Hoàng Hậu... Ta Yêu Nàng!

Chương 6: Là hắn, mỹ nam mặt lạnh

Mới sáng sớm nàng đã phải dậy tập chung ở Tuỳ Thanh đình. Đây đúng là cực hình mà.

Hôm nay nàng diện toàn thân bạch y, thướt tha, yểu điệu như tiên nữ dáng trần. Vì cái tật ngủ nướng, thật ra là vì lười đi nên nàng chỉ búi gọn tóc lên cao và cài thêm cây trâm bạc. Tuy đơn giản nhưng lại rất thoát tục. Đi đến đâu ai cũng nhìn nàng với kiểu " kia là tiên nữ hạ phàm sao ??? "

Tất cả các tú nữ đều tập chung ở Tuỳ Thanh đình. Chỉ còn thiếu mỗi nàng. Nàng cũng không quan tâm ánh mắt của một số người liền bước vào. Đợi một lúc, một lão bà từ ngoài cửa bước vào. Bà ta cũng đã đến tuổi ngũ tuần, dù có bôi son thoa phấn thế nào cũng bị nàng nhìn ra.

Lão bà quét ánh mắt một lượt rồi mới cúi xuống hành lễ, nói :

- Chương ma ma xin thỉnh an các vị tiểu chủ tử. Từ nay lão nô sẽ là người dậy các vị những bài học và quy tắc cơ bản để trở thành một nương nương.

Tất cả các tú nữ đều theo lệ mà thỉnh an lại bà ta. Riêng mình nàng là không hành lễ. Chương ma ma kia chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái. Nàng Nghe nói "Chương ma ma" này cũng là người có tiếng tăm trong cung. Bà ta đã từng dậy lễ nghi cho Hoàng Hậu rất được quý mến. Nên trong cung ngay cả các vị nương nương cũng phải nể mặt bà ta vài phần.

Đợi các tú nữ hành lễ xong Chương ma ma nói tiếp :

- Trong cung cứ ba năm sẽ tuyển tú nữ một lần. Các tú nữ vào cung sẽ có hai con đường. Một là được bay lên cành cao làm phượng hoàng. Hai là cả đời cô độc sống trong thâm cung lạnh lẽo. tất cả đều phải phụ thuộc vào chính mình. Muốn được bay lên làm phượng hoàng thì đầu tiên phải biết lễ nghi.........v...., v

Nàng chỉ nghe được có bằng đó đã ngủ gà ngủ gật. Sáng ra nàng đã dậy sớm thì chớ bây giờ lại nghe người ta giảng kinh, thuyết pháp không buồn ngủ chết mới lạ.

Cuối cùng bài "diễn văn" đã hết, Chương ma ma bắt đầu đọc tên tú nữ :

- Cao Ly Ly - có.......

..............

..............

................

Tô Mẫn Mẫn - có

Bách Tuyết Vân - có.

A! Hoá ra cái cô Tô tú nữ cãi nhau với nàng hôm qua tên là " Tô Mẫn Mẫn ". Bây giờ nàng mới biết a.

Vừa điểm danh xong tiếng nói của một vị công công cất lên :

- Tạ Quý phi giá đáo.

Tất cả tú nữ, nô tì, nô tài đều cúi xuống hành lễ chỉ trừ nàng vẫn tỉnh bơ đứng nghịch tay áo. Chưa đợi Tạ quý phi nói "miễn lễ". Tô Mẫn Mẫn đã chạy ngay tới chỉ tay về phía nàng nói với Tạ Quý phi :

- Biểu tỷ, tỷ đến rồi. Cô ta chính là người hỗn xược mắng tỷ là " quý phi thất sủng " còn ra tay đánh muội nữa. Tỷ phải làm chủ cho muội.

Nói xong cô ta vén tay áo lên ở đó có hai vết trầy khá lớn.

Tạ quý phi nhìn nàng quát :

- Tiện nhân to gan,

Ăn nói xằng bậy rồi lại còn ra tay đánh cả biểu muội của bổn cung. Ngươi chán sống rồi sao.

Nàng đúng là xem thường cô ta. Nàng hừ lạnh khinh miệt :

- Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng. Là bản tiểu thư đánh đó thì sao. Cũng chỉ là biểu muội của quý phi thất sủng. Các người làm gì được ta ?

Tạ quý phi mặt đen lại quát :

- Người đâu vả miệng ả cho ta.

Nói xong hai nô tì đi sau cô ta bước về phía nàng.

