- Hoàng thượng, đừng mà... thật sự thần thϊếp không có làm... Hoàng thượng - Đường Y Tuyên giãy dụa khóc lóc thảm thiết
- Kéo xuống đi - Lăng Vô Thần căm ghét nhìn ả. Thái hậu dường như quá kinh ngạc nên không thể nói cái gì, dương mắt nhìn cháu gái bị lôi xuống đưa vào lãnh cung.
Lăng Vô Thần cùng Lăng Nhã rời đi ngay sau đó, để lại Thái Hậu buồn rầu ngồi bên trên.
.
Cung Vị Ương
Lăng Vô Thần ngồi bên cạnh cô, bàn tay lớn của hắn bao bọc lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.
Hắn không hiểu vì sao cô lại làm như vậy? Cô nói với hắn rằng:" Thϊếp sẽ khiến cho Đường Y Tuyên phạm tội thật nặng. Lúc đó Hoàng thượng phải nghe thần thϊếp. Người hãy lui đến điện của Đường Y Tuyên, đừng tìm thϊếp nữa. Người phong ả lên làm Đức phi. Chỉ cần như vậy là đủ. Khi ả phạm tội hãy đầy ả vào lãnh cung".
Hắn rất lo lắng cho cô, nghe Tổng quản báo lại rằng cô không đi ra ngoài mà cứ ở trong cung. Lại còn bị trúng gió sốt cả đêm nữa. Hắn mấy lần nằm cạnh Đường Y Tuyên muốn nhảy ngay xuống chạy đến Vị Ương cung xem cô thế nào. Nhưng sợ lỡ kế hoạch liền thôi, ráng nhịn.
Mấy ngày không thấy mặt cô hắn nhớ cô lắm. Thật muốn hỏi cô định bao giờ mới kết thúc chuyện này để hắn thỏa sức âu yếm cô. Vậy mà khi gặp lại hắn không nhìn thấy một Ái phi khỏe mạnh mà là một nữ nhân nằm im một chỗ, sắc mặt tái nhợt gầy gò. Nghe thái y báo lại cô bị trúng độc tim hắn thắt lại. Dù biết không phải Đường Y Tuyên làm nhưng hắn vẫn xử ả thích đáng. Lo lắng cho cô thật ngốc lại nghĩ đến tự đầu độc chính mình chỉ để bắt ả vào lãnh cung. Nếu biết trước như thế này hắn nhất quyết không để cô làm đâu.
Bây giờ cô nằm một chỗ thế này rồi phải làm sao? Hắn phải làm gì đây?
***
3 ngày sau
Nhờ sự lo lắng quan tâm của Lăng Vô Thần mà cô đã tỉnh lại mặc dù còn hơi yếu. Khi tỉnh dậy hắn ngay lập tức nhào đến ôm chặt lấy cô yêu thương hôn vào miệng nhỏ cô một cái. Hỏi cô cảm thấy thế nào? Mệt hay không? Cưng chiều cô đến tận trời.
- Ái phi, nàng không được tiếp xúc khí lạnh - Lăng Vô Thần khoác lên người cô chiếc áo lông chồn quý giá rồi ôm chặt cô
- Hoàng thượng, thϊếp khỏe rồi mà - Cô mỉm cười dụi dụi đầu vào ngực hắn
- Khỏe gì chứ? Đi còn không nổi mà - Hắn không hài lòng bồng cô trở về nội thất
Hắn nói đúng. Thân thể này vốn đã yếu đuối. Nay lại còn bị trúng độc nên khi tỉnh lại đi vài bước cũng còn ngã lên ngã xuống như trẻ tập đi vậy. Suốt ngày nhờ Lăng Vô Thần bồng bế.
Để chăm sóc cho sức khỏe của cô tốt nhất, hắn đã cho một ngự trù riêng đến cung Vị Ương để nấu ăn cho cô.
Từ hôm đó mọi lời đồn như Yên Thục phi thất sủng đều biến mất. Cô nhận được sự cưng chiều của Hoàng thượng đã loan ra khắp nơi. Ai cũng nói cô sớm muộn sẽ làm Hoàng Hậu.
Còn Thái Hậu thì sau khi cháu gái bị đày vào lãnh cung thì cũng đóng cửa niệm phật ngày đêm không gặp ai.
Quý phi thì biệt tăm biệt tích không biết làm cái gì.
Cả hậu cung bây giờ Yên thục phi cô lớn nhất, có quyền cai quản lớn nhất.
...