Làm Vạn Nhân Mê Trong Phim Kinh Dị

Chương 64: Thẩm Túc

Có lẽ chấp niệm của Tô Mẫn ảnh hưởng đến Nghiêm Kinh Tài bọn họ, tiếng nói chuyện trong phòng đột nhiên biến mất.

Tô Mẫn có chút kinh ngạc.

Cặp tình nhân này nói ngủ là ngủ, nhanh như vậy sao? Hay là do cậu chưa từng có mảnh tình vắt vai nào, cho nên hiểu sai hình thức ở chung của mấy cặp tình nhân?

Mới cảm khái xong, một khắc sau, hai người kia liền hì hì nở nụ cười.

Tô Mẫn: "..."

Thông qua các loại phán đoán ban nãy, cậu cảm thấy nam nữ chính lần này có khả năng... có chút thần kinh.

Tuy rằng nói như vậy cũng không tốt lắm.

Tô Mẫn vẫn nghe tiếng nói linh tinh của hai người mãi cho đến khi ngủ. Chờ lúc cậu tỉnh lại lần thứ hai, bên tai tất cả đều là tiếng cười của trẻ con.

Tiếng cười kia không giống tiếng cười của thằng bé nơi góc tường.

Ý thức Tô Mẫn còn đang lộn xộn, cậu không nhịn được rùng mình một cái, phát hiện cửa sổ không biết đã mở ra từ bao giờ.

Rèm cửa sổ bay lên, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào.

Trên cái giường nằm chếch đối diện, Nghiêm Kinh Tài cùng Hứa Y Hương vẫn đang ngủ say, cậu còn có thể nghe thấy tiếng ngáy của Nghiêm Kinh Tài.

Tiếng cười bên ngoài vang lên lộn xộn, càng ngày càng gần.

Tô Mẫn nằm ở trên giường bắt đầu suy nghĩ, mình rốt cuộc có nên đi ra ngoài nhìn một chút xem thử là ai không?

Cuối cùng cậu vẫn nhịn được.

Đi ra ngoài đại khái chỉ có một con đường chết.

Bên trong kịch bản, nhân vật này khi nghe được tiếng cười dừng trước cửa phòng mình hắn đã đi xuống giường, định đem đứa trẻ nghịch ngợm đưa về phòng.

Thế nhưng sau khi hắn mở cửa ra thì chết rồi, còn đứa trẻ kia là ai, hắn chết như thế nào, hoàn toàn không ai biết.

Tô Mẫn cảm thấy kiểu chết này có thể quy về cái chết trong bóng tối.

Trong phim ảnh sẽ không miêu tả chi tiết cái chết của nhân vật phụ, bởi vì cũng không phải là cái chết mới mẻ độc đáo gì, chiếu ra chưa chắc qua thẩm tra được hay không.

Thế nhưng cậu là người thứ nhất chết đi, cũng không tốt hơn chỗ nào.

Dù sao rạp chiếu phim này sẽ luôn chiếu mấy phim kinh dị hù chết người không đền mạng, căn bản sẽ không đưa ra cái chết bình thường  cho người xem.

Tiếng cười từ hành lang trống trãi kéo dài mãi cho đến trước cửa, cuối cùng ngừng lại.

Hô hấp Tô Mẫn không tự chủ được thả nhẹ.

Trong căn phòng này hiện tại chỉ có ba người bọn họ, mà thằng bé bên ngoài là người hay quỷ vẫn là một vấn đề.

Từ tiếng cười kia có thể phân biệt ra được đó là giọng trẻ con, không ngoài ý muốn chính là đứa trẻ bên trong cô nhi viện gây ra.

Về phần nó đã xuất hiện trước đây hay là hiện tại mới có thì cậu không rõ lắm.

Bên ngoài an tĩnh nửa ngày, Tô Mẫn tuy tâm lý rất bình tĩnh, thế nhưng theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, cậu cứ luôn cảm thấy không đúng.

Hay là thằng bé kia đã rời khỏi rồi?

Tô Mẫn ở trên giường suy nghĩ một hồi, thẳng thắn ngồi dậy, cũng chính là vào lúc này cậu bỗng nhiên hoàn hồn, nhớ tới cửa phòng mình đã được khoá.