Thật sự lúc này trong đầu nàng xẹt qua một cảnh tượng chín là " Hàm Hương bị Dung ma ma " bạo hành " a ". nàng vừa nghĩ vừa

đưa chân song cước, cả hai người kia ngã nhào xuống đất. Đánh xong nàng nói :

- Đúng là chủ nào tớ nấy. À không, phải là chủ nào cẩu nấy mới đúng. Tạ quý phi, cẩu nhà cô hay cắn người như vậy, nhưng sao lại yếu thế chứ, không đỡ được một cước của ta. Về nhà cô nên bồi bổ cho cẩu nô tì của cô nhiều hơn may ra đỡ được một cước của ta.

Tạ quý phi tức gần chết. Vừa không đánh được nàng lại bị nàng chửi xéo. Cô ta nói như gào lên :

- Cấm vệ quân lôi con tiện nhân này ra đánh cho ta. Nhanh, nếu không bổn cung sẽ chém đầu các ngươi.

Năm cấm vệ chạy về phía nàng. Nàng cười nửa miệng nói :

- Lâu lắm rồi ta chưa thư giãn gân cốt. Giờ lại có người giúp ta vậy ta không khách sáo ha.

Nói xong nàng cầm năm chiếc cốc uống trà trên bàn phi thẳng vào đầu mỗi tên. " Aaaaaa " tiếng kêu thảm thiết vang lên. Cả năm tên đồng loạt giơ tay lên ôm đầu.

Tạ quý phi kinh hãi lắp bắp :

- Ngươi ... ngươi dám đánh trọng thương cấm ... cấm vệ quân. Ta ...ta sẽ bẩm báo với ... Với Hoàng Hậu, ngươi ... Ngươi sẽ chết chắc.

Nói xong cô ta bãi giá đi mất. Tất cả các tú nữ đều không dám hó hé nửa lời. Còn Tô Mẫn Mẫn sợ quá không dám nhìn thẳng mặt nàng, nàng cũng chẳng nói gì. Cuối cùng buổi tập chung kết thúc. Chương ma ma nói ngày mai các tú nữ sẽ phải đến hành lễ với hoàng hậu ở Hương Thiên các. Các tú nữ đều lo lắng bất an còn nàng chỉ mong về phòng cho nhanh đánh một giấc.

Về đến phòng nàng lăn quay ra ngủ, cả cơm chưa cũng chả thiết ăn.

Ngủ một mạch tới giờ cơm tối. Nàng chỉnh trang lại y phục rồi đến phòng ăn. Vì chưa không ăn cơm nên bây giờ rất đói. Nàng vừa bước vào, phòng ăn trở nên im lặng. Hôm nay phần cơm của nàng không thiếu một hạt nào. Nàng thản nhiên ngồi ăn. Ăn xong nàng bèn đi dạo.

•••••••••••••••••••

Ở ngự thư phòng :

Một thiếu niên anh tuấn nói :

- Hoàng thượng, đã nửa năm rồi người chưa tới thăm hoàng hậu. Dù gì đó cũng là phi tử của người. Nếu người không ngủ lại thì cũng nên đến thăm một chút.

Giọng nói trầm thấp vang lên :

- Thiên Kiệt, ngươi cũng biết Phan Linh lên làm hoàng hậu là do Thái hậu xắp xếp. Ta không hề thích cô ta ngay cả cô ta mặt mũi thế nào ta còn chả nhớ. Thôi , bỏ đi tí nữa ta sẽ đi, bây giờ phải phê hết chỗ tấu chương này đã. Ngươi cứ lui đi khi nào cần ta sẽ gọi ngươi.

- Dạ

Hôm nay trăng thanh gió mát rất hợp để đi dạo. Đang dạo nàng nhìn thấy một bóng người rất quen đi về phía hậu cung. Ơ ! Sao hắn lại đi về phía cung hoàng hậu. Nếu hắn đi lung tung rất có thể sẽ mất đầu. Tự dưng lòng thương của nàng trỗi dậy. Nàng chạy về phía hắn nói :

- Người kia đứng lại, ở đây là hậu cung nếu đi lung tung sẽ mất đầu đó.

Hắn đang đi thì bị nàng gọi lại.hắn Không nghĩ, ngay cả nô tài trong cung cũng không nhận ra hắn là ai. Đúng lúc hắn quay đầu lại thì nàng bị vấp. Cứ tưởng hôm nay về với mẹ đất ai ngờ nàng lại chẳng thấy đau gì cả. Còn cảm thấy một hơi ấm rất quen thuộc.

Khi hai người nhìn rõ mặt nhau, cả hai đều đồng thanh nghĩ trong lòng " là/ mỹ nam mặt lạnh/ cô nương hôm nọ. "

A! Hoá ra là hắn đỡ nàng. Cả hai lần nàng suýt ngã đều là mỹ nam này cứu nàng, đúng là " Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ "mà. Ha ... ha. À, chắc hắn không nhận ra nàng đâu vì hôm đó nàng cải nam trang mà.

