Đặc Công Hoàng Hậu

Chương 67

- Ngươi... đang nói cái gì vậy? - Cô cau chặt mày đưa tay che đi vệt sáng trên vai

- Hừm... Yên Anh Thy, ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi. Cái ngày mà mặt trời biến thành màu đỏ và ta sẽ gϊếŧ ngươi, ta sẽ có được sức mạnh vo biên ấy. Ta sẽ là bá chủ - Nam nhân kia dang rộng hai tay ngước mặt lên trời cười tự mãn.

- Ngươi là ai? Rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Hả???

- Ta là ai sao? Chắc ngươi quên rồi phải không. Năm đó cha mẹ ngươi mời ta đến lập tế đàn giét chị gái ngươi. Là lập tế đàn gϊếŧ Yên Chiêu Linh để bảo vệ ngươi đó

- Cái... gì?

- Ta không gϊếŧ con bé đó. Ta nuôi nó lớn, lợi dụng nó vào hoàng cung Đại Quốc chiếm hữu sủng ái của Lăng Vô Thần cốt là để tiếp cận ngươi. Ai ngờ đâu mọi chuyện đều bị ngươi phát hiện ra nên mới kéo dài đằng đẵng đến hôm nay thế này

- Chiêu Linh bị ngươi lợi dụng? - Cô cau mày không tin được vào điều mình vừa nghe

- Đúng vậy. Nhưng tiếc là mọi chuyện không đi theo sự sắp xếp của ta, lẽ ra bây giờ con bé ngu ngốc đó phải có mặt ở đây. Ta sẽ xem được màn kịch hay, hai chị em các ngươi sẽ tự đấu đá, đánh nhau. Nhưng bây giờ nó đã chết, ta lại phải nhọc công tự đi đến đây để bắt ngươi - Gã cầm cây kiếm xoay xoay mấy vòng, chép miệng tiếc nuối

- Vậy sao? Ngươi tiếc vì chị ta chết nên ngưoi phải nhọc công đến đây sao? Đúng vậy, may mắn là ta đã giêta được ả rồi. Ả không còn vướng bận chân tay ta nữa. Đám người các ngươi ta đều có thể một cái búng tay gϊếŧ sạch - Cô đứng thẳng người. Trên tay không biết từ khi nào xuất hiện một thanh kiếm trong suốt màu đỏ khắc họa tiết lạ mắt. Váy trên người không còn đơn giản là màu trắng nữa mà phủ một màu đỏ rực, làn da trắng bóc, con ngươi sắc bén như phun ra lửa nóng. Sau lưng cô ẩn hiện một chú chim bách điểu lớn đỏ rực bay lượn. Cô chỉ vừa nhấc chân một cái...

Vụt.. cô xuất hiện ngay trước mặt gã, vung kiếm lên hạ xuống không ngần ngại để lại một vết thương dài và sâu trên ngực gã. Gã không phản ứng kịp liền vì đau mà khụy xuống. Từ lưỡi kiếm tỏa ra một năng lượng mạnh mẽ phóng đến ập vào ngực gã thật mạnh khiến gã phun ra một ngụm máu đỏ lòm

- Ngươi... phá hủy tình cảm hai chị em chúng ta. Gϊếŧ hại bao nhiêu binh lính Đại Quốc, khiến dân chúng khổ sở đau khóc kêu than. Tội ngươi không thể nào kể hết. Đền cũng không thể đền hết. Ngươi đáng phải chết

Cô tức giận lao đến, trước mât cô không phải hình ảnh của gã nam nhân mà là hình ảnh của Yên Chiêu Linh đang mỉm cười. Hình ảnh Yên Chiêu Linh bị cuốn vào tế đàn và biến mất. Cô hận, cô đau, cô buồn. Mặc dù cô biết cô không phải là Yên Anh Thy thật sự, không phải chị em thật sự với Yên Chiêu Linh. Nhưng mà mỗi khi nghĩ đến tình cảm chị em này cô lại thấy buồn.

Cô đã thay đổi quá nhiều. Cô không còn là sát thủ máu lạnh trái tim sât đâ nữa. Cô thay đổi rồi

Khi lưỡi kiếm kề sât cổ của gã nam nhân, cô cúi xuống nói vào tai gã

- Ta không phải Yên Anh Thy

Rồi cô đứng thẳng dậy, nắm chắc chuôi kiếm. Và... chấm hết.

Gã nam nhân chết, mọi quân lính Đại Ngụy bên ngoài động đều tự nhiên tắt thở chết hết. Mặt trăng không còn màu đỏ nữa. Màn đêm quay trở lại, ánh trăng sáng soi khắp nơi. Chiếu lên những con người và những thi thể la liệt trên mặt đất.

Cô đứng trong động, khụy xuống. Nước mắt rơi ra ngoài, cô lọt thỏm vào vòng tay ấm áp của một người.

Vậy là chấm hết. Mọi chuyện đã kết thúc mặc dù những khúc mắc trong lòng cô chưa được giải đáp. Nhưng cô mặc kệ, cô chỉ cần biết là mọi chuyện đã hết. Đại Quốc đã chiến thắng. Hòa bình đã trở lại. Ai ai cũng đều biết điều này.