Editor: Cảnh An Hỏa
Beta: Cảnh An Hỏa
Bạch Tuyết tăng ca xong trở về phòng thuê đã là rạng sáng 1 giờ. Muốn lập công thăng chức tăng lương, vất vả chút là chuyện tất nhiên, ngày thường đương nhiên không thiếu việc tăng ca, lâu rồi cũng thành quen.
Mệt thì chắc chắn là mệt, tăng ca xong còn phải lái xe 1 tiếng để về đến nhà, về đến nhà rồi mệt không chịu nổi, tưởng tượng đến ngày mai buổi sáng 8 giờ còn phải rời giường đi làm, càng mệt.
Cô sống ở ngoại ô thành phố, giá thuê nhà ở đây khá hợp lý, nhưng dù là hợp lý thì một phòng nhỏ 15 mét vuông vẫn đến 2 ngàn tệ mỗi tháng. Bây giờ cô sắp đến tuổi 30, làm việc trong công ty đã nhiều năm, cũng xem như có chút thâm niên trong nghề, là một giám đốc bộ phận không cao không thấp trong công ty, tiền hoa hồng mỗi năm cũng lên đến chục vạn, theo lý mà nói cũng không tệ, xem như có chút tiền, không đến mức còn phải ở một nơi hẻo lánh thế này, thuê một phòng ở nhỏ như vậy. Chỉ là vì cô còn phải gánh một khoảng nợ cho bố từ mấy năm trước, mỗi tháng đều phải trích hơn một nửa tiền lương để trả nợ.
Lúc cô 20 tuổi thì bố đầu tư thất bại, lâm vào cảnh nợ nần quấn thân, trong nhà vì vậy mà trở nên thiếu tiền. Mấy năm sau đó bố cô trầm cảm thành bệnh, cuối cùng tự sát, nợ nần chồng chất trở thành gánh nặng trên vai hai mẹ con cô. Hiện giờ mẹ cô đã có tuổi, cơ thể và sức khỏe đều không còn được như trước, phần nợ còn lại chỉ có thể là cô gánh.
Cho nên, ...cô của tuổi 30, mệt đến chết đi sống lại vẫn không có phòng ở của chính mình, càng không có tiền gửi ngân hàng, vật đáng giá duy nhất chính là chiếc xe cũ ở bên cạnh cô nhiều năm.
Càng đáng sợ hơn nữa là, cô đã 30 tuổi rồi còn chưa yêu đương lần nào, không phải không muốn, chỉ là không có thời gian càng không có tinh lực, đương nhiên, chưa yêu đương càng không thể có chuyện kết hôn, mà cô cũng đã chuẩn bị tinh thần cả đời cô độc.
Bạch Tuyết rửa mặt xong nằm lên giường, rõ ràng là rất mệt lại không buồn ngủ. Khi nào mới có thể trả xong nợ nần đây, trả xong rồi cô sẽ không tiếp tục làm ở công ty hút máu này nữa, cô muốn đi học thiết kế trang sức, muốn làm việc mà mình thích, muốn ngủ một giấc thật ngon.
Mặc kệ nói thế nào đi nữa có ước mơ là chuyện tốt, cô hít sâu một hơi, tự cổ vũ tinh thần một lúc, rồi ngủ mất trong giấc mơ tưởng tượng của mình.
Bạch Tuyết cảm thấy mình ngủ rất trầm, cũng không biết ngủ bao lâu mới mơ màng tỉnh lại, theo bản năng đưa tay lên tủ đầu giường tìm di động, chỉ là sờ một hồi lâu cũng không thấy di động đâu. Không phải chứ, di động của cô vẫn luôn đặt ở trên tủ đầu giường mà, duỗi tay ra là có thể lấy được. Là một giám đốc bộ phận, cô yêu cầu về thời gian đối với bản thân vô cùng khắt khe, cô phải làm gương cho nhân viên, đến trể về sớm là tối kỵ, vậy mà kỳ lạ, đồng hồ báo thức hôm nay sao lại không kêu.
Mí mắt cô cứ cụp xuống, cô cố gắng trong chốc lát mới mở được mắt ra, chỉ là mở mắt ra rồi thì phát hiện mọi chuyện càng không thích hợp, trước mắt là trần nhà khắc hoa mạ bạc, đây đâu phải phòng cô đâu.
