Bạch Tuyết cũng không dự đoán được mọi việc sẽ phát triển thành như thế, vốn dĩ nhảy xong chuẩn bị rời đi, không ngờ Liên Cảnh Thành đột nhiên túm chặt cổ tay cô, Bạch Tuyết còn chưa phản ứng được cậu đã ôm chặt lấy cô rồi.
Động tác của cậu rất mạnh, giống như không để ý điều gì nữa, mặc kệ tất cả mọi thứ, cậu ôm chặt đến mức đôi tay cũng run rẩy, cậu nhẹ nhàng cọ lên mặt cô, âm thanh khàn khàn: "Xin lỗi, tớ không làm được, chỉ cần tới gần cậu tớ liền không thể khống chế được, tớ không thể quên cậu."
Bạch Tuyết trong lúc nhất thời không biết nên nói gì nên làm gì, người đàn ông trước mặt cao hơn cô rất nhiều, cậu ta ôm chặt lấy cô, cô căn bản không thể nào tránh ra được, hơn nữa giờ phút này trông cậu yếu ớt như thế, giống như chạm vào sẽ vỡ vụn. Nhưng ở xung quanh bây giờ có bao nhiêu đôi mắt như vậy, trước mắt cô vẫn là vợ của Ngụy Gia Minh, không thể nào tiếp tục ôm ấp như thế này.
Nhưng cậu đã nhanh chóng buông cô ra, vô cùng thân sĩ cúi đầu, nói: "Cảm ơn Bạch tiểu thư đã làm bạn nhảy của tôi."
Cậu nói thản nhiên như thế, làm cho cái ôm vừa nãy cũng có vẻ thản nhiên, trở thành một cái ôm theo lễ tiết.
Bạch Tuyết đứng cách cậu rất gần, có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt cậu đỏ lên, biểu cảm phức tạp rối rắm, nhưng vẫn cố gắng tươi cười thản nhiên, cậu thực sự cầm lòng không đậu nhưng cũng nỗ lực không tạo thành bối rối cho cô.
Cô nghĩ tới đoạn ký ức của "Bạch Tuyết" thời học sinh, lúc "cô" lười không làm bài tập có cậu làm giúp, cô mua đồ ăn vặt xong lại không muốn ăn, cũng không muốn lãng phí, cậu sẽ ngoan ngoãn ăn giúp cô.
Có một lần "cô" đến nhà cậu, nhìn thấy bố cậu có một bình hoa cổ rất đẹp, cậu liền trộm ra đưa cho "cô", sau đó nghe nói cậu bị bố đánh cho một trận.
Cậu thực sự đối xử với "cô" rất tốt, móc tim móc phổi, cậu cũng rất nghe lời rất ngoan, luôn sẽ vì "cô" mà làm mọi thứ.
Nhưng đôi khi cuộc đời thực tàn nhẫn, "Bạch Tuyết" không thích cậu, càng tàn nhẫn hơn là, "Bạch Tuyết" gặp Ngụy Gia Minh lần đầu trong sinh nhật cậu.
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ bố mẹ ra, chưa có ai đối xử tốt với cô như thế, mặc dù cô và "cô ấy" không hoàn toàn là cùng một người, nhưng tình cảm này vẫn khiến cô vô cùng cảm động, cho nên nhìn chàng trai trước mắt, cô thực sự không thể tức giận được.
Cô thấy đau lòng cho cậu, cũng hâm mộ một chính mình khác được một người yêu thương như vậy.
Bạch Tuyết không biết nói gì, chỉ đáp lại cậu một nụ cười, sau đó quay người rời đi, Vu Đình Mị đứng ngoài vẻ mặt lo lắng nhìn cô, Bạch Tuyết đi qua nắm lấy tay cô ấy: "Tớ chuẩn bị tham gia cuộc thi thiết kế trang sức kim cương quốc tế HRD, bởi vì là mỗi năm mới tổ chức một lần, cơ hội khó có được, cho nên thời gian này tớ đều ở nhà vẽ phác thảo, chờ qua thời gian bận rộn này tớ sẽ tới tìm cậu được không?"
