Chương 8-2: Hai mẹ con nhà này đều là hồ ly tinh !
"Tịch lão sư ! Tịch lão sư !" Những người khác đều hoảng sợ, vội vàng đi qua đỡ Tịch Nhã Dung đang lảo đảo trên mặt đất, nhịn không được mà trách cứ Dương lão sư một hai câu "Dương lão sư, bà nói ít đi một chút thì có làm sao, tin tức trên mạng không thể phân biệt đâu là thật, đâu là giả, bà xem thì xem còn phải để trong lòng làm gì."
Cũng đã có người gọi điện cho ông Sở, còn có người đỡ Tịch Nhã Dung.
Dương lão sư trợn trắng mắt : "Tôi nói sai sao ? Mọi người nhìn xem biết bao nhiêu năm nay trường trung học Tân An của chúng ta còn chưa từng có người không biết xấu hổ như vậy đâu, toàn bộ thanh danh của trường đều đã bị cô ta làm hỏng hết cả." Nói xong bà ta còn âm thầm nhìn Tịch Nhã Dung đang ngã trên mặt đất mà "phi" một ngụm, sau đó đắc ý ngồi xuống uống trà hoa cúc.
Những người khác đều đã biết tính cách của Dương lão sư nên cũng lười cãi cọ, chỉ cùng nhau đỡ Tịch Nhã Dung ngồi dậy.
Ông Sở là giáo viên chủ nhiệm của một lớp năm ba, tất cả các giáo viên nhóm trung tuổi đều biết ông, nên đều có số của ông cả, họ ngay lập tức gọi cho ông nhưng ông Sở đang có giờ trên lớp, căn bản không có thời gian qua đây nên đành phải làm phiền bọn họ đưa Tịch Nhã Dung đến bệnh viện.
Tịch Nhã Dung hôn mê không bao lâu, vài phút sau đã tỉnh, nên bà cũng không muốn đi bệnh viện, bà đành cố gắng chống đỡ thân thể, cũng không có đi mua thức ăn, cứ duy trì trạng thái ngốc ngốc như vậy mà trở về nhà.
Bà hiện tại đang ở một chung cư được cấp phát cho giáo viên, xung quanh toàn là hàng xóm lâu năm, cho dù bọn họ đều là đồng nghiệp của nhau và đại đa số mọi người đều có phẩm chất không tồi nhưng vẫn có một số ít người ở sau lưng bà chỉ chỉ trỏ trỏ, khe khẽ nói nhỏ.
"Chính là cô ta, con gái của cô ta bị người ta bao dưỡng, còn chưa có kết hôn đã có một thằng bé, hơn nữa lại còn hay ngược đãi con của mình nữa, đáng thương thay cho thằng bé kia, mới có tí tuổi đầu đã bị mẹ nó đánh cho không biết bao nhiêu vết trên người, tôi nhìn cảnh đó trên TV còn thấy đau lòng thay."
"Tôi biết mà, bảo sao con gái của cô ta tự nhiên lại nổi tiếng, hóa ra là bị người ta bao dưỡng a."
"Bị người ta bao dưỡng còn có thể là loại người tốt đẹp gì ? Mày nói xem, đứa bé Sở Triều Dương kia lớn lên xinh đẹp như vậy, làm cái gì không làm lại đi làm vợ hai."
Nơi đây chỉ là một huyện nhỏ hẻo lánh, rất nhiều người đều không phân biệt được vợ hai, tiểu tam với tiểu tình nhân khác nhau như nào, chỉ biết đều là những người không có đạo đức, không biết xấu hổ.
Sau khi kết thúc tiết học buổi tối, ông Sở mới tan tầm trở về, căn nhà vốn dĩ luôn sáng ánh đèn, hôm nay lại tối đen như mực.
Ông bật đèn, liền nhìn thấy cô vợ của mình ngốc lăng mà ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt đỏ bừng : "Nhã Dung ? Sao lại ngồi ở đây ? Thân thể không thoải mái ở đâu hả ? Đã ăn cơm chưa ? "
Ôn tốt nghiệp cho học sinh năm ba rất bận nên bọn họ thường ăn cơm tại nhà ăn của trường.
Ông vội vàng đi tới xoa xoa cái trán của vợ mình, Tịch Nhã Dung đưa tay ngăn lại.
Tịch Nhã Dung nhìn chồng, nước mắt lưng tròng nói : " Em đã nói mà, lúc đấy con bé không ngoan ngoãn đi học đại học mà lại cứ cố chấp đi đóng phim, bây giờ mới qua được mấy năm a..." Nghĩ đến ảnh chụp nhìn thấy hôm nay, trái tim của Tịch Nhã Dung như bị hàng ngàn hàng vạn lưỡi đao cứa vào, ngực của bà đau như muốn ngất.
Ông Sở vội vàng đưa viên thuốc qua cho Tịch Nhã Dung, vỗ vỗ lưng bà, sắc mặt cũng không tốt hơn là bao : "Làm sao vậy ? Có phải lại đọc được những tin tức bậy bạ của truyền thông kia không ? Bà không cần phải đi xem những cái đó..."
Tịch Nhã Dung dựa vào vai chồng mình gào khóc, kể lại sự việc ngày hôm nay.
Ông Sở nghe xong sắc mặt xanh mét, lại còn phải trấn an tâm trạng vợ : "Bà cũng đừng có nóng vội, trước tiên chúng ta phải tra xét xem tin tức đấy là thật hay giả đã."
Chồng đã trở về, Tịch Nhã Dung cũng coi như là đã được trấn an, khóc lóc gật gật đầu, muốn đứng lên làm cơm tối, ai ngờ vừa mới đứng lên thân thể đã choáng váng muốn ngã.