Bạch Tuyết ngơ ngác trong chốc lát, đột nhiên nghe thấy một giọng nam trầm truyền đến, rất nhẹ, giống như là ảo giác: "Tỉnh rồi?"
Bạch Tuyết hoảng sợ, quay phắt đầu nhìn lại, thấy một người đàn ông mặc áo khoác có mũ đang ngồi trên sofa cách giường không xa, người kia thấy cô nhìn qua thì đứng dậy đi tới, tới trước mặt cô thì đứng yên, hỏi: "Cổ còn đau không?"
Hắn hỏi xong thì đưa tay về phía cổ cô. Bạch Tuyết né tránh theo bản năng, mà hắn cũng không xấu hổ, giống như cô né tránh hắn là thái độ bình thường, rất tự nhiên thu tay lại.
Nhìn thấy người đàn ông xuất hiện trước mắt, Bạch Tuyết quả thực sợ ngây người, hơn nữa cô cũng phát hiện ra đây không phải phòng cô, cho dù tố chất tâm lý cô có tốt đi nữa giờ phút này cũng luống cuống, trong đầu quay cuồng vô số suy nghĩ.
Đây là chỗ nào chứ, cô nhớ rõ ràng trước khi đi vào giấc ngủ cô vẫn ở trong phòng mình, sao ngủ một giấc dậy lại xuất hiện ở đây? Còn nữa, người đàn ông này là ai?
Trong đầu thì suy nghĩ hỗn loạn, nhưng trong lúc nhất thời không có chút manh mối nào, cô cũng hoảng thần không biết làm sao. Bỗng nhiên trong đầu đau nhức bén nhọn, giống như có gì quấy loạn bên trong, sau đó những hình ảnh xa lạ như cơn sóng truyền vào đầu óc cô, đau đến mức cô phải cong người lại, qua một lúc mới hồi thần.
Cô bị những hình ảnh đột nhiên nhiều ra trong đầu làm cho hoảng sợ, có vẻ là ký ức của một người khác. Cô ngẩng đầu nhìn lên, người đàn ông kia đang nhíu chặt mày, có vẻ đang rối rắm, không biết có nên tới gần cô hay không, thấy sắc mặt cô khó coi, hắn liền hỏi: "Em làm sao vậy? Có phải còn chỗ nào không thoải mái không?"
Hắn mặc áo khoác trắng có mũ, quần đen đơn giản, diện mạo tuấn lãng, mắt một mí, gương mặt không có biểu cảm gì, ngũ quan của hắn mang lại cho người nhìn cảm giác chân thành lại thoải mái. Cách ăn mặc như thế, diện mạo như thế là loại mà nữ sinh yêu thích nhất, nhưng bởi vì có thêm một đoạn hồi ức, cô có cảm giác bài xích đối với hắn, theo bản năng thấy hắn là một kẻ nguy hiểm. Bạch Tuyết nhìn hắn, nghĩ tới một cái tên, cô nhăn mày lại, thử thăm dò: "Nghiêm... Phi Bạch?"
Thấy cô có vẻ không có việc gì, hắn thở dài nhẹ nhõm, cười nói: "Em cũng đừng giận, ngày hôm qua anh và cha mẹ nuôi thay phiên nhau chăm em, anh không phải cố ý tới phòng em, anh đi trước báo một tiếng với cha mẹ nuôi là em tỉnh rồi." Hắn nói xong thì đi ra ngoài.
Hắn đi rồi, Bạch Tuyết mới bắt đầu nghiêm túc đánh giá xung quanh, đây là một phòng ngủ rất lớn, trang hoàng hoa lệ, vách tường dán giấy dán tường, đối diện có treo mấy bức tranh sơn dầu, phía bên phải là tủ quần áo thiết kế tinh xảo theo kiểu châu Âu, bên phải là bàn trang điểm, để đủ loại mỹ phẩm dưỡng da, trên sàn nhà là một tầng thảm thật dày, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ, khắp phòng chỗ nào cũng đều xa hoa, khác biệt hoàn toàn với căn phòng nhỏ đơn giản mộc mạc trước đó của cô.
