Hoàng Hậu... Ta Yêu Nàng!

Chương 7: Tình yêu nảy mầm

Các bạn à, có phải tâm trạng tốt, tính cách cũng sẽ đi lên hay không ? Cái này chắc là đúng a, nàng hôm nay tâm trạng tốt nên mới dậy sớm như vậy.

Nhớ tối qua ngồi nói chuyện với Tiểu Lục Tử khá khuya nhưng khi về phòng thì nàng lại chẳng buồn ngủ gì cả. Cứ nghĩ đến hắn bị cắt "thứ ấy" là nàng lại xót xa. Đúng là lão thiên gia không có mắt, một người anh tuấn ngời ngời như vậy lại bị một đao tuyệt tử tuyệt tôn a... Thật đáng tiếc, đáng tiếc.

Đi đi lại lại một lúc cũng đến giờ ăn sáng. Nàng phóng với vận tốc ánh sáng vào phòng ăn. Cuội bữa ăn, Chương ma ma từ đâu lù lù xuất hiện làm nàng giật hết cả mình. Bà ta nói " các vị tiểu chủ tử, đã đến giờ đi hành lễ với Hoàng hậu ở Hương Thiên các. Xin các vị tiểu chủ tử hãy đi về phòng thay y phục trước rồi xếp hàng đến Hương thiên các." Bà ta nói xong các tú nữ đều nhốn nháo chạy về phòng thay y phục. Ai cũng muốn tạo ấn tượng tốt trước hoàng hậu. Chỉ có mỗi nàng vẫn ngồi đó ăn cơm không thèm để ý xung quanh. Nàng nghĩ

" Nữ nhân thời này IQ kém vậy sao ?. Các nữ nhân vào cung là để hầu hạ hoàng thượng đồng nghĩa với việc tranh giành hoàng thượng với hoàng hậu. Nói cách khác có thể gọi là tình địch của hoàng hậu. Nếu vậy các ngươi càng trang điểm xinh đẹp thì hoàng hậu sẽ càng "để ý" "chiếu cố " các người hơn. Đúng là một lũ nữ nhân não phẳng. Người ta muốn tránh còn không được, đây lại khoe ra cho người ta nhìn. Đúng là ngu hết thuốc chữa "

Nàng cứ ngồi đó và từng miếng cơm một, còn chậm hơn rùa bò. Chương ma ma đứng đó cũng không kìm được lên tiếng thúc dục :

- Bách tiểu thư, đã đến lúc gặp Hoàng Hậu nương nương rồi. Người có thể nhanh lên chút được không, nếu đến muộn để Hoàng Hậu chờ lâu e rằng ... "

Bà ta chưa nói hết câu nàng đã bình thản nói :

- Ta không muốn đi, các ngươi muốn đi thì tự đi đi. Đừng làm phiền ta ăn cơm.

Nàng vừa nói xong, Chương ma ma ngớ người một lúc rồi nhanh chóng hồi phục sắc mặt . Giọng nói cũng không còn nhún nhường nữa mà lạnh tanh :

- Đây là quy tắc trong cung, các tú nữ đều phải đi gặp Hoàng Hậu, sao có thể nói không đi được.

Chương ma ma vừa nói xong Tô Mẫn Mẫn từ đâu chui ra, vẻ mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói với nàng :

- Ha ... Ha, ngươi không muốn đi sao không nói luôn là sợ biểu tỷ ta mách tội của ngươi với Hoàng Hậu đi

Nàng chả thèm ngẩng mặt lên cất giọng khinh miệt :

- Sợ ?? Từ này đã lâu chưa ai nói với ta a ? Hoàng Hậu ?? Cũng chỉ là hữu danh vô thực, ta đây chưa bao giờ sợ, lúc trước không, bây giờ không, sau này càng không.

