Chén nước này của Bạch Tuyết không làm Phùng Tư Nghiên bình tĩnh lại, ngược lại càng chọc giận cô ta khiến cô ta khàn giọng hét lên: "Cô dám hắt tôi? Cô cho rằng cô là ai?"
Bạch Tuyết nhìn dáng vẻ này của Phùng Tư Nghiên, trông cứ như một kẻ điên, đanh đá vô lễ, cồn đúng là thứ có thể thay đổi cả một con người, hoặc là nói, cồn khiến con người phát ra ngoài thứ cảm xúc mà họ giấu sâu nhất trong lòng. Vậy Phùng Tư Nghiên như thế này, mới là Phùng Tư Nghiên chân chính nhỉ.
Phùng Tư Nghiên vẫn tiếp tục hét lên: "Tôi nói cho cô biết, mặc kệ cô làm dáng õng ẹo thế nào anh họ cũng sẽ không thèm nhìn, anh ấy sẽ không thích cô! Cô không tin thì hỏi anh ấy thử đi, hỏi xem anh ấy có thích cô không!" Cô ta xoay người sang chỗ khác, âm thanh có hơi nhỏ hơn một chút nói với Ngụy Gia Minh: "Anh họ mau nói cho cô ta biết đi, anh có thích cô ta không!"
Ngụy Gia Minh không trả lời, chỉ giao phó đơn giản một câu với Tu Mẫn Nhi: "Đưa con bé về."
Tu Mẫn Nhi "lúc này mới lấy lại tinh thần", vội tiến lên giữ chặt lấy tay cô ta: "Bảo cô uống ít thôi cô không nghe."
Phùng Tư Nghiên còn muốn nói thêm gì đó nữa, Tu Mẫn Nhi vội vàng che miệng cô ta lại kéo ra ngoài.
Liên Cảnh Mặc cũng không ngờ mọi việc sẽ biến thành như vậy, vội vàng phân phó người giúp việc: "Lấy khăn lông tới cho hai cô ấy."
Vu Đình Mị không hiểu sao bỗng dưng bị hắt một ly rượu vào mặt rất tức giận, lúc này cũng cố gắng nén lại, nói: "Không cần, tôi thấy thời gian cũng không còn sớm, tôi về trước đây."
Vu Đình Mị nói xong thì tạm biệt Liên Cảnh Thành và Bạch Tuyết một tiếng. Liên Cảnh Mặc nhíu mày, vội gọi người đưa cô về nhà.
Ngụy Gia Minh cũng nói: "Tôi và Bạch Tuyết cũng về đây."
Liên Cảnh Thành vừa nghe nói Bạch Tuyết phải đi, vội muốn nói gì đó, nhưng Liên Cảnh Mặc không đợi cậu mở miệng đã liếc cậu một cái cảnh cáo, Liên Cảnh Thành đành thôi, chỉ nói: "Lên đường cẩn thận."
Bạch Tuyết và Ngụy Gia Minh cùng lên xe, nghe anh nói với cô: "Xin lỗi, Tư Nghiên uống nhiều rượu vào sẽ như vậy."
Đúng vậy, cô ta uống nhiều rượu, cô ta không cố ý, cô nên thông cảm chút, chẳng sợ cô ta hắt cô cả người đầy rượu.
Bạch Tuyết nhắm mắt dựa vào lưng ghế, nghe vậy chỉ "à" một tiếng đơn giản.
Ngụy Gia Minh nhìn ra cô chỉ trả lời lấy lệ, nhưng anh cũng không nhiều lời nữa, ánh mắt anh nhìn áo thun trắng ngấm đầy rượu của cô, liền cởϊ áσ khoác đưa cho cô: "Cô mặc áo của tôi trước đi."
Quan hệ của anh và em gái họ đúng là tốt nhỉ, vì để biểu đạt lời xin lỗi thay em gái, vậy mà đưa áo của mình cho cô, với một người luôn chỉ sợ tránh cô còn không kịp thì đúng là khó có được săn sóc như vậy.
Mí mắt Bạch Tuyết còn không thèm nâng lên, không chút khách khí từ chối: "Không cần."
Ngụy Gia Minh: "..."
Sau đó anh không nói thêm gì nữa.
