Đặc Công Hoàng Hậu

Chương 28: Đi săn (2)

Anh thy nhìn Hạ Chiêu Linh, cô đập nhẹ chân vào bụng chú ngựa chạy thẳng về phía trước. Quý phi phía sau định thần lại rồi cũng leo lên ngựa đuổi theo.

Men theo con đường mà hai người đi điểm dừng là một cái hồ rất lớn, xa xa đó là ngọn núi lớn phủ một màu xanh lá lung linh.

Cô dừng lại nhìn xung quanh, phía sau một lúc là Hạ Chiêu Linh đuổi đến.

Cả bầu không khí chìm vào im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng nước chảy róc rách trên thượng nguồn, tiếng chim hót líu lo và tiếng lá xào xạc. Mãi cho đến khi...

- Cô nhìn thấy gì rồi? - Hạ Chiêu Linh lạnh lùng hỏi cô

- Tất cả.... Chiêu Linh, bây giờ đã là mùa xuân rồi. Đại Ngụy cũng lui binh về, cô còn muốn làm gì nữa? - Cô nhảy xuống ngựa chắp tay phía sau, quay lưng về phía Hạ Chiêu Linh mà hỏi

- Hừ... chiến tranh không có khái niệm mùa xuân đâu - Ả hừ lạnh, cũng theo cô nhảy xuống ngựa

- Tôi biết cô cũng không màng đến mạng sống của mình mà mạo nguy hiểm. Việc cô là gián điệp trong cung chỉ có tôi và Đường Y Tuyên biết.  Thư kia tôi không cần biết cô gửi đi đâu nhưng tôi cũng nhắc lại cho cô nhớ. Đừng quên lời cảnh cáo của tôi - Cô nhìn Hạ Chiêu Linh, ánh mắt và khuôn mặt cô không có một cảm xúc nào.

- Cô dọa ta sao? - Hạ Chiêu Linh cũng đâu phải dạng vừa, lăn lộn trong giang hồ bao nhiêu năm chắc chắn không vì mấy lời của cô mà xao động

- Tôi không dọa cô đâu. Bây giờ tôi không muốn gây chuyện với cô

Lúc Anh thy định leo lên ngựa thì Hạ Chiêu Linh lại rút đoản đao* lao về phía cô. Cô may mà né được tức giận nhìn ả.

Cô không ngần ngại xông lên, mạnh mẽ ra đòn. Võ công cổ và võ công hiện đại sẽ không chênh nhau bao nhiêu cả. Cô ra đòn ả né được, ả ra đòn cô cũng né luôn. Cô không thích vòng vo rông dài thi triển bài quyền riêbg của mình. Chân trái nhún xuống vuông góc mặt đất, chân phải duỗi thẳng ra phía sau, bàn tay trái duỗi thẳng đưa về phía trước, bàn tay phải để ngang ngực.

* Đao ngắn

"Vụt"... cô biến mất chỉ trong 1s, 1s sau xuất hiện trước mặt ả, đưa bàn tay phải đánh đến cổ tay ả làm đoản đao rớt xuống đất. Ả vì đau mà lui về phía sau ôm tay.

- Ngươi....

Hạ Chiêu Linh còn chưa nói xong thì cô đã xuất hiện sau lưng ả, đánh vào lưng ả 1 cái mạnh làm ả bay về phía trước. Trên đất còn để lại 2 hàng đất dài.

Cô tiếp tục phóng lên trước mặt ả, chưởng một quyền đến ngực ả khiến ả ngã ra phía sau, ho vài cái, phụt ra bụm máu.

- Lần này ta cảnh cáo ngươi. Tuyệt đối không có lần sau

- Ngươi... sao có thể?? - Ả cắn răng khó khăn hỏi cô

- Chắc cô cũng không quên đem chuyện nữ nhân được Lăng Vô Thần sủng ái lại là người học võ hay là người cản trở âm mưu gì của các ngươi cho Hoàng thượng Đại Ngụy biết chứ? - Cô nhếch môi nhìn Hạ Chiêu Linh nằm dưới đất

Hạ Chiêu Linh mở to mắt kinh ngạc, cô biết ả gửi thư cho Hoàng thượng Đại Ngụy? Sao cô biết được??

Cô liếc nhìn Hạ Chiêu Linh, leo lên ngựa quay về doanh trại.

Tại doanh trại

Giờ đã gần trưa, mọi người đã tụ tập đủ để chuẩn bị dùng ngọ thiện chỉ còn thiếu cô và Hạ Chiêu Linh.

- Ái phi - Cô vừa xuống ngựa thì một bóng nam nhân cao lớn phóng tới ôm chặt cô vào lòng

- Hoàng thượng - Cô tất nhiên cũng ôm lại hắn

- Sao vậy? Trông nàng không tốt lắm - Hắn thấy gương mặt cô trắng bệch có chút lo lắng hỏi han

- Ta không sao. Chắc là do không quen cưỡi ngựa nên có chút mệt

Cô quả thật thấy rất mệt, cơ thể mỏi nhừ đau nhức. Thật không quen với thể chất yếu ớt thế này mà

Lăng Vô Thần ôm cô đi vào trong lều trại để cô nghỉ ngơi, tự tay lấy cơm cho cô ăn luôn. Cưng chiều cô vô hạn.