Nàng vừa nói tay vừa gõ nhịp lên bàn, giống kiểu đại tỷ giang hồ, cả người đều viết đầy hàng chữ " nói nhiều. Ta đánh " khiến cô Tô nha đầu kia không dám ho he gì nữa.

Một lúc sau không thấy Tô Mẫn Mẫn nói gì, nàng đoán chắc cô ta đã chuồn rồi nên không thèm ngẩng mặt lên. Lúc này, Chương ma ma nãy giờ không nói gì lên tiếng :

- Chuyện này ta sẽ bẩm Hoàng Hậu sau, bây giờ các tú nữ hãy xếp hàng đến Hương Thiên các trước đã.

Đợi khi không còn nghe được tiếng bước chân của đoàn người nàng mới ngẩng đầu lên. Môi khẽ cong lên cười như không cười.

Nàng đang nhàn rỗi định đi dạo thì lại nhớ đến lời hứa với Tiểu Lục Tử là sẽ mang cơm cho hắn vào buổi tối. Bất giác lại muốn làm gì đó. Ví dụ như tự tay làm cơm cho hắn ăn. Vừa nghĩ đến đây nàng liền vứt ngay cái ý nghĩ này vào nơi sâu nhất của tiểu não. Vì sao ư ?

• Thứ nhất, đây mới là buổi sáng, nếu làm xong cơm thì phải đợi đến tối mới đưa cơm được cho hắn. Vậy lúc đó chẳng phải thức ăn sẽ nguội hết sao.

• Thứ hai, nàng là ai chứ, sao có thể để tay chân dính dầu mỡ được.

• Thứ ba, Tiểu Lục Tử chỉ là một tên thái giám. Nàng sẽ không vì hắn mà xuống bếp.

[ Điều thứ ba này thật ra nàng đang nói dối lòng mình. Chỉ cần hắn nói muốn ăn cơm do nàng nấu chắc chắn nàng sẽ nấu ngay ].

•••••••••••••••••••

Lúc này ở Hương Thiên các

Giọng của Tạ quý phi vang lên :

- Tỷ tỷ, tí nữa tiện nhân Bách Tuyết Vân đến, tỷ phải làm chủ cho thần thϊếp đó. Ả ta còn nói xấu tỷ nữa, tỷ phải phạt cô ta thật nặng.

Hoàng Hậu đang ngồi cũng phải sôi máu theo.

Cuối cùng Chương ma ma và các tú nữ đến, Tạ quý phi đảo mắt một lượt không thấy nàng đâu đành hỏi :

- Chương ma ma, ă tiện nhân Bách Tuyết Vân đâu. Sao không có ở đây ?

Chương ma ma không thèm trả lời quay sang Hoàng Hậu nói :

- Hoàng Hậu nương nương tha tội. Có tú nữ Bách thị, ngang bướng khó bảo, ăn nói tuỳ tiện, không biết cao thấp mà lên mặt, xin nương nương trừng trị làm gương cho kẻ khác.

Tạ Tố Ninh chính là nhìn thấy được ánh mắt khinh thường của Chương ma ma, nhưng đàng nuốt cơn giận xuống. Ai bảo bà ta là tám phúc của Hoàng Hậu chứ. Lúc này cũng không phải để dạy dỗ bà ta, mà quan trọng nhất là trừ khử được nàng :

- Hoàng Hậu, con tiện nhân đó đúng là không coi người ra gì mà. Người phải phạt nó thật nặng.

Hoàng hậu đang ngồi càng tức giận. Cô ta chính là Phan Linh, con gái của Phan Trung Nghĩa, từ nhỏ đã là tiểu thư có kẻ hầu người hạ. Lại được một bước lên Hoàng Hậu mà không chút sóng gió gì, nên tính cách rất trẻ con, đố kị, ganh đua. Ngay cả bị khích tướng cũng không biết :

- Đủ rồi ta tự biết tính toán.

