Anh không nói chuyện, nụ cười bên khóe miệng đã không còn, hai mắt híp lại nhìn cô, tuy rằng giờ phút này ánh đèn lờ mờ, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trong mắt anh.
Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Bạch Tuyết rùng mình theo bản năng.
"Cô nói thật?" Anh hỏi, ngữ khí nói chuyện vẫn rất nhẹ nhàng, không nghe ra cảm xúc.
Bạch Tuyết: "Đương nhiên là thật, chúng ta có thể ly hôn trước, nửa năm sau mới công bố, còn trong nửa năm này tôi vẫn sẽ ở đây, hiếu kính tôn trọng với hai bên cha mẹ, vậy thì sẽ không còn vấn đề gì nữa."
Ngụy Gia Minh hồi lâu vẫn không nói gì, tiếp tục híp mắt nhìn cô, thật không nghĩ tới, một người ngày thường ôn hòa như anh, ánh mắt lại sắt bén như dao nhỏ, chỉ là lúc mở miệng nói chuyện vẫn nhỏ nhẹ dịu dàng: "Ly hôn trước? Cô muốn trước bao lâu?"
Bạch Tuyết: "Ngày mai cũng được." Nói đến đây Bạch Tuyết cười rất có thâm ý: "Thật ra trước đó tiểu thư Tu Mẫn Nhi làm hỏng bản phác thảo của tôi, có mấy lời tôi vẫn chưa nói với Ngụy tiên sinh. Đương nhiên cũng có thể là do lòng tôi âm u lại suy nghĩ nhiều. Tiểu thư Tu Mẫn Nhi tới làm phiền tôi cũng không phải một lần hai lần, nếu Ngụy tiên sinh đứng giữa có điều nhắc nhở, cô ta cũng sẽ biết điều mà thu liễm đôi chút, không tới mức làm hai bên phải giằng co như thế này. Cho nên tôi nghĩ, tiểu thư Tu Mẫn Nhi cứ lần lượt tới cửa kiếm chuyện với tôi, là do anh ngầm cam chịu. Hai người muốn tôi biết khó mà lui, để tôi biết kết hôn với anh sẽ không có được hạnh phúc, tốt nhất là có thể ly hôn với anh, cho nên ly hôn sớm cũng vừa lúc hợp với ý anh, không phải sao?"
Anh trầm mặc trong chốc lát rồi cúi đầu cong môi cười khẽ, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống tạo thành một bóng râm trên mặt anh. Cô không nhìn thấy thần sắc trong mắt anh, chỉ thấy ý cười ngưng kết trên khóe miệng, anh như thế này cho cô một cảm giác âm u lại tà khí.
Anh nói: "Ngụy phu nhân, chuyện không đơn giản như cô nghĩ vậy. Hiện nay kế hoạch E vừa mới bắt đầu, nhân viên hai bên chưa thực sự đoàn kết với nhau, mà trên đời này không có tường nào không lọt gió, nếu chuyện chúng ta ly hôn bị truyền ra, tất sẽ ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa hai nhà. Đương nhiên nếu như cô đã suy xét xong và cảm thấy có thể thừa nhận tất cả những tổn thất này, vậy thì ly hôn sớm cũng không phải là không thể."
Bạch Tuyết nghiêm túc suy nghĩ lời anh nói, cảm thấy lời này cũng không phải là không có lý, trên đời này quả thật không có bức tường không lọt gió, bố anh đã vì kế hoạch E này mà đầu tư rất nhiều đấy, nếu bởi vì chuyện hai người họ mà ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa gia đình hai bên thực sự mất nhiều hơn được. Hơn nữa bố cô phát triển sự nghiệp đến bây giờ rất không dễ dàng, cô không muốn bố bởi vì cô mà chịu bất kì tổn thất gì.
Bạch Tuyết: "Được rồi, dù sao cũng chỉ có nửa năm, không, chính xác mà nói, tính từ ngày chúng ta giao hẹn thì còn chưa tới nửa năm. Nhưng loại vấn đề nón xanh này, tôi không dám bảo đảm, chẳng qua theo như mối quan hệ hôn nhân của tôi và Ngụy tiên sinh, anh đừng để ý thì được rồi."