Ngụy Gia Minh đưa cô về Bạch gia, Bạch Tuyết xuống xe, quay đầu nói cảm ơn với anh rồi bước vào nhà, dù sao đã trễ thế này cô cũng không cần phải khách khí mời người ta vào nhà ngồi làm gì.
Sau khi Bạch Tuyết đi rồi, tài xế A Đông hỏi Ngụy Gia Minh: "Tiên sinh, bây giờ quay về đường Hoài Hải (*) hay sao ạ?"
(*) Nếu các bạn không nhớ thì ở chương 13 có nhắc tới đường Hoài Hải này.
Nhà ở đường Hoài Hải cách công ty tương đối gần, lúc nào anh không về nhà đều ở đó.
Ngụy Gia Minh nói: "Đi một chuyến tới Phùng gia trước."
Lúc Ngụy Gia Minh tới Phùng gia, cha mẹ Phùng Tư Nghiên cũng đang ở đó, Tu Mẫn Nhi vẫn còn chưa đi, ánh mắt Phùng Tư Nghiên đã bớt vẻ mịt mờ, dường như đã tỉnh rượu một chút.
Phùng Hoài thấy Ngụy Gia Minh tới cũng hơi bất ngờ, nghĩ rằng anh tới đây chắc là vì chuyện Tư Nghiên vừa mới uống say rồi gây chuyện, liền nói với anh: "Mẫn Nhi đã nói với cậu việc vừa nãy, lần này đúng là do Tư Nghiên sai, cậu với mợ con vừa mới mắng nó rồi."
Ngụy Gia Minh không đáp, ánh mắt nhìn sang Phùng Tư Nghiên, hỏi: "Tỉnh rượu chưa?"
Lúc anh nói chuyện trên gương mặt còn mang ý cười, Phùng Tư Nghiên thấy vậy thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn vô cung ngoan ngoãn xin lỗi: "Anh họ, em sai rồi."
Phùng Hoài bảo Ngụy Gia Minh ngồi xuống, mợ Ngụy Gia Minh thì pha cho anh một ly trà, Ngụy Gia Minh nhấp một ngụm trà mới nói: "Hôm nay cháu tới vì chuyện của Tư Nghiên, vừa rồi nó ở Liên gia thực sự đã gây ra chuyện quá đáng. Hai người nghĩ lại xem nó đã lần thứ mấy uống rượu say gây chuyện rồi?"
Phùng Hoài hung hăng trừng mắt nhìn Phùng Tư Nghiên, lại thương lượng với Ngụy Gia Minh: "Cậu vừa nghe Mẫn Nhi nói, Tư Nghiên hình như hắt rượu vào Bạch Tuyết và bạn Cảnh Thành phải không? Liên gia bên đó chúng ta sẽ tới cửa xin lỗi, còn bên Bạch Tuyết, con nói với nó một tiếng, dù sao mọi người đều là thân thích với nhau, nó cũng sẽ không so đo nhiều, bên Liên gia cũng có quan hệ tốt với chúng ta, đại thiếu Liên gia và con cũng là bạn bè, chắc cũng sẽ không trách Tư Nghiên."
Ngụy Gia Minh chậm rì rì nhấp một ngụm trà rồi mới nói: "Với Liên gia thì có thể tới cửa xin lỗi, chẳng qua về phía Bạch Tuyết, Tư Nghiên tự ngẫm lại xem lần này đã là lần thứ mấy. bây giờ kế hoạch E đã khởi công, Bạch Tuyết là con gái duy nhất của lão Bạch, nếu ông ấy có gì bất mãn, ảnh hưởng tới việc thi công, công trình này lớn như thế, nếu có một chút sai lầm, đó là tổn thất hàng trăm triệu (*), tổn thất này ai chịu trách nhiệm?"
(*) Tiền này là tiền nhân dân tệ nhé.
1 CNY ≈ 3358,57 VND ⇒ 100.000.000 CNY ≈ 335.874.968.300 VND
Phùng Hoài và vợ nhìn nhau, rồi cẩn thận hỏi Ngụy Gia Minh: "Vậy con nói xem chuyện này làm sao bây giờ?"