•••••••••••••••••

Ở phòng ăn

Nàng vẫn đang đơ đơ ngồi ở phòng ăn thì bỗng

" Hắt xì ... Hắt xì". Mẹ kiếp, tên nào dám nói xấu nàng thế này. Nếu biết được nàng sẽ đáng cho một trận nhừ tử.

Đến gần tối đám tú nữ mới về. Nghe nói là được Hoàng Hậu cho dùng cơm trưa ở Hương Thiên Các. Rồi ngồi xem kịch. Khi về đến nơi ai nấy đều bàn tán về vở kịch. Còn nàng lại ở trong phòng vẽ tranh đề thơ chẳng khác gì mấy khuê nữ.

Đến giờ cơm tối nàng không ra ăn chỉ bảo cung nữ mang vào phòng cho nàng mà còn là phần cơm lớn đủ cho hai người ăn. Đến giờ mùi nàng liền bỏ cơm vào hộp gỗ đi đến hồ sen nơi đã hẹn. Đi được nửa đường nàng bất chợt nhớ ra hôm qua chưa nói giờ gặp mặt cho hắn, vậy hôm nay nàng phải đợi dài cổ ra sao.

................................

Ở Ngự thư phòng

- Hoàng thượng, đã quá giờ cơm tối rồi nhưng người vẫn chưa ăn gì. Hay là vi thần sai người mang thức ăn lên cho Hoàng Thượng dùng.

Một giọng nói trầm thấp vang lên :

- Thiên Kiệt, tí nữa sẽ có người mang cơm cho ta. Ngươi không cần bận lòng.

Từ hôm qua gặp được nàng hắn bất chợt thấy trong lòng có một cảm giác vui kì lạ. Nhìn đi đâu cũng thấy hình bóng của nàng. Đây là lần đầu tiên hắn mất tập trung vì nữ nhân. Từ sáng đến giờ cứ nghĩ đến tối nàng sẽ mang cơm cho hắn là khoé miệng bất giác cong lên. Đây gọi là tương tư sao.

Không nghĩ ngợi nhiều hắn đứng dậy cởi Long Bào ra chỉ mặc một bộ đồ giống hôm qua đi về phía cửa Ngự Thư phong.

Thiên Kiệt ngớ ngời một lúc nói :

- Hoàng Thượng, người ...

Mặc Kỳ Phong ( Hoàng Thượng đó ) chỉ bỏ lại một câu :

- Sẽ về

Rồi đi thẳng

•••••••••••••••••

Khi nàng đến hồ sen đã thấy bóng người quen thuộc đứng ở đó. Nàng bất giác gọi lớn :

- Tiểu Lục Tử ta đến rồi

Hắn quay người lại nhìn nàng một lúc rồi không nói gì.

Trong lòng hắn thấy hơi bối rồi. Vì hắn không biết nàng nói dối hay nói thật. Từ khi hắn đăng cơ người hắn tin tưởng chỉ có Thiên Kiệt, người lớn lên cùng hắn. Ngay cả Thái Hậu hắn cũng không tin. Nhất là đám nữ nhân trong hậu cung, toàng một lũ tham vinh hoa phú quý, luôn tìm cách tiếp cận hắn. Vậy nàng có như bọn họ hay không, cũng đang tiếp cận hắn ?

Đang suy nghĩ thì hắn bị nàng đáng " bốp " một cái vào cáng tay, nói :

- Ngươi làm sao vậy ? Đói quâ hoá ngốc rồi hả ? Mau ra ăn, nếu không nguội hết thì khỏi ăn đó

Nhìn cơm nàng mang đến hắn chưa ăn cũng đã no rồi, nàng tưởng hẳn là heo chắc, nhiều như vậy, muốn hắn bội thực chết sao ??. Liếc mắt vào trong, thấy hai chiếc bát hắn mới nói :

- Cô chưa ăn ??? Hay ăn chung đi.

Nàng või " bốp " cái vào tay hắn :

- Hảo huynh đệ, ta thực sự cũng chưa ăn, ngươi đã nghĩa khí vậy, ta cũng không làm khách.

- Được

Dù thức ăn có hơi nguội, nhưng trong lòng mỗi người lại trở thành mĩ vị hiếm có. Cứ như vậy vừa ăn vừa cười nói,

Đến khi ăn xong nàng bỗng hỏi hắn :

- Này, Tiểu Lục Tử ngươi có biết gì về lão công tương lai của ta không.

Thấy hắn đần mặt ra nàng lại giải thích :

- Thì là Hoàng Thượng đó.

Hắn ậm ừ một tiếng định nói gì đó lại thôi. Thấy vậy nàng lại nói :

- Thôi được để ta nói trước. Ta nghe người trong kinh thành nói Hoàng Thượng là vị vua trẻ nhất Mặc Quốc, văn võ song toàn, anh tuấn bất phàm, khí thế hiên ngang, thương dân như con. Nhưng lại không gần nữ nhân

( đã sàng lọc bớt từ để khen )

Nghe nàng nói vậy hắn không thể nhịn được khẽ cong môi cười. Nhưng chưa cười được bao lâu mặt hắn đã cứng đờ khi nghe thấy câu nói tiếp theo của nàng :

- Nhưng ta lại không tin. Ngươi thử nghĩ xem, một hoàng thượng có ba nghìn phi tần mỹ nữ lại không động đến ai chắc chắn là vì hai lý do sau đây. Lý do thứ nhất là vì tên Hoàng Thượng đó bị "bất lực", lý do thứ hai là hắn đoạn tụ thích nam nhân. Ngươi xem ta nói quá hợp tình hợp lí đúng không, ha ... Ha. Không cần khen ta ta biết mình thông minh rồi.

[ trời đất chắc tôi phải dập đầu lậy bà cô này thôi ^~^ ]

Khoé môi hắn bắt đầu giật giật, sắc mặt thay đổi liên tục giống con tắc kè. Trong lòng gào thét " tiểu nha đầu đáng chết, sẽ có một ngày trẫm cho nàng biết trẫm có bị " bất lực " hay khônggggggg "

Nhìn thấy sắc mặt hắn như vậy nàng thấy hơi lo lắng nói :

- Thôi, chúng ta tạm thời không nói đến chuyện này nữa. Tiểu Lục Tử ngươi có muốn nghe ta hát không ?

Nghe nàng nói vậy cơn tức giận của hắn cũng vơi đi vài phần, hắn đáp :

- Được, ta rất muốn nghe.

Thật ra nàng có biết hát bài nào đâu. Nàng chỉ biết hát nhạc trẻ thôi à. Nghĩ vậy nàng nói :

- Vậy được, ta sẽ hát cho ngươi nghe một bài. Nhưng ta nói trước là nếu ngươi không hiểu ta hát gì thì chỉ được lắng nghe không được lên tiếng. Hiểu chưa.

Hắn gật đầu cái rụp

Nàng hắng giọng hat. Giọng hát trong trẻo cất lên :

- Em muốn lắm, muốn anh luôn ở ngay đây ... Muốn là người dậy sớm, để chuẩn bị bữa sáng khi anh tỉnh dậy ......

[ đây là bài Em muốn- Bích Phương thể hiện ]

Lâu lắm rồi nàng không hát. Bây giờ nàng mới biết là giọng của mình vẫn giống như lúc chưa xuyên không. Còn hắn ngồi bên cạnh vẫn say sưa thưởng thức. Dù không hiểu lời cho lắm nhưng đây là bài hắt mà hắn thấy hay nhất kể từ trước đến nay.

Cứ như thế, một, hai, ba, ngày trôi qua. Nàng hát chàng nghe. Họ không biết rằng trong lòng cả hai, cây tình yêu đã bắt đầu nảy mầm.

Hết Chương 7.