Bạch Tuyết chẳng thèm liếc anh thêm cái nào nữa, nói xong thì xoay người vào nhà luôn. Dù sao nửa năm thoáng cái sẽ qua đi, cô cũng không cần phải gấp gáp làm gì.
Sau khi Bạch Tuyết đi vào, Ngụy Gia Minh vẫn đứng nhìn hình bóng cô không nhúc nhích. Ánh đèn nghiêng nghiêng trên đỉnh đầu in bóng anh trên mặt đất, rõ ràng là đèn vàng ấm áp, chiếu lên người anh lại có một cảm giác lạnh lẽo ý vị. Cũng không biết qua bao lâu, anh cong môi nhẹ nhàng cười, nụ cười lạnh lẽo như băng tuyết, sau đó nụ cười chậm rãi nở rộ, trở thành nụ cười tiểu chuẩn hóa khi đối nhân xử thế của anh, dưới ánh đèn trông phù phiếm không chân thật, như đang đeo một cái mặt nạ trên mặt.
Bản thiết kế sau khi đã trải qua một quá trình gia công tinh tế tỉ mỉ cũng đã gần như hoàn thành. Chỉ là trước khi dự thi cô vẫn muốn đưa sang cho thầy xem trước một chút, nếu có thể qua được cửa của ông thì cô sẽ càng tự tin hơn.
Thầy Charlie vẫn còn ở trong nước, ông đang ở vùng ngoại ô, bởi vì ông có bệnh suyễn, nếu ở trong thành phố sẽ không thích hợp với việc nghỉ ngơi điều dưỡng, cho nên Bạch Tuyết tìm cho ông một căn nhà ở vùng ngoại thành, khoảng cách đến Hạ thành tầm hai giờ đi xe.
Sáng sớm Bạch Tuyết đã gọi điện thoại sang nên hai vợ chồng liền chuẩn bị sẵn cơm trưa. Thầy Charlie là một ông già gương mặt trắng bóc mọc đầy râu quai nón, ông là một nhà thiết kế trang sức đẳng cấp thế giới, cũng là người mà Bạch Tuyết ở bất kì thế giới nào cũng sùng bái ngưỡng mộ. Bởi vì cô gái ngốc "Bạch Tuyết" từ bỏ cơ hội ra nước ngoài du học nhưng cũng rất muốn học thiết kế trang sức, nên Bạch Khánh Đông đã đem một số tiền lớn để mời thầy Charlie đến dạy "cô", không thể không nói đúng là có tiền tùy hứng.
Charlie thời còn trẻ là một kẻ tính tình ngạo mạn cổ quái, nhưng đến lúc tuổi già lại là một ông lão thân thiết hòa khí. Ông thấy Bạch Tuyết tới thì rất vui vẻ, nhiệt tình nói: "Bảo bối yêu quý của ta, sao đã nhiều ngày rồi mà con vẫn không gọi điện cho ta, ta và bà ấy đều rất lo lắng cho con đấy."
Bạch Tuyết nói với ông cơ thể cô đã không còn gì đáng ngại, rồi lại nói tới chuyện cô muốn tham gia cuộc thi nhà thiết kế, Charlie nghe xong thì rất kinh ngạc, bởi vì trước đây lực chú ý của Bạch Tuyết chẳng bao giờ đặt ở công việc thiết kế, có một đoạn thời gian rất dài đều như thế, khiến thầy chỉ hận rèn sắt không thành thép, cho nên nghe được lời này từ cô ông vừa khϊếp sợ vừa vui vẻ.
Bạch Tuyết đưa bản thiết kế mình đã chuẩn bị từ trước cho ông xem, không ngờ ông xem xong thì xúc động đến mức "lệ lão tung hoành", vô cùng tán thưởng, làm Bạch Tuyết cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Có thể tưởng tưởng ra được trước đây ông đã hận cô không biết cố gắng như thế nào, đến một bản thiết kế của một tay mơ cũng khiến ông vui như nở hoa.
Nhưng Bạch Tuyết mặt dày vô sỉ cảm thấy, đại khái là do thiết kế của cô quả thật rất tốt.