Cậu quên mất chuyện này, nhưng thằng bé kia hình như có thể vào phòng.

Tô Mẫn nghĩ tới đây cái phút chốc liền quay đầu, bất thình lình đối mặt với tầm mắt của một đứa bé trai.

Thằng bé đứng ở sau cửa, không biết nó đã tiến vào từ lúc nào.

Tô Mẫn nhớ tới tên của nó, gọi là Minh Minh, viện trưởng nói năm nay nó mười tuổi, bởi vì bị suy dinh dưỡng nên cơ thể rất nhỏ gầy.

Minh Minh mặt một bộ quần áo cũ rộng thùng thình, nó cứ đứng như vậy nhìn cậu chằm chằm.

Tô Mẫn cùng nó nhìn nhau nửa ngày, cậu cảm giác giống như chẳng hề có nguy hiểm gì.

Nhưng mà đúng vào lúc này, thằng bé đi tới, giống hệt một u hồn, nó nhanh chóng trượt tới bên giường của cậu.

Tinh thần Tô Mẫn lập tức căng thẳng.

Thằng bé trong nháy mắt đã đến bên giường của cậu, sau đó dùng cả hai tay bò lên giường,

"Mang con đi chơi có được không?"

Thanh âm nhỏ nhắn, sàn sạt.

Tô Mẫn lui về phía sau một chút, "Muốn chơi cái gì?"

Tròng mắt thằng bé chợt loé lên thần sắt quỷ quyệt, nói: "Chơi trốn tìm."

Biểu tình ngây thơ xuất hiện trên mặt của nó, hơn nữa với tuổi tác của nó đều rất phù hợp, nhưng lại khiến Tô Mẫn có cảm giác không khoẻ.

Tô Mẫn theo bản năng muốn cự tuyệt chơi trốn tìm.

Đứa bé trai này nếu là quỷ, đó chính là cậu cùng quỷ chơi trốn tìm, trò chơi này đều là thứ cấm kỵ, rất dễ dàng đưa mình đùa chết.

Thằng bé nhận ra được suy nghĩ của cậu, hỏi: "Không thích sao?"

Tô Mẫn thừa nhận nói: "Không thích."

Thằng bé liền thay đổi trò chơi, "Vậy chơi 123 đầu gỗ?"

Tô Mẫn đối với trò chơi này có thể nói là có ấn tượng sâu sắc, bởi vì trong thế giới ảo trước cậu đã nhìn thấy loại trò chơi này  trong phim kinh dị.

Đứa trẻ mở to mắt to hỏi: "Anh vẫn không muốn sao?"

Nghe vậy, Tô Mẫn trong lòng giật mình, trên mặt không chút lay động nói: "Không, cái này đi."

Cậu rõ ràng mới thấy được trong mắt thằng bé chợt lóe lên phẫn nộ, còn có một tia quỷ dị, tựa hồ nếu cậu từ chối sẽ ngay lập tức gϊếŧ chết cậu.

Tô Mẫn không hiểu, nếu như Minh Minh không phải là người, người viện trưởng tại sao không biết, vẫn coi nó là người?

Hay nó thật sự là con người?

Nhưng mà người tại sao nửa đêm lại hành động quỷ dị như thế?

Minh Minh bò xuống giường, nó rất nhanh đã đi đến cạnh cửa, mở cửa ra, sau đó xoay người nhìn Tô Mẫn.

Ngoài cửa là một mảnh hành lang tăm tối, cứ như cái họng đen thùi lùi của con quái ăn thịt người.

Tô Mẫn thở dài, tránh không khỏi vậy cũng chỉ có thể chờ chết, cậu vẫn chưa trải nghiệm qua việc bị gϊếŧ chết, lần này trải nghiệm cũng không tệ.

Cậu xuống giường mang dép ra khỏi phòng.

Thằng bé nở một nụ cười, sau đó đóng cửa lại, động tác cực kỳ thành thục, dường như nó làm qua vô số lần.

Tô Mẫn đứng ở trong hành lang, trước sau trái phải đều là ô nước sơn màu đen thui, chỉ có phần cuối cửa sổ bên kia có chút ánh trăng chiếu vào.