Bạch Tuyết nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên nhảy xuống giường chạy tới trước bàn trang điểm, nhìn thấy người trong gương thì ngây dại trong chớp mắt.
Đôi mắt ngập nước, mũi cao thanh tú, miệng anh đào nhỏ nhắn, làn da khắp toàn thân trắng nõn lại mịn màng, chỉ có trên cổ có mấy vết lằn xấu xí là trông không ăn nhập gì.
Cô gái nhỏ nũng nịu trong gương kia là cô, nhưng cũng không phải cô.
Gương mặt vẫn là gương mặt đó, chỉ là làn da này không phải là làn da mà cô có thể có được. Bởi vì liên quan đến công việc, mỗi ngày cô đều phải trang điểm, lại còn thường xuyên thức đêm tăng ca, da mặt cô có vẻ khô vàng. Nhưng mà cô gái nhỏ trong gương kia, làn da từ trong ra ngoài đều mịn màng mọng nước, làm cho ưu điểm ngũ quan thanh tú xinh đẹp phát huy tới mức cao nhất, cô chưa từng nghĩ rằng cô không trang điểm cũng có thể xinh đẹp như vậy.
Nhìn cô gái trong gương rồi lại kết hợp với những ký ức mới xuất hiện trong đầu, Bạch Tuyết cảm thấy mọi chuyện trước mắt quả thật không thể tưởng tượng nổi, chuyện ly kỳ thế này sao sẽ xảy ra với cô?
Cô gái nhỏ đáng yêu trong gương này cũng tên là Bạch Tuyết, không, chính xác hơn phải là cô ấy cũng chính là cô, chỉ là sống trong một không gian song song khác.
Ở trong không gian mà cô sống, cô của trước 12 tuổi, gia cảnh khá giả, tuy bố không được học nhiều, nhưng lại có đầu óc kinh doanh, tự mở một công ty kiến trúc tư nhân, mẹ thì ở nhà toàn tâm toàn ý chăm sóc cô, khi đó xe nhập khẩu còn chưa có tràn lan như bây giờ, nhưng nhà cô đã mua một chiếc xe BMW nhập khẩu, nơi cô sống cũng không phải là thành phố nhỏ, vậy mà điều kiện gia đình cô cũng phải đứng số một số hai.
Rồi sau đó, bố bắt đầu làm đầu tư, liên tiếp thất bại, tiền trong nhà không chỉ dùng hết, mà còn thiếu một khoản nợ lớn. Rơi vào đường cùng, bố đành phải bán tất cả tài sản, bất động sản và xe, nhưng số tiền đó vẫn xa xa không đủ trả nợ. Dưới áp lực nặng nề, ông mắc bệnh trầm cảm, vào năm cô 15 tuổi thì nhảy lầu tự sát. Mà trọng trách trả nợ liền đè nặng lên vai hai mẹ con cô. Mấy năm nay của cô, gần như đều vì trả nợ mà lao tâm lao lực.
Nhưng ở không gian này của cô ấy, sau khi cô ấy 12 tuổi thì bố cũng bắt đầu làm đầu tư, nhưng ánh mắt ông độc đáo, không chỉ không thất bại, mà còn kiếm được lời. Có được số tiền này, ông mở rộng công ty rồi tiến quân vào giới địa ốc, sau đó tiếp tục bành trướng thế lực và tài lực trong giới. Trải qua nhiều năm tích lũy, công ty ông thành lập khi còn trẻ nay đã trở thành tập đoàn lớn vang danh trong nước. Mà Bạch Tuyết là con gái duy nhất của ông cũng trở thành thiên kim đại tiểu thư giá trị con người hơn trăm triệu.
Tuy rằng đều là Bạch Tuyết, nhưng hai không gian khác nhau tạo ra hai hoàn cảnh sinh hoạt khác nhau. Bạch Tuyết ở nơi đây được gia thế hậu đãi, ăn mặc ở đều là tốt nhất, trường học là trường tốt nhất, thậm chí sau này gả cho chồng cũng là người của thế gia đại tộc giàu có.