Ông Sở vội vàng đỡ vợ :"Ai nha, thân thể bà không tốt, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đã, để tôi đi làm cho ."
Thân thể Tịch Nhã Dung vốn không tốt, trong khoảng thời gian này lại còn vì các loại tin tức bôi đen con gái tràn ngập trên mạng xã hội nên huyết áp bà lại càng tăng cao, hơn nữa, hôm nay nhìn thấy tin tức kia, bà đã khóc một thời gian dài như vậy, vừa đứng lên đầu liền choáng váng, trước mắt tối đen nên bà cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ dựa vào sô pha xoa bóp đầu, khua tay nói : "Tôi không có việc gì, lão Sở ông mau tra xét xem thực hư chuyện này là như nào." Nói đến đây, đôi mắt bà lại đỏ ửng lên.
Ở trường cao trung, giáo viên không được phép mang điện thoại đến, nên tin tức của ông cũng không linh thông, cho nên trước đó ông không hề biết chuyện của con gái.
Đến khi nhìn thấy ảnh chụp trên mạng, ông cũng thiếu chút nữa đem con chuột bóp nát, mặt ông cũng tái xanh hết cả đi như vợ mình.
Hơn nửa ngày sau ông mới buông con chuột ra, suy sụp mà nhìn Tịch Nhã Dung nói : "Để tôi đi viết cái đơn xin nghỉ vài hôm, rồi đi một chuyến lên Kinh thị, ngày mai khởi hành luôn."
Con gái từ nhỏ đã được bọn họ chiều chuộng, cuộc sống vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, không gặp bất cứ một đả kích gì, bây giờ phát sinh sự việc này, ông chỉ sợ con gái mình vì bị đả kích quá mức mà làm ra chuyện gì dại dột.
Tịch Nhã Dung cũng liên tục gật đầu : "Tôi cũng đi."
***
Sở Triều Dương lúc này đang ở sở cảnh sát báo án, bảo mẫu bị người thu mua kia không biết đã chạy đi đâu, cảnh sát cũng không tìm thấy bà ta.
Dưới tình huống hiện tại, cô tùy tiện ra đường cũng bị ném trứng thối, căn bản không muốn cành mẹ đẻ cành con, chỉ mong mọi việc lại dần lắng xuống.
Cô còn không biết ba mẹ của nguyên chủ đang trên đường đến đây.
Cô không phải nguyên chủ, cho dù có kí ức, thì cũng chỉ như một người đang coi phim điện ảnh, nên cũng không có cảm giác gì lắm, đối với những lời chửi rủa trên mạng cũng không có một xíu cảm giác nào là họ đang chửi mình, chẳng qua sau khi bị người ta ném phân, cô cũng bị chọc tức hết cả người, cảm giác như cả cơ thể đều đang chảy máu đen.
Kiếp trước tuy rằng cô cũng ở trong giới giải trí nhưng cô không quá hot, cô chỉ biết là lũ antifan không hề có lý trí chứ cô không thể nào lường trước được mọi chuyện lại đi đến nước đó, loại sự tình này nếu như nói là không có ai thao túng thì còn lâu cô mới tin, làm sao mà những người kia lại có thể biết được hôm nay cô có việc bắt buộc phải đến công ty mà ngồi trực chờ sẵn ở dưới như vậy.
Còn người kia cuối cùng là ai, thì chắc cũng chỉ có thể là Đỗ Cảnh Khôn, Lưu Duệ, còn cả những cái người thấy cô gặp chuyện bèn đi bỏ đá xuống giếng nữa.
Cô không biết bên ngoài rốt cuộc có bao nhiêu antifan, đến nỗi cửa cô cũng không dám ra, mọi chuyện đều phải dựa vào internet.
Sau lần bị ném phân đó, Dương tỷ còn gọi điện cho cô nói rằng trước đó cô ấy vẫn chưa hoàn thành yêu cầu mua đàn ghi-ta cho cô nên cô ấy đã bảo Tiểu Trần đưa tới, cũng dặn dò cô nhớ hạn chế đi ngoài, có chuyện gì thì cứ nhờ Tiểu Trần.
Trong khoảng thời gian này cô quả thật đã làm phiền Tiểu Trần không ít, cũng may lương của Tiểu Trần là do cô trả, nên cô ấy không được tính là nhân viên của truyền thông Tinh Không, và vì vậy mà cô ấy vẫn luôn làm việc cho cô.
Tiểu Trần tên đầy đủ là Trần Đan Ni, 23 tuổi, lớn lên tròn tròn mập mập, nhìn có vẻ hậu đậu nhưng thực tế khi làm việc lại rất nhanh nhẹn chu toàn, mọi việc cô ấy làm giúp cô trong khoảng thời gian này đều được hoàn thành rất thỏa đáng, thỉnh thoảng còn dè dặt an ủi cô, sợ cô vì nghĩ quẩn mà làm chuyện gì dại dột, cô có thể thấy đây là một cô gái tốt.
Nhưng dù sao cô ấy cũng chỉ là trợ lí, còn có rất nhiều chuyện cô phải tự mình ra mặt, đặc biệt là chuyện của căn biệt thự kia, do cô bán gấp nên người mua đều đem giá áp xuống thấp nhất có thể.
Căn biệt thự kia của Sở Y Huyên là do Đỗ Cảnh Khôn mua tặng, tuy rằng bây giờ giá cả tăng cao gấp hai lần, nhưng cô phải trả tận 3000 vạn tiền vi phạm hợp đồng, cho dù cô đem cả căn hộ này bán cũng vẫn không đủ trả T-T