Sau khi nàng biết mình đã không sao đành thoát ra khỏi vòng tay của mỹ nam. Nàng hỏi :

- Ngươi là ai ?, sao lại vào hậu cung ?

Hắn nhìn nàng vài giây nói :

- Điều này ta phải hỏi cô mới đúng.

Nàng đơ đơ một lúc nòi:

- À, ta là Bách Tuyết Vân tú nữ mới nhập cung. Còn ngươi

" hoá ra đây là "phu nhân tương lai" của ta sao. sao ta lại không biết" hắn nghĩ.

- Ta t..,

Hắn chưa kịp nói xong nàng đã chen vào :

- A ! Ta biết ngươi là ai rồi.

- Là ai ?

Hắn thấy nàng rất thú vị, chưa gì đã biết hắn là ai rồi.

- Ngượi là cấm vệ quân phải không ? không đúng, không đúng cấm vệ quân không ăn mặc thế này.

Nàng cứ tự nói tự trả lời. Lúc này hắn mới để ý vửa nãy hắn đã cởi Long bào ra nên bây giờ trên người chỉ mặc bộ y phục màu trăng.

- Ta không phải là cấm vệ quân.

Vừa nghe thấy câu trả lời của hắn nàng liền nghĩ ngay đến :

- Ngươi ... Ngươi là thái giám sao ?

Mặt gắn đen lại " nha đầu ngốc này dám bảo hắn là thái giám sao" hắn sắp ngẹn chết rồi.

Thấy sắc mặt của hắn cứ thay đổi như con tắc kè nàng tưởng mình đoán đúng đành khóc than :

- Oa ... Oa tại sao lại như vậy, một mỹ nam đẹp như ngươi sao có thể bị cắt "thứ ấy" cơ chứ. Lão thiên gia ông thật tàn nhẫn mà, oa ... Oa.

Hắn nhìn nàng mà tí nữa phì cười. Đây là lần đầu tiên một nữ nhi làm cho hắn cười. Hắn thấy nàng rất thú vị, rất đáng yêu. Thôi mặc kệ thái giám cũng được hắn không quan tâm. Hắn nói

- Đúng vậy ta là thái giám.

Nàng vừa nghe xong khóc càng to hơn :

- Oa ... Oa, tại sao ngươi lại là thái giám, tại sao ngươi không phải là lão công của ta, oa ... Oa.

Thút tha thút thít một lúc nàng hỏi hắn :

- Ngươi tên là gì ?

- Ta gọi là Tiểu Lục Tử.

Hắn cũng muốn nói tên mình là Mặc Kỳ Phong lắm chứ nhưng mà ...

Vừa nghe thấy tên hắn xong nàng cười nghiêng ngả đến sặc cả nước, may nhờ hắn vỗ lưng hộ.

" Tiểu Lục Tử " càng nghĩ nàng càng buồn cười. Nhìn hắn cao to thế kia nếu không nói chắc chẳng ai biết hắn là thái giám ấy chứ. Thể mà hắn còn cho thêm chữ "tiểu" vào tên. Hắn tưởng hắn nhỏ nhắn lắm sao.

Cười xong nàng nhìn hắn nòi :

- Chúng ta kết bằng hữu nha. Có phúc cùng hưởng, có hoạ ta chịu.

Hắn nhìn nàng :

- Nghĩa khí vậy sao ?

Nàng vênh mặt :

- Dương nhiên, Tuyết Vân ta tuyệt không nuốt lời. Bây giờ cũng muộn ròii, ngươi dùng bữa chưa, hằng ngày ăn có đủ no hay không ?

Hắn lắc đầu :

- Ta ăn không đủ no.

Điều này là hắn nói thật. Vì bận phê tấu chương nên hắn hay ăn muộn. Dù Thiên Kiệt vẫn hay nhắc nhở là đến giờ cơm nhưng hắn không muốn ăn. Dù ngồi ăn nhưng ăn rất ít, không đủ no.

Nghe hắn nói thế nàng vỗ "đét" vào tay hắn một cái xót xa nói :

- Ngươi thật đáng thương, đã mất đi " thứ ấy " lại còn bị bỏ đói. Từ nay tối nào ta cũng sẽ mang cơm cho ngươi, có được không ?

Nghe thấy nàng nói thế trong lòng hắn cảm thấy vui kì lạ đáp :

- Được tối nào ta cũng sẽ đợi cô.

- Vậy chỗ hẹn của chúng ta là hồ sen nha.

Nàng cười dịu dàng nói.

Ngồi ngắm trăng nói chuyện đến khuya hai người đành chia tay.

Hôm này là ngày mà hắn vui nhất kể từ khi đăng cơ và cũng là ngày đầu tiên hắn cảm thấy yêu thích một nữ nhân, thật sự !

Hết chap 6.