Mà cô, vì trả nợ tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, mỗi ngày mệt chết mệt sống, ngay cả thời gian yêu chính mình cũng không có, càng đừng nói tới thời gian yêu người khác, sắp 30 mà vẫn là "chó độc thân" hai bàn tay trắng.
Cô cũng không biết vì sao hai không gian bỗng nhiên trùng vào nhau khiến cô đến được nơi này. Nhưng cô đại khái đoán được rằng điều này có liên quan đến lần gặp gỡ tình cờ với Charlie tiên sinh cách đây không lâu của Bạch Tuyết ở không gian này.
Đại khái khoảng 2 ngày trước, Charlie tiên sinh, đại sư thiết kế trang sức đẳng cấp quốc tế, cùng vợ đi nghỉ phép ở bên này. Là "quan môn đệ tử" của Charlie, Bạch Tuyết tất nhiên muốn tới nhà thăm hỏi. Sau khi dùng xong bữa tối ở gia đình tiên sinh, trên đường trở về, "Bạch Tuyết" bị tập kích. Bởi vì cô có ký ức của "Bạch Tuyết", nên đau đớn lúc đó cô vẫn có thể cảm nhận rõ. Cô ấy bị người dùng dây thừng siết chặt cổ, siết cho đến khi mất đi ý thức.
Cô đoán rằng, "Bạch Tuyết" sau khi bị siết cổ thì đã chết, mà cô của một không gian khác thì có cơ hội xuyên qua không gian để đến đây.
"Bạch Tuyết" vì sao bị tập kích, bị ai gϊếŧ, cô ấy không nhìn thấy rõ, cô có ký ức của cô ấy cũng đoán không ra.
Cô vẫn còn đang suy nghĩ, ngoài cửa đột nhiên vang lên thanh âm kích động quen thuộc, "Con gái ngoan tỉnh rồi, nhanh để mẹ xem xem."
Cô quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang đi vào từ phía cửa, Bạch Tuyết nhìn bà ấy, có phần không dám tin tưởng, âm thanh phát ra cũng mang theo vẻ nghi hoặc, "Mẹ... Mẹ?"
Người phụ nũ trước mắt quả thật là mẹ của cô, nhưng cũng hoàn toàn khác biệt. Ở không gian đó, mẹ vì trả nợ, không ngại cực khổ đi khắp nơi làm việc kiếm tiền. Ngày ngày trôi qua quá cực khổ, không có tâm tư đâu mà giữ gìn cơ thể, chưa tới 50 mà tóc đã bạc nửa đầu. Nhưng người trước mắt đây, không chỉ quần áo đẹp đẽ quý giá, mà làn da cũng được bảo dưỡng mịn màng xinh đẹp, nhìn qua đã biết là người quen sống trong nhung lụa, là một quý bà có cuộc sống vô lo vô nghĩ.
Liễu Như Vân bước tới trước giường, nhìn những vết lằn trên cổ cô mà nhăn mày, đau lòng nói: "Rốt cuộc là đứa đáng chém ngàn đao nào lại dám làm vậy với con, bảo bối con mau nói cho mẹ buổi tối hôm đó xảy ra chuyện gì."
Bạch Tuyết nhìn mẹ mình hoàn toàn đổi khác trước mặt, trong lúc nhất thời chưa phục hồi lại tinh thần, đúng lúc này lại thêm một người tới, người đàn ông nhìn qua khoảng 50 tuổi, trông hơi mập, mặc áo sơ mi hoa văn màu tối, nhìn qua hơi kỳ quái, không quá thích hợp với tuổi tác của ông.
Ông đi vào cũng nhíu mày lại, vẻ mặt đầy lo âu, thấy Bạch Tuyết bình yên vô sự thì mới thở phào một hơi, đôi mắt tràn ra ý cười, ôn hòa nói: "Con gái ngoan tỉnh lại là tốt rồi."
Nhưng Bạch Tuyết nhìn người trước mắt, cả người giống như bị sét đánh, tuy rằng trong đầu cô nhiều hơn một đoạn ký ức xa lạ, tuy rằng biết bố ở không gian này vẫn còn sống, nhưng đến lúc nhìn thấy ông rồi, cô vẫn bị khϊếp sợ.