Thế nhưng rất nhanh ánh trăng cũng cũng không thấy nữa, toàn bộ hành lang đều đen kịt lại.

Tô Mẫn nghe được âm thanh lanh lảnh của Minh Minh: "Anh đi thẳng về phía trước, chờ khi em nói anh dừng lại anh mới được dừng lại nha."

Bàn tay lạnh lẽo của nó đυ.ng tới tay Tô Mẫn, chỉ chỉ phương hướng.

Tô Mẫn nhíu mày, sau đó vẫn nghe lời của nó đi về phía trước, bởi vì tối, nên cậu chỉ có thể  dịch chuyển từng bước, ngũ giác đều trở nên nhạy cảm hơn.

"Chúng ta đều là đầu gỗ, không thể nói, không thể cười, cũng không có thể động, không thể gọi, chúng ta đều là đầu gỗ, xem ai làm được tốt hơn... Chúng ta đều là đầu gỗ..."

Tiếng ca đồng dao cứ lặp lại vang vọng trên toàn bộ hành lang.

Tô Mẫn mỗi lần bước vài bước đều có thể nghe được tiếng Minh Minh hát lại từ đầu, không hề có giai điệu hay âm tiết, giọng thằng bé giống hệt cái máy đang niệm.

Cố tình giai điệu này, lại khiến người ta toàn thân nổi da gà.

Sau đó, Minh Minh đột nhiên nói: "Anh dừng lại đi."

Tô Mẫn dừng tại chỗ cũ, thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cậu liền lên tinh thần, bởi vì trò chơi sẽ chính thức bắt đầu.

Cậu nhắc nhở: "Anh sẽ bắt đầu."

Thằng bé không hề trả lời, hành lang cũng không có tiếng bước chân, giống như nó chưa từng xuất hiện.

Tô Mẫn nghĩ đến lúc trước nó có thể đi rất nhanh, cậu có chút sợ khi cậu mới vừa đọc đầu gỗ xong, chính mình liền bị đυ.ng phải.

Một khi cậu bị Minh Minh đυ.ng tới, kết cục là gì không người nào biết được.

Tô Mẫn hít sâu một hơi, sau đó mở miệng: "123 đầu gỗ."

Tốc độ cậu đọc cực kỳ nhanh, sau khi đọc xong liền trực tiếp xoay người xem, trong mắt chỉ là hành lang đen thùi lùi, không nhìn thấy thằng bé đó đã đến đâu rồi.

Chỉ biết là nó không ở sau lưng của cậu.

Trạng thái mờ mịt này là đáng sợ nhất, vĩnh viễn không ai biết sau lưng mình sẽ xuất hiện tình huống gì.

Tô Mẫn đã bắt cảm thấy sợ hãi trò chơi này.

Cậu thở dài, quay lại chính diện.

Không chờ cậu mở miệng, phần eo đột nhiên xuất hiện một cái tay, sau đó cả người cậu bị  bế ngang lên.

Tuy rằng sau một khắc cậu cũng biết là Thẩm Túc, Tô Mẫn không nhịn được vẫn giật mình như trước, "Này ngươi muốn làm gì?"

Đột nhiên tên này đem cậu bế lên, mà không phải kéo cậu đi.

Thẩm Túc nhíu mày, "Cùng suy nghĩ của ngươi không có gì khác nhau."

Động tác của y rất nhanh, bước từ hành lang bên này đi thẳng đến cửa phòng cậu.

Tô Mẫn nửa ngày sau mới phục hồi tinh thần lại, "Ta tự đi được."

Cửa phòng mở, Thẩm Túc nghênh ngang ôm cậu đi vào, nói: "Nhưng ta không muốn để cho ngươi bước đi."

Tô Mẫn hỏi: "Tại sao?"

Cậu cũng không gảy chân, trước đây Thẩm Túc  cũng không như vậy.

Thẩm Túc không hề trả lời Tô Mẫn, mà đem cậu thả lại trên giường, sau đó nặn nặn mặt của cậu, nhẹ nhàng nói: "Mau ngủ đi."

Tô Mẫn bị ngữ khí bất thình lình của y làm cho không hiểu ra sao.

Đồng thời còn xuất hiện cảm giác tê dