhìn xuống mắt cá nhân sưng to của mình cùng với đôi giày cao gót 8cm, Mạnh Nhiên nghĩ nghĩ, cuối cùng cởi giày ra.
Như thế này thì cô có thể đi nhanh hơn một chút. Chịu đựng nỗi đau khi đi chân trần mà chạy bộ trong mưa, cô không chú ý đến một người cúi đầu vội vàng đi đến, hai người đâm vào nhau.
“Xin lỗi.” Mạnh Nhiên vội vàng lùi về phía sau.
Người nọ không nói gì, lập tức đi về phía trước. Lắc lắc đầu, Mạnh Nhiên cũng không để ý nữa.
Đi chưa được hai bước, cô bỗng cảm thấy trước ngực trống trơn, không thấy cái mặt dây chuyền luôn treo ở trên ngực kia nữa.
Cuống quít duỗi tay sờ sờ, lòng Mạnh Nhiên chìm xuống đáy cốc trong nháy mắt. Chẳng lẽ người vừa rồi là ăn trộm? Cô xoay người định đuổi theo, nhưng trong màn mưa làm gì còn bóng người nào?
Đấy là vật mà cha để lại cho cô...
Mũi chợt cảm thấy chua xót. Cô không thích khóc, vì khóc thút thít là hành vi chỉ kẻ yếu mới làm. Nhưng đứng ở đây, cô lại có một loại cảm giác mờ mịt, không nơi nương tựa.
Ánh mắt lạnh băng của Chu Tử Tiện, bốn chữ “Không đủ tư cách” thốt ra từ trong miệng anh ta, lại thêm câu nói của Tô Miên:
“Vẫn nên từ bỏ đi thôi.”
“Em… không có khả năng làm diễn viên.”
Cô không muốn từ bỏ, cũng không thể từ bỏ! Cô không biết mình đã thất bại bao nhiêu lần, sai lầm bao nhiêu lần trước ống kính, nhưng trước nay cô đều không khóc.
Tí tách, nước mưa trượt xuống theo khuôn mặt của thiếu nữ.
Một bàn tay vỗ vỗ trên vai cô. Thiếu nữ mờ mịt quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông đứng sau.
“Cái này chắc là do cô làm rơi nhỉ?” Anh ta đưa một mặt dây chuyền đến trước mặt Mạnh Nhiên.
Giọng của anh ta khàn khàn, khuôn mặt bị mũ, kính râm và khẩu trang hoàn toàn che khuất. Thấy thiếu nữ bất động, anh ta nhét mặt dây chuyền vào tay cô: “Giữ cho kỹ, đừng đánh mất.”
Nói xong, anh ta quay người rời đi, biến mất trong màn mưa một lần nữa.
***
Khi về đến nhà thì trời đã tối.
Mưa rơi tí tách dưới tầng mây đen sì. Mở cửa, sự ấm áp trong phòng làm Mạnh Nhiên run lập cập. Cô giũ giũ làn váy ướt đẫm, kéo bước chân vô lực vào phòng tắm định tắm một cái, lại phát hiện nước không chảy.
“... Thật là xui xẻo.”
Đại khái là người xui xẻo thì uống ngụm nước cũng bị sặc.
Cười khổ, Mạnh Nhiên đặt mông ngồi xuống đất. Sàn nhà lạnh vô cùng, người cô còn lạnh hơn, nhưng cô không muốn làm gì cả. Không muốn lên thay quần áo, không muốn nhớ lại buổi thử kính thất bại hôm nay…
Nắm chặt mặt dây chuyền trong tay, cô ngủ quên trong vô giác.
Cô quá mệt mỏi, vì buổi thử kính hôm nay mà tập luyện đến đêm khuya, chỉ ngủ 4 tiếng mỗi ngày. Giấc ngủ ngày càng sâu, ý thức cũng hoàn toàn rơi vào cảnh tối đen trong mơ. Bỗng nhiên, Mạnh Nhiên cảm giác thứ gì đó đang đè lên cô.
Rất nặng, rất nóng, cũng rất cứng.
Mang theo độ ấm xa lạ, tiếng thở dốc như của dã thú phiêu đãng bên tai cô.
“A, a ha… Ưʍ...”
Tiếng thở dốc ngày càng dồn dập, cũng ngày càng rõ ràng. Cô cầm lòng không đậu mà vươn tay, sờ được một đồ vật cứng rắn. Theo tiếng thở dốc, đồ vật sôi sục theo quy luật, mồ hôi chảy xuống tích ở trên mu bàn tay của cô. Kỳ lạ thật… Mạnh Nhiên nghi hoặc nghĩ, hình như đây là cơ bắp của đàn ông…
Vừa suy nghĩ xong, cô cảm giác thân thể mình bị húc một cái thật mạnh.
Lúc này cô mới chú ý đến lửa nóng truyền đến từ giữa hai chân. Đó là một loại cực nóng mang theo chút đau đớn, nóng rát, no căng và ngứa ngáy len lỏi từ trong ra ngoài. Theo một cái húc của vật cứng, thân thể của cô như bị điện giật mà run lên.
“Ưm!...”
Tiếng gầm nhẹ truyền đến, cơ bắp dưới tay căng thẳng đến tận cùng. Một bàn tay to đột nhiên nắm lấy vòng eo của cô, lực đạo lớn đến mức gần như làm Mạnh Nhiên cho rằng mình sắp bị bóp nát. Ngay sau đó là va chạm càng mãnh liệt, Mạnh Nhiên nhạy bén ý thức được sự không ổn, muốn giãy giụa, rồi lại không thể cựa quậy.
“A… Ưm… A...”
Một tiếng rồi lại một tiếng thở dốc, va chạm từng chút rồi lại từng chút. Theo sự xâm lược điên cuồng vọt đến, thiếu nữ càng thêm run rẩy. Những sự no căng ngứa ngáy đó tàn sát thần kinh của cô một cách bừa bãi, cô không thở nổi, lại như muốn bay lên trời.
Sao lại thế này, đây rốt cuộc là làm sao?
Cô không ở phòng tắm? Không phải là cô ngủ rồi à?
Đúng, đây là mơ, đây là giấc mơ của cô!
Nhưng cô đang mơ cái gì thế này, sao cô lại cảm giác mình… Ý tưởng vừa chợt lóe qua đầu thì đã nghe thấy một tiếng gầm nhẹ, theo sau đó là dòng nước phun xiết như dung nham bắn ra, lấp đầy cô trong nháy mắt, cả thân mình cũng như nóng lên.
Mà trong khoảnh khắc ấy, Mạnh Nhiên cuối cùng cũng bay lên mây.
“Ưm a...” Cô mở cái miệng nhỏ, cầm lòng không đậu mà bật ra một tiếng rêи ɾỉ yêu kiều. Bản năng dường như thức tỉnh trong nháy mắt này, Mạnh Nhiên mở bừng mắt, nhìn thấy một khuôn mặt…
Đuôi mắt hơi xếch, nốt ruồi đỏ bên dưới. Trên trán người đàn ông còn dính mồ hôi, anh nhẹ thở dốc, thần sắc có chút hốt hoảng. Đối diện tầm mắt của thiếu nữ, một tia chán ghét cực nhanh hiện lên trong đôi đồng tử đen nhánh.
Mạnh Nhiên ngây dại, đôi mắt mở rồi lại nhắm. Sau ba lần như thế, cuối cùng cô cũng xác nhận sự thật trước mắt:
“Chu… Chu Tử Tiện?!”