Từ sau khi "Bạch Tuyết" biết được việc Vu Đình Mị cũng thích Ngụy Gia Minh vẫn luôn tránh mặt cô ấy, rất lâu rồi mới chủ động thân cận với cô ấy. Vu Đình Mị có chút kinh ngạc nhưng vẫn rất vui vẻ, cô nàng gật gật đầu, "Được, tớ chờ cậu."
Lúc này, tài xế của Ngụy Gia Minh, A Đông đi tới nói với Bạch Tuyết: "Phu nhân, tiên sinh bảo tôi tới đây nói một tiếng, đã đến lúc nên trở về."
Người ở vũ hội đã dần tan cuộc, Bạch Tuyết cũng chào tạm biệt với Vu Đình Mị, sau đó tìm bố mẹ để tạm biệt, rồi theo A Đông ra ngoài.
Ngụy Gia Minh đã ở trên xe, hai chân anh bắt chéo, dáng ngồi ưu nhã, thấy cô tới thì lễ phép cười với cô xem như chào hỏi.
Bạch Tuyết lên xe ngồi xuống, cô đã quen dùng trầm mặc đối phó với Ngụy Gia Minh, cho nên cũng chỉ cười lại, không nói thêm gì.
Tài xế khởi động xe rồi lái đi, trong xe yên tĩnh một cách kỳ cục, cảm giác tồn tại của Ngụy Gia Minh quá mạnh, làm cô cảm thấy không được tự nhiên, chỉ hi vọng xe chạy nhanh lên một chút.
"Tôi chỉ xem Tu Mẫn Nhi như một người thân thích bình thường, ngoài ra không có gì khác."
Trong xe yên tĩnh như vậy, âm thanh của Ngụy Gia Minh có vẻ đột ngột. Chỉ là Bạch Tuyết nghe được lời này thì rất kinh ngạc, "Anh không cần nói với tôi mấy lời này."
Vị trí ngồi của cô chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của anh, trong xe không mở đèn, sườn mặt của anh ẩn hiện trong bóng tối, trông càng góc cạnh lạnh lẽo.
Anh hơi cúi đầu nhấp môi cười: "Mặc kệ nói thế nào chúng ta hiện tại vẫn là vợ chồng, nên giải thích vẫn cần phải giải thích một chút, tốt nhất không cần tạo thành những hiểu lầm không cần thiết, đây là tôn trọng lẫn nhau, có phải không?" Anh quay đầu qua nhìn cô, khóe miệng vẫn mỉm cười.
Cũng không biết có phải do trong xe quá tối tăm hay không, cô cảm thấy dường như trong nụ cười của anh có thâm ý khác, cô đột nhiên nhớ tới Liên Cảnh Thành vừa mới ôm mình trong sàn nhảy, cho nên anh đây là muốn nhắc nhở cô cái gì sao?
Chẳng qua Ngụy Gia Minh luôn không thèm để ý đối với chuyện của "cô", hẳn là không có tâm tư nhắc nhở chứ? Hay là giải thích với cô thế này rồi, cô không cần phải đi tìm Tu Mẫn Nhi gây thêm phiền toái? Nói đến cùng vẫn là tiểu thanh mai anh giữ gìn từ nhỏ đến lớn. Bạch Tuyết thật ra tương đối tán thành với suy đoán này. Anh cũng đã nói thế rồi, Bạch Tuyết liền gật đầu: "Tôi đã biết."
Bạch Tuyết thực sự muốn tham gia cuộc thi thiết kế trang sức, nếu như được giải thưởng, được người trong giới thừa nhận, đó sẽ là một chuyện vô cùng quang vinh, còn nếu không được gì, vậy thì cũng là một kinh nghiệm đáng quý. Cho nên trong khoảng thời gian này Bạch Tuyết thực sự vô cùng nhiệt tình với việc này.
