Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại s1apihd.com @PhuongNhaAnn
“Tiểu Nhiên, xong chưa?”
“Dọn dẹp nhanh lên đi, chị gửi địa chỉ qua WeChat cho em rồi đấy.”
“9 giờ nhé, nhất định không được đến muộn.”
Mạnh Nhiên mở ra cánh cửa phòng trộm đã bị tróc một mảng sơn trước mặt, giơ tay vuốt vuốt tóc mái, vừa xỏ giày vừa trả lời điện thoại :
“Chị Tô không phải lo, hôm nay em nhất định sẽ biểu diễn thật tốt.”
Một tiếng thở dài truyền ra từ trong ống nghe : “Chị có thể không lo lắng được sao, em...”
Dừng một chút, người phụ nữ được gọi là “chị Tô” không nói tiếp, mà liên tục dặn dò :
“Nhân vật này rất quan trọng với em, tuy rằng chỉ là nữ phụ 4, nhưng có khá nhiều suất diễn trong phần đầu của kịch bản. Hơn nữa nhân vật này tính cách khá phức tạp, nếu em thể hiện tốt thì không chừng còn trội hơn nữ 2, nữ 3.”
“Đạo diễn Trần thì em cũng biết rồi, đã 5 năm không quay phim truyền hình. Lần này hợp tác với Tinh Hằng, cho dù sau đó em không nổi thì cũng là một cơ hội hiếm có.”
“Nắm cho chắc vào, biết không?”
“Đạo diễn Trần sẽ đích thân tham gia đánh giá buổi thử vai này. Chị đã đưa video hồi trước em diễn cho phó đạo diễn, ông ta nói sẽ tìm thời gian đưa đạo diễn Trần xem. Chỉ cần ông ấy xem thì nhất định sẽ có ấn tượng với em, đây là cơ hội của em.”
Nói xong, người phụ nữ hộc ra một câu như thở dài: “Tiểu Nhiên, chị tin em.”
***
Chị tin em…
Mạnh Nhiên ngồi trên hành lang chờ thử vai, tay nắm chặt chai nước khoáng được phát, câu nói kia dường như vẫn còn vang vọng trong đầu.
Lại thêm một cô gái dáng người uyển chuyển, ăn mặc hợp thời đi qua trước mặt cô, đây đã là người thứ 15. Cho đến bây giờ, mỗi người đi vào căn phòng kia đều mang khuôn mặt chán nản mà đi ra.
Cô gái ngồi bên cạnh cô nhìn có vẻ vô cùng căng thẳng, không ngừng thở mạnh, liên tục xoắn xoắn váy, cả đầu ngón tay cũng run run rẩy rẩy.
Nhưng Mạnh Nhiên không khác tí nào, chỉ có ánh mắt hơi hoảng hốt. Chắc hẳn cô là người căng thẳng nhất, đây là cơ hội duy nhất của cô. Nếu cô mất cơ hội này, chỉ sợ sau này sẽ không có cách nào bò dậy.
“Số 37.”
Một nhân viên công tác mở cửa, theo sau là cô gái vừa nãy, trông như sắp khóc. Khoảng cách giữa lúc cô ấy vào rồi lại ra, chỉ có 5 phút đồng hồ.
Nhân viên công tác không để ý đến cô ấy, nhìn xung quanh hành lang gọi: “Mạnh Nhiên.”
Mạnh Nhiên đứng lên, cười lễ phép với nhân viên công tác: “Cảm ơn, là tôi đây.”
“Ờm.” Nhân viên công tác liếc nàng một cái: “Vào cùng với tôi.”
Phòng thử kính rất lớn, như là một cái phòng xép được cải tạo. Bên ngoài là phòng khách trống trải, di chuyển qua lớp ngăn cách mới có thể nhìn thấy bên trong bày ra một cái bàn và một cái camera.
Mạnh Nhiên nỗ lực để bản thân không nhìn chăm chú cái máy đen ngòm kia, thậm chí làm cho ánh mắt như nhìn vào hư không. Nhưng trên mặt cô vẫn là một nụ cười khéo léo như cũ, gập người chào mấy người ngồi sau bàn.
“Xin chào đạo diễn Trần, xin chào các vị tiền bối.”
“Ừm.”
Người ngồi ở giữa chính là đạo diễn Trần Vũ Dương. Ông tùy ý nhìn lướt qua, chỉ nghe thấy phó đạo diễn đứng ở một bên nói: “Thầy Trần, đây là số 37 - Mạnh Nhiên, do Giải Trí Nhạc Thiên tiến cử.”
“Nhạc Thiên? Mạnh Nhiên...” Dường như cái tên này làm cho Trần Vũ Dương nhớ đến gì đó, ông hỏi phó đạo diễn: “Là cái video lần trước kia hả?”
Được sự khẳng định của phó đạo diễn, ông mới có chút hứng thú với cô gái đứng cách đó không xa: “Tôi đã xem video Tô Miên đưa đến, cô ấy nói đấy là cô biểu diễn hồi năm hai đại học?”
“Đúng vậy.” Mạnh Nhiên trả lời. Âm thanh của cô không cao không thấp, rất mềm nhẹ, nhưng bảo đảm mỗi người trong phòng đều có thể nghe được: “Sao khi học xong tôi thích tự tập biểu diễn vài đoạn ngắn, để đạo diễn Trần chê cười rồi.”
“Tôi thấy rất tốt.” Trần Vũ Dương là loại người có tận mắt thấy mới công nhận, dường như ông không muốn người ta cho rằng mình quá bất công, lại nói thêm một câu: “Với một học sinh, như thế đã là không tệ.”
Mạnh Nhiên vui vẻ trong lòng, cố gắng không để mình thất thố: “Cảm ơn ngày đã khen ngợi. Tôi đã tốt nghiệp một năm, có một ít kinh nghiệm biểu diễn, tôi cảm thấy… mình có thể biểu diễn tốt hơn lúc đó.”
Lời nói của cô có hơi lớn mật, nhưng Trần Vũ Dương không tức giận. Trước khi thử kính Mạnh Nhiên đã nghiên cứu nhiều tư liệu, có thể hiểu được một chút về tính tình của vị đạo diễn nổi tiếng này.
Yêu tài*, cũng thích bồi dưỡng các diễn viên có thiên phú. Hơn nữa, tính tình không rồi, chỉ cần có thực lực thì sẽ rất dễ nói chuyện. Đương nhiên, phải có đủ thực lực trước.
(*) : Tài ở đây là tài năng.
“Được.” Trần Vũ Dương có vẻ có hứng thú hơn: “Chọn một trong ba đoạn ngắn kia đi. Cô có 4 phút để chuẩn bị, đừng làm tôi thất vọng.”
Nhận lấy kịch bản phó đạo diễn đưa, nhanh chóng xem một lần nội dung, Mạnh Nhiên nhắm hai mắt lại.
Bốn phía an tĩnh, cô nghe thấy tiếng tim đập của bản thân, cả tiếng “vù vù” - camera chuyển động.
‘Không cần chú ý đến nó, Mạnh Nhiên.’ Cô nhủ thầm. ‘Như là lúc mày biểu hiện trong video kia vậy, như là khi mày biểu diễn một mình vậy, chỉ cần coi như cái máy kia không tồn tại là được.’
Cô mở mắt, cặp mắt trong trẻo như mặt hồ.
Ngay sao đó, hung ác nhanh chóng xuất hiện trong đôi mắt đen láy.
“Tiện nhân.” Thiếu nữ lạnh lùng nói. Trước mặt cô không có một bóng người, nhưng dường như lại có một người phụ nữ làm cô hận thấu xương.
“Ngươi cho rằng làm như vậy thì sẽ được Hoàng Thượng sủng ái sao?”
Cô di chuyển từng bước một, lạnh lùng mà cao ngạo đi đến trước mặt “người phụ nữ kia”.
“Ngươi không biết Hoàng Thượng muốn cái gì.” Lúc này, sự tàn nhẫn trong mắt nàng vẫn chưa rút đi, nhưng Trần Vũ Dương chú ý thấy trong sự tàn nhẫn kia tại thêm vài phần đắc ý. “... mà ngươi, lại thiếu cái gì.”
Quả nhiên là một hạt giống tốt. Trần Vũ Dương dần ngồi ngay ngắn lại, tầm mắt nhanh chóng xẹt qua lý lịch sơ lược của diễn viên trên bàn. Mầm tốt như thế này, vì sao lúc trước chỉ được xuất hiện sơ qua ở vài bộ phim nhỏ?
Suy nghĩ nhanh chóng thay đổi, sự chú ý của ông lại đặt lên màn biểu diễn của Mạnh Nhiên một lần nữa.
Lời kịch, dáng vẻ hay năng lực phản ứng,... tất cả đều không thể bắt bẻ, hơn nữa còn có sự nắm chắc với nhân vật…
Lúc này Mạnh Nhiên đã hộc ra lời kịch tiếp theo: “Nhưng mà, cái ngươi không có, ta có.”
“Ta hy vọng ngươi hiểu rõ, thân phận của ngươi thế nào, mà...”
Bỗng nhiên, lời nói của cô đứt quãng.
Không biết từ khi nào, một nhân viên công tác dưới sự sai bảo của phó đạo diễn đã đi đến sau camera, điều chỉnh góc độ ống kính. Có lẽ cậu ta muốn quay màn biểu diễn của Mạnh Nhiên tốt hơn, nhưng nó cũng đúng lúc làm ống kính nhắm thẳng vào Mạnh Nhiên.
“... mà thân phận của ta lại thế nào.”
Nhanh chóng dịch chuyển tầm mắt, Mạnh Nhiên tiếp tục đọc lời kịch. Nhưng cái khúc đứt quãng ngắn ngủi kia, đã làm Trần Vũ Dương cau mày lại.
Chuyện tệ hơn còn ở phía sau. Ống kính chậm rãi di chuyển, qua mấy lần điều chỉnh, đuổi theo thiếu nữ đứng trong sân.
Cảm giác như bóng với hình lại đến, mồ hôi chảy đầy trên trán, Mạnh Nhiên phát hiện hơi thở của mình bắt đầu không ổn:
“Ngươi chỉ là một tì nữ ti tiện, dựa vào sự dìu dắt của Hoàng Hậu nương nương mới bò được đến bây giờ. Ngươi nên thanh thản ổn định mà, làm một con chó của nàng ta.”
Âm thanh của cô không biết từ lúc nào đã bị nhiễm run rẩy, hô hấp dồn dập làm lời kịch cô vốn vô cùng rõ ràng trở nên mơ hồ. Cô cố gắng làm cho mình không lộ ra sự bất thường, nhưng cho dù là nhân viên công tác kia cũng đã chú ý đến sự sợ hãi vốn không nên xuất hiện trên mặt cô.
“Đạo diễn Trần...” Phó đạo diễn hạ giọng, thế này là không đạt rồi?
Tuy rằng có hơi kỳ quái, nhưng xuất hiện sự bại lộ lớn như vậy, hẳn là phải theo quy củ mà mời cô Mạnh này ra ngoài.
Dù sao cũng có quá nhiều người đến thử kính, trên danh sách còn đến 80 người chưa vào.
Trần Vũ Dương chần chờ một chút, không lên tiếng.
Sự đáp lại này tiếp thêm động lực cho Mạnh Nhiên trong nháy mắt. Cô dùng hết toàn bộ dũng khí, làm lơ cái ống kính tối om kia. Đây là cơ hội của cô, không thể bỏ qua, tuyệt đối không thể!
“Bây giờ ta không muốn gϊếŧ ngươi, không phải là ta thương tiếc ngươi, chẳng qua là...”
Tích tích, ánh sáng hồng bên cạnh ống kính bỗng nhiên lóe lên.
Trong nháy mắt, trời đất quay cuồng. Sự thống khổ như chết đuối đến dồn dập, Mạnh Nhiên chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, dũng khí và quyết tâm tích tụ nãy giờ tan đi nhanh chóng. Cô nặng nề ngã xuống dưới đất.
“Cô Mạnh?!”
Bao gồm cả Trần Vũ Dương, mấy người trong phòng đồng loạt lên tiếng. Có nhiều sự kinh ngạc, cũng có nhiều sự nghi hoặc.
“Tôi, tôi không sao...” Thiếu nữ ngã ngồi trên mặt đất ngẩng đầu. Dưới ánh đèn, sắc mặt của cô trắng bệch như tờ giấy: “Tôi...”
”Nếu không có chuyện gì, vậy mời cô đi ra ngoài.” Một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên.
Mạnh Nhiên có chút hoảng hốt. Cô nhìn về nơi âm thanh phát ra, giờ mới chú ý đến người đàn ông ngồi cạnh Trần Vũ Dương.
Âu phục cao cấp thẳng thớm, cổ tay áo sơ mi trắng như tuyết bởi vì động tác của anh ta mà lộ ra ngoài, hai cúc tay áo kim cương hình con thuyền lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Trên mặt anh ta không có tí biểu tình nào, chỉ nhàn nhạt nhìn Mạnh Nhiên: “Nếu cô không đứng dậy nổi, người bên cạnh có thể giúp cô.”
“Khụ.” Trần Vũ Dương nhẹ giọng nói: “Ngài Chu, đây là một việc ngoài ý muốn.”
Chu… Mạnh Nhiên đột nhiên nhớ đến lời dặn dò của Tô Miên - “Lần này Tinh Hằng là nhà đầu tư lớn nhất”, chẳng lẽ… anh ta là tổng giám đốc của tập đoàn Tinh Hằng, Chu Tử Tiện?
******
Đào hố mới, là sủng văn (◕ᴗ◕✿)
Chờ người nào đó bị vả mặt đi [ vui sướиɠ khi người gặp họa ]
(〜 ̄▽ ̄)〜(〜 ̄▽ ̄)〜(〜 ̄▽ ̄)〜