Ngụy Gia Minh ngẫm nghĩ rồi nói: "Như vậy đi, vừa lúc chi nhánh công ty bên Iran có một vị trí trống, con an bài cho Tư Nghiên qua đó, mỗi ngày nó như vậy cũng không phải là cách hay, nên đi ra ngoài một thời gian, rèn luyện tâm tính."
Nghe được lời này của Ngụy Gia Minh, hai vợ chồng Phùng Hoài đều hít một hơi khí lạnh, bà Phùng lập tức nói: "Ở Iran đang không yên ổn, hơn nữa địa vị phụ nữ ở đó lại thấp, Tư Nghiên đến đó không phải là chịu khổ sao!"
Phùng Tư Nghiên cũng bị dọa sợ, vội vàng mềm giọng nói với Ngụy Gia Minh: "Anh họ, em thực sự biết sai rồi, em thề về sau không bao giờ uống rượu nữa."
Phùng Hoài cũng nói: "Gia Minh à, con cũng biết phẩm rượu của con bé, nó uống rượu xong tính tình không tốt, chuyện này cũng đâu phải chuyện lớn gì, không cần thiết đưa Tư Nghiên đi xa như vậy, huống chi công ty bên Iran chỉ là cái vỏ rỗng, không phải là đã sớm bị từ bỏ rồi sao? Tư Nghiên qua đó căn bản không có người chăm sóc, nó ở bên đó làm sao mà sống?"
Ngụy Gia Minh dựa người trên sô pha, nở nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt đảo qua người vợ chồng Phùng Hoài, lại quét mắt sang đứa con thứ hai Phùng gia đang ngồi một bên mang vẻ mặt khó hiểu nhìn cha mẹ nó. Đứa bé chỉ mới tám tuổi, còn chưa hiểu lắm mấy việc của người lớn, ánh mắt nhìn cha, nhìn mẹ rồi lại nhìn sang anh họ, vẻ mặt mơ màng, lại rất ngoan ngoãn, không xen lời vào.
Ngụy Gia Minh lại nói tiếp: "Thật sự không muốn đưa Tư Nghiên đi cũng được, chẳng qua chuyện của nó sau này con sẽ mặc kệ, nó đắc tội với ai không liên quan đến con, mấy vấn đề lên chức của cậu về sau con sẽ không hỏi tới, việc học tập và công việc về sau của Tư Kiệt con sẽ không sắp xếp, tóm lại việc nhà cậu con sẽ biết tự lượng sức mình, không nhúng tay nữa, mọi người thấy thế nào?"
Lời này thực sự khiến vợ chồng Phùng Hoài thấy sợ, anh nói mấy lời này rất nhẹ nhàng, giống như đang nói chuyện phiếm, nhưng Phùng Hoài hiểu anh, Ngụy Gia Minh còn giỏi hơn cả cha mình, trước giờ nói một không nói hai. Hơn nữa người làm chủ Ngụy gia đã là Ngụy Gia Minh từ sớm rồi.
Phùng Hoài vội vàng nói: "Gia Minh, cậu... là cậu ruột của con."
Ngụy Gia Minh gật đầu: "Con biết, cũng bởi vì cậu là cậu ruột của con nên con mới đang ngồi đây thương lượng với cậu."
Phùng Hoài: "..."
Bà Phùng nhìn Phùng Tư Nghiên rồi lại nhìn sang con trai nhỏ, mặt mày rối rắm nói: "Vậy Gia Minh, con tính đưa Tư Nghiên đi bao lâu?"
Ngụy Gia Minh: "5 năm."
"5 năm?!" Bà Phùng sợ ngây người, vội nói: "5 năm quá lâu rồi, nửa năm được không?"
Phùng Tư Nghiên cũng sợ hãi, nghe lời này của mẹ thì không dám tin, lập tức nói: "Con không đi Iran! Con chết cũng không đi!"
Ngụy Gia Minh đứng dậy, nói: "Mọi người suy nghĩ trong ba ngày đi, ba ngày sau con sẽ phái người tới đây đón Tư Nghiên, còn nếu không đồng ý, vậy cứ theo như lời con nói, về sau con không hỏi đến việc Phùng gia nữa. Còn về thời gian, 5 năm đã là ít nhất, nếu nó ở bên kia biểu hiện tốt, sửa lại tính tình quái đản và thói quen thích uống rượu, con sẽ bảo người đón nó về, còn nếu vẫn tính xấu không đổi, vậy để nó ngốc cả đời ở bên đó luôn đi."