Sau hôm tiệc rượu, sáng sớm Bạch Tuyết đã ngâm mình trong phòng làm việc, đáng ngạc nhiên là Ngụy Gia Minh cũng không ra khỏi nhà, hơn nữa sáng sớm đã xuất hiện ở trường bắn luyện bắn tên.
Anh ta không phải vẫn luôn rất bận sao? Huống chi kế hoạch E đã bắt đầu khởi công rồi, hẳn là lịch trình của anh đã bị lấp đầy rồi mới phải, sao còn có thời gian rảnh rỗi ở nhà bắn tên chơi?
Chẳng qua Bạch Tuyết nghi hoặc thì nghi hoặc thế thôi chứ sẽ không quản nhiều, chỉ tập trung vào công việc của mình. Cứ như vậy đại khái qua khoảng hai giờ, cô nghe được tiếng gõ cửa, tưởng rằng là dì Lý tới đưa đồ ăn cho cô, liền nói: "Tôi đang vội, chốc lát nữa dì lại mang tới."
Tiếng gõ cửa không những không dừng, ngược lại càng gõ mạnh hơn, dì Lý hẳn sẽ không đến mức không có nhãn lực mà làm như thế, tiếng đập cửa vang lên không dứt khiến người ta phiền lòng, Bạch Tuyết chỉ đành phải tạm thời buông bút vẽ đi mở cửa.
Ngoài dự đoán, ngoài cửa là Tu Mẫn Nhi, cô nàng thấy cô đi ra liền cười nói: "Bạch Tuyết, tôi không quấy rầy đến cô chứ?"
Bạch Tuyết bị quấy rầy thực sự rất khó chịu, nhưng bây giờ cô vẫn là vợ của Ngụy Gia Minh, Tu Mẫn Nhi cũng coi như là thân thích của cô vậy, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, quan hệ quá cứng nhắc cũng không ổn.
Bạch Tuyết cũng khách khí cười hỏi: "Tu tiểu thư xa vậy đến đây là có việc sao?"
Tu Mẫn Nhi chỉ vào phòng làm việc của cô nói: "Chúng ta đi vào nói đi."
Bạch Tuyết còn chưa trả lời, cô ta đã đi vào trước. Một tay Tu Mẫn Nhi cầm cốc cà phê, một tay khác cầm một cái hộp đóng gói đẹp đẽ, cô ta đặt cà phê lên bàn máy tính, hai tay đưa cái hộp kia tới trước mặt cô: "Chuyện hôm qua thực sự xin lỗi, đây là quà tạ lỗi, cô thế nào cũng phải nhận."
Bạch Tuyết cũng hiểu đạo lý làm người phải lưu lại đường sống, liền nhận lấy cái hộp kia: "Được, quà của cô tôi nhận, chẳng qua bây giờ tôi rất bận, thứ lỗi không thể tiếp đãi."
Bạch Tuyết nói xong thì ngồi lại trước giá vẽ, không tiếng động đuổi khách. Tu Mẫn Nhi lại còn chưa đi, cô ta bưng ly cà phê đưa tới trước mặt cô tươi cười nói: "Đây là cà phê tôi tự tay nấu, tôi nghe dì Lý nói cô đã làm việc mấy tiếng đồng hồ rồi, uống trước ly cà phê để nâng cao tinh thần đi."
Bạch Tuyết uyển chuyển cự tuyệt: "Cô cứ về trước, cà phê lát nữa tôi sẽ uống."
Tu Mẫn Nhi giống như không nghe thấy, lại đưa qua: "Cô nể mặt tôi nếm thử xem sao."
