Đặc Công Hoàng Hậu

Chương 57: Tình cảm của hai người chúng ta chỉ là tình cảm chị em thôi sao?

- Au... - Đầu cô chợt ong lên một cái như là cái chuông bị người ta gõ mạnh vào. Mắt cô có chút hoa lên

- Ngươi vẫn là không chịu nói hay sao? - Cô lắc mạnh đầu để xóa đi cái hoa mắt ấy.

- Ngươi... không phải người ở đây. Quan tâm đến chuyện này làm gì chứ? - Chất giọng của ả thay đổi, nó trầm hơn, giống như ả đang đau đơn mà vẫn phải gằn từng chữ. Cô hết hồn nhìn ả.

Ả vừa nói gì vậy? Cô không phải người ở đây? Vâyh là sao? Ý của ả là cái gì?

- Ngươi... nói gì?

- Hừ... cần ta nói sao? Ngươi tưởng ngoài Lăng Vô Thần ra thì không còn ai biết ngươi là người từ nơi khác đến?

- Ngươi biết? - Cô kinh ngạc không thôi. Ả biết sao???

Ả chỉ nhếch môi. Cô hạ mí mắt, con ngươi chuyển sắc lạnh trong chớp mắt. Xung quanh chợt lạnh toát

- Ngươi đã biết, vậy thì còn dấu diếm làm gì chứ? Nói ra đi? - Cô bước một bước đến cạnh ả.

- Tại sao ta phải nói cho ngươi?

- Không nói? Ta sẽ bắt ngươi phải nói

Cô đặt tay lên vai ả, cỗ sức mạnh kia đè lên tay cô. Cô vung mạnh tay với tốc độ kinh hoàng đấm vào vai ả.

Ả sao có thể chịu được văng ra phía sau đυ.ng phải thân cây lớn. Cô cảm giác như hay tay mình muốn rời ra rồi, đau quá!

- Chính vì ta không phải em gái ngươi, không phải Yên Anh Thy ta mới bắt ngươi phải nói. Ngươi sợ cái gì? Sợ ta gϊếŧ ngươi? Ngươi sợ ta ăn thịt ngươi hay cười nhạo ngươi hay sao? - Cô quát vào mặt Chiêu Linh đến nỗi khan cả cổ. Ả im lặng, khuôn mặt hiện rõ vẻ buồn bã

- Sao hả? Ta không muốn gϊếŧ ngươi. Rõ ràng ngươi là chị của "chủ" thân thể này. Ngươi là Yên Chiêu Linh. Tại sao lại phải đi làm những việc đáng khinh này hả. Chỉ cần nói một chút là có thể xoay chuyển được tất cả ngươi cũng không muốn nói sao? - Cô khó chịu. Cô không bực tức. Cảm giác này giống như cô đang khuyên nhủ người chị em của mình thoát ra khỏi điều xấu. Người đó phải thân thiết với cô lắm, giống như khi nhìn thấy người đó phạm sai lầm cô không thể đứng nhìn mà phải khuyên nhủ. Khuyên bằng cách quát tháo. Cô có cảm giác bất đắc dĩ. Tim cô chợt đau.

- Ta nói... thì xoay chuyển được tất cả sao? Ta nói..  thì sẽ thay đổi được quá khứ sao? Ta không tin - Chiêu Linh cũng chẳng vừa, ả như là người chị em bị cô quát tháo cũng gân cổ lên quát cho việc làm của mình.

- Quá khứ ta không có khả năng thay đổi. Nhưng hiện tại thì có thể thay đổi được tương lai - Cô nhẹ giọng, vì quát lên mà giọng cô hơi khàn đi

- Vậy sao? Thay đổi được sao? Vậy ngươi có thể làm cho tất cả mọi người được một lần thật lòng quan tâm ta sao? Ngươi làm được sao? - Ả nhìn cô như thách thức

- Vậy mọi chuyện cô làm chỉ là để được như vậy thôi sao?

- Đúng

Cô như chết lặng nhìn Chiêu Linh. Cô hiểu, cô hiểu cái cảm giác mà bị tất cả mọi người quay lưng lại như ả. Cô đã từng bị như vậy, cô hiểu. Vậy ra bao lâu nay ả chỉ là làm để mọi người một lần quan tam ả. Vậy sao?

- Chỉ vì như vậy thôi sao?

- Ta rất ghét nguoie. Ta hận ngươi đến tận xương tủy, vì ngươi mà mọi người quay lưng với ta. - Ả gằn lên, đôi mắt đau đớn như trong đầu nghĩ một đằng, miệng bất đắc dĩ nói một nẻo.

Cô đứng lên, quay lưng lại với ả. Thẫn thờ đi về phía trước. Cô làm sao vậy? Đối với ả thì linh hồn này mấy phần quen biết? Tại sao tim lúc này lại đau như vậy?

- Á... - Cô vấp phải cành cây khô, tay trượt xuống bám lấy thân cây gần đó.

Chiêu Linh đứng dậy muốn tiến đến đỡ cô nhưng cố kiềm chế.

Cô đứng lên xoay người nhìn chằm chằm ả. Tay cô có một vết xước dài chảy cả máu. Chiêu Linh nhìn chăm chú vết xước đó

Cô rút cây trâm xuống đặt lên hõm cổ trắng ngần kiêu gợi.

- Ngươi là rất thương em gái. Nhưng vì mọi người xoay lưng lại với ngươi hướng về phía em gái mà ngươi hận. Trong lòng ngươi lúc này....  xót em gái lắm đúng không? - Cô hỏi ả một cách tự giễu cợt.

Roạt.... một đoạn da thịt nhỏ hiện lên vết máu đỏ tươi làm ả giật cả mình.

- Ngươi...  dừng tay - Giọng ả run run

- Tại sao? Ngươi chỉ cần cho ta biết thật lòng ngươi nghĩ cái gì ta sẽ dừng tay

- Ta đúng là rất thương Yên Anh Thy. Vì mệnh lệnh mà ta buộc phải làm những việc kinh tởm đó. Là ta vẫn còn rất yêu em gái, là ta nghĩ một đường nói một nẻo. Dừng lại được chưa?

Tong.... một giọt nước nóng hổi rơi xuống làm cho cành cây bên dưới trở nên khô queo. Là nước mắt. Của ai?

Cô kinh hãi tròn mắt nhìn Chiêu Linh. Trên mặt ả vương lại một đường ươn ướt. Cô có thể thấy được nó rát mặn và chát. Nước mắt của sự tủi nhục đau đón của Chiêu Linh bắt đầu tuôn ra.

Bây giờ cô đã hiểu. Vậy ra người đứng trước mặt cô đây không phải kẻ thù. Người mà cô đã có lỗi. Cô thật xấu xa đã khiến chị gái của mình chịu sự tủi nhục chỉ vì cô có gương mặt giống chị. Mọi người vì cô quay lưng lại với chị. Thì ra việc người này làm không sai. Vì cô mà người này bất đắc dĩ phải làm như vậy. Đúng. Do cô. Tất cả mà do cô mà ra. Cô mang đến cho người này quá nhiều sự tủi nhục. Cô không hề biết mà cứ vậy trách mắng người này.

- Ta không phải em gái ngươi. Cần gì ngươi phải lo lắng chứ? - Mắt cô nhòa đi, làn nước trong vắt đọng đầy mắt.

.

Chợt...  tay chân ả bị một đoạn dây leo quấn chặt. Cô ngạc nhiên.

Vụt... nó kéo mạnh Chiêu linh về phía tế đàn. Cô lao đến, mặc kệ cái sức mạnh vô hình nào đó đè cả lên thân mình mà kéo tay ả lại.

- Ngươi làm gì vậy? Buông ra - Chiêu Linh run run nấc lên

- Không... chúng ta còn chưa xong chuyện đâu

Nuóc mắt rơi xuống. Cô khóc rồi. Xung quanh như bị chỉnh chế độ tua chậm. Cô ra sức kéo ả, ả ra sức dãy dụa. Cô muốn giải thoát ả, ả muốn cô buông tay. Cô hì hục kéo, thân thể ngày một nặng. Xương muỗn vỡ ra rồi

- Không

Cô bị hất văng ra, ả bị kéo mạnh vào tế đàn rồi biến mất. Một khoảnh khắc nào đó 2 con tim chợt nhói mạnh lên. Cô ngất đi, nước mắt tiếp tục thi nhau rơi xuống.

----

Chẹp... chap này nhảm nhảm kiểu gì á ha😂😂😂