Ăn xong cơm trưa Bạch Tuyết tạm biệt hai vợ chồng rồi quay về, khi đi ngang qua nơi bị siết cổ lần trước, cô suy nghĩ rồi dừng xe lại bên đường. Nơi đây cách nhà thầy Charlie khoảng mười mấy km, hai bên đều là rừng cây.
Cô xuống xe quan sát, ở nơi bìa rừng này cây cối mọc san sát nhau, là một nơi rất thích hợp để trốn. Cô nhớ tới lúc đó "Bạch Tuyết" bị một thứ gì đó không rõ lao ra từ bụi cây ven đường đυ.ng vào xe, sau đó khi "cô ấy" xuống xe kiểm tra thì hung thủ thừa dịp "cô" không để ý thít chặt cổ "cô" từ phía sau.
Cô phỏng đoán, thứ gì đó bất ngờ đυ.ng phải xe "cô" là do hung thủ chuẩn bị, mà mục đích là để khiến cô xuống xe.
Đến cùng là ai muốn gϊếŧ "cô" đây? Từ nhỏ đến lớn "cô" chẳng đắc tội được mấy người, người có hiềm nghi mà cô có thể nghĩ tới cũng chỉ có mấy người đó, chính là Tu Mẫn Nhi, Phùng Tư Nghiên, còn thêm một người nữa là anh trai nuôi Nghiêm Phi Bạch.
Nhưng mấy người này cũng không có nhiều thù hận đến mức phải đến nông nỗi muốn ra tay gϊếŧ cô.
Lúc ấy sau khi người đó gϊếŧ "cô", trên người "cô" chẳng thiếu đi thứ gì, cơ thể cũng không bị xâm phạm, nói cách khác người này không tới cướp tiền cũng không phải cướp sắc.
Xem xét tất cả các dấu hiệu, hắn ta tới gϊếŧ cô hẳn là có dự mưu từ trước. Không cướp tiền không cướp sắc, vậy chỉ còn là vì lợi ích gì đó sau lưng cô.
"Bạch Tuyết" đã tỏ thái độ rất rõ ràng đối với công ty của bố là không muốn cũng không cần, mà người đại diện pháp lý của công ty cũng đã trở thành Nghiêm Phi Bạch từ lâu, cho nên hắn gϊếŧ cô chính là đang làm điều thừa thãi.
Còn Tu Mẫn Nhi và Phùng Tư Nghiên, nếu hai người họ thực sự muốn gϊếŧ "cô" thực sự có rất nhiều cơ hội, càng nên động thủ trước khi "cô" và Ngụy Gia Minh kết hôn chứ không phải đợi tới bây giờ.
Đương nhiên, vẫn còn một người đáng nghi nữa, sở dĩ trước đó cô không đem lòng nghi ngờ anh cũng là do nếu thực sự hoài nghi anh thì cũng quá vũ nhục Bạch Tuyết trong thế giới này rồi.
Chính là Ngụy Gia Minh.
Mặc kệ thế nào đi chăng nữa, "cô" chết rồi thì Ngụy Gia Minh sẽ là người được lợi lớn nhất, anh cuối cùng cũng có thể thoát khỏi người vợ căn bản không có tình cảm gì, cùng lúc đó, nếu "cô" chết rồi Ngụy Gia Minh thuận lý thành chương nắm được cổ phần tập đoàn Thời Đại Kiến Thiết nằm trên tay "cô".
So với mấy người trước đó, cô cảm thấy hiềm nghi của Ngụy Gia Minh là lớn nhất.
Chẳng qua nghĩ tới rồi nghĩ lui lại cảm thấy khả năng này cũng không lớn, lấy chỉ số thông minh của Ngụy Gia Minh, muốn gϊếŧ một người sẽ không dùng loại phương pháp này.
Thôi, mặc kệ sự thật đến cùng là như thế nào, mặc kệ người muốn gϊếŧ "cô" có phải là Ngụy Gia Minh hay không, đối với loại người như anh, cô vẫn là nên phòng bị một chút mới được.
Có lẽ do hung thủ vẫn còn chưa bắt đươc, Bạch Tuyết cảm thấy nơi này có một loại cảm giác âm u lạnh lẽo, cô vội vàng lên xe, nhanh chóng lái xe rời khỏi đây.
Bạch Tuyết cũng không về Lam Thủy Hải, mà trở về nhà cha mẹ. Bây giờ cô đã làm xong bản thiết kế rồi nên muốn dành nhiều thời gian để ở bên cạnh cha mẹ hơn.
Sau khi tan tầm Ngụy Gia Minh ngồi lên xe, tài xế A Đông theo lệ thường lái xe theo hướng đông đường Hoài Hải, bên này cách công ty tương đối gần, khi Ngụy Gia Minh không về nhà thì sẽ thường xuyên ở đây.
Chẳng qua khi sắp đến nơi thì nghe Ngụy Gia Minh nói: "Về Hải Lam đi."
A Đông đi theo Ngụy Gia Minh đã rất lâu, vô cùng hiểu nguyên tắc làm việc, cho nên nghe được lời của ông chủ thì cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn quay đầu xe lại.
Có lẽ do anh không thường xuyên trở về, người giúp việc thấy anh thì rất kinh ngạc, sau đó vội vàng xin lỗi: "Tôi không biết tiên sinh sẽ về nên còn chưa chuẩn bị cơm chiều."
Ngụy Gia Minh lại không để ý, chỉ nói: "Không sao, bây giờ chuẩn bị là được."
Lúc này người giúp việc mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ngụy Gia Minh lên lầu, phòng anh ở chếch về phía đối diện với phòng ở của Bạch Tuyết, khi đi ngang qua phòng cô thì thấy cửa để mở, bên trong không có người.
Ngụy Gia Minh về phòng thay quần áo rồi đi về phía hậu viện, người giúp việc cho rằng anh muốn đi luyện bắn tên, nên nói với anh: "Có cần giúp tiên sinh chuẩn bị một túi mũi tên không ạ?"
Ngụy Gia Minh nói: "Không cần, tôi chỉ tùy tiện đi tản bộ thôi."
Ngụy Gia Minh đi một vòng quanh hậu viện, sau đó mới đi tới nơi làm việc của Bạch Tuyết, phòng làm việc của cô đã kéo màn lên, cho nên đứng bên ngoài có thể nhìn thấy bên trong không sót thứ gì, cô cũng không có ở bên trong.
Ngụy Gia Minh lại đi thêm một vòng quanh hậu viện mới quay vào nhà, người giúp việc pha cho anh một ly trà, lúc dì Lý bưng trà lên, anh thuận miệng hỏi một câu, ngữ khí như đang nói chuyện phiếm: "Phu nhân đâu?"
Dì Lý: "Phu nhân nói trong khoảng thời gian này muốn về nhà mẹ đẻ ở."
"Ở bao lâu?" Vẫn là ngữ khí bình thường như là thuận miệng hỏi.
Dì Lý trả lời: "Phu nhân không nói rõ, nhưng tôi xem cô ấy dọn một va li hành lý rất lớn, đoán chừng sẽ ở rất lâu."
Ngụy Gia Minh không nói nữa, Dì Lý thấy anh không hỏi gì thêm thì biết điều tránh đi.
Ngụy Gia Minh ngồi trên ghế sô pha, bưng ly trà nhấp một ngụm, trà mới pha vẫn còn nóng, anh hơi nhíu mày đặt ly sang một bên, dựa người vào lưng ghế sô pha, tay phải vuốt vuốt đồng hồ trên cổ tay trái, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên mặt đồng hồ.
Không biết sao anh đột nhiên nghĩ tới những lời lần trước cô nói, chuyện có cho anh đội nón xanh hay không cô không dám đảm bảo, nói anh đừng quá để ý là được.
Anh lại bưng trà nhấp một ngụm, trà đã để được một lúc, độ ấm vừa thích hợp, hương vị cũng không tồi.
Động tác của anh tự nhiên, biểu cảm cũng không có gì thay đổi, dường như trên đời này cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không thể ảnh hưởng đến tâm trạng của anh. Nhưng trong nháy mắt lúc anh cúi đầu uống trà, khóe miệng hơi cong lên, phảng phất như đang cười, chỉ là ánh mắt lạnh lẽo, đáy mắt còn ẩn chứa sự tức giận mơ hồ không dễ phát hiện.
Tác giả có lời muốn nói:
Cho anh gấp chết ha ha ha.