Cô ta đưa qua chắn tầm mắt của cô, Bạch Tuyết theo bản năng đưa tay ngăn cản, không ngờ cô còn chưa đυ.ng tới cái ly đã nghe Tu Mẫn Nhi hô lên một tiếng, Bạch Tuyết phản ứng nhanh, vội vàng nhảy qua một bên, lúc này ly cà phê nóng mới không hắt trúng người cô, chỉ là nó lại rơi trúng cái giá vẽ, cà phê màu nâu toàn bộ đều hắt lên bản phát thảo còn chưa kịp hoàn thành của cô.
Bạch Tuyết hoảng sợ, vội vàng ngồi xuống kiểm tra, cà phê đã thấm vào trong giấy, không thể tẩy sạch, thành quả cô tỉ mỉ nổ lực nhiều ngày cứ vậy mà bị hỏng rồi.
Cô ngẩng đầu nhìn Tu Mẫn Nhi, cô ta đang liên tục xua tay nói: "Chuyện này... Bạch Tuyết, không phải tôi cố ý đâu, cô duỗi tay tới, tôi cho rằng cô muốn nhận cốc cà phê, ai ngờ..."
Cô nhớ vô cùng rõ ràng, tay cô còn chưa đυ.ng tới cái ly cà phê kia đâu, cô ta đã ra vẻ kinh hoảng hắt cà phê lên người cô rồi. Có lẽ vốn dĩ cô ta muốn dùng cà phê làm bỏng cô, lại không ngờ cô phản ứng nhanh, nhưng công sức mấy ngày của cô lại bị hủy mất rồi.
Vậy là có thể nhìn ra, hôm nay Tu Mẫn Nhi tới đây không phải muốn thành tâm xin lỗi, mục đích chân chính của cô ta tám phần là muốn trừng trị cô rồi, cô ta mang quà tạ lỗi tới, lại còn tự mình nấu cà phê đưa cô uống, đến lúc đó Bạch Tuyết thực sự bị hắt trúng, cô ta cố gắng biện giải một chút, chỉ sợ sẽ chẳng có người nào thực sự tin tưởng cô, chỉ cho rằng cô không cẩn thận. Bằng không nếu thực sự muốn đối phó với cô, sao còn có thể tỉ mỉ lựa chọn quà tặng, sao có thể không tiếc thân phận thiên kim tiểu thư thân thể lá ngọc cành vàng tự mình nấu cà phê cho cô, hộp quà đóng gói xinh đẹp kia chắc cũng là giá trị xa xỉ rồi.
Hơn nữa, theo như tính tình trước kia của Bạch Tuyết, bị bỏng rồi nhất định sẽ nhảy dựng lên làm loạn một trận với Tu Mẫn Nhi, khi đó tiểu thư Tu Mẫn Nhi thư tri đạt lễ sẽ làm nổi bật lên Bạch Tuyết thô tục lỗ mãng, chẳng sợ người bị thương là ai.
Vốn dĩ cô còn muốn làm người phải lưu lại đường sống, vốn dĩ còn nghĩ mọi người ít nhiều gì cũng tính là thân thích, dù gì cô và Ngụy Gia Minh vẫn còn nửa năm duy trì quan hệ hôn nhân.
Cô còn nghĩ rằng nhắc nhở hôm qua có thể làm Tu tiểu thư nhớ lâu một chút, có thể tự hiểu lấy, lại không nghĩ rằng Tu tiểu thư khi dễ cô tới nghiện rồi.
Thật sự xem cô như quả hồng mềm mà bóp!
Cô quay đầu nhìn thoáng qua Ngụy Gia Minh đang ở trường bắn, nếu Tu tiểu thư hy vọng Ngụy Gia Minh nhìn thấy một mặt thô tục vô lễ của cô như vậy, cô sẽ thành toàn cho cô ta, để cô ta mở rộng tầm mắt chân chính thô tục vô lễ là như thế nào.
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ chính: Dám trêu bà, bà đây trở tay chính là một cái bình gas nhé (Editor: cô nàng muốn phát nổ rồi)