Anh nói xong cũng không chờ người Phùng gia trả lời, trực tiếp xoay người đi luôn, Phùng Tư Nghiên lại sợ tới mức khóc lên, một mức lắc đầu: "Con không đi Iran, con không đi, trước đây đâu phải con chưa từng chọc tới cô ta, anh họ cũng không nói gì, lần này tại sao lại làm vậy? Ở Iran không có người quen nào cả, nơi đó lại loạn như thế, con qua đó có khác gì lưu đày đâu? Có phải anh ấy muốn bức con chết không?"
Bà Phùng cũng khóc theo, vừa khóc vừa tức giận đánh cô ta, mắng cô ta không nghe lời.
Tu Mẫn Nhi và Phùng gia tuy rằng là thân thích, nhưng cũng không tiện nhúng tay vào việc nhà của người ta, thấy sắc trời không còn sớm thì chào ra về.
Cô ta tăng nhanh bước chân, đuổi theo Ngụy Gia Minh đang ở trước cửa Phùng gia.
"Anh Gia Minh, lần này có phải đã phạt Tư Nghiên quá nghiêm trọng rồi không?"
Ngụy Gia Minh nhìn cô ta, cười nói: "Còn nhớ anh đã nói gì không? Lúc này em hẳn nên quan tâm bản thân mình đi."
Tu Mẫn Nhi: "..."
Tuy rằng lúc anh nói lời này còn đang cười, nhưng Tu Mẫn Nhi nhạy bén phác giác ra anh đang cảnh cáo cô, vốn còn đang muốn khuyên nhủ, nhưng giờ phút này cô không dám nhiều lời thêm một câu.
Ngụy Gia Minh cũng không thèm để ý cô ta, trực tiếp lên xe rời khỏi đó.
Liên tiếp mấy ngày sau đó Bạch Tuyết đều ở Bạch gia, mỗi ngày không có việc gì làm thì đi dạo phố mua sắm cùng mẹ, cô không nghĩ tới mẹ cô lại là hội viên VIP của các cửa hàng xa xỉ, hơn nữa còn là khách quen, chỉ cần vừa bước vào cửa hàng nhân viên đều nhiệt tình vây lại tiếp đón.
Khó có khi con gái ở bên cạnh cùng bà ra ngoài dạo phố, Liễu Như Vân mới một lúc mà đã mua cho cô mấy bộ quần áo, Bạch Tuyết nhìn mấy thứ xa xỉ động một cái là hơn vạn kia mà líu lưỡi trong lòng, phải biết rằng ở bên kia, mẹ của cô là một người hận không thể chia một tờ tiền thành nhiều tờ để mà dùng.
Nhưng nhìn nụ cười tràn đầy hạnh phúc thỏa mãn và hào phóng của mẹ, cô lại cảm thấy vui mừng.
Dạo phố xong rồi, Bạch Tuyết lại được mẹ mang đi spa làm đẹp, làm đẹp xong lại đi dạo cửa hàng trang sức, mua thêm một đống trang sức nữa, cho đến khi trời chạng vạng tối tài xế mới tới đón hai người quay về nhà.
Trước đó Bạch Tuyết vẫn luôn bận rộn với bản thiết kế của mình nên vẫn còn chưa cảm thấy, lần này mới thực sự hiểu được giàu có là khái niệm như thế nào, nếu có thứ gì yêu thích, hoàn toàn không cần bởi vì giá cả mà do dự, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, hôm đó Bạch Tuyết nói muốn ăn hải sản, bố liền bảo người chọn mua một đống hải sản về, có cua lớn, có tôm hùm to như bắp tay, đây là những điều trước đây Bạch Tuyết có nghĩ cũng không dám. Hơn nữa tay nghề của đầu bếp rất tuyệt, làm hải sản vừa tươi lại vừa ngon.
Cô cứ ở nhà lười biếng như vậy cho qua nhưng ngày tháng hủ bại, hơn nữa cô còn thật lòng hy vọng những ngày tháng như thế cứ tiếp tục mãi.
Cho đến khi Ngụy Gia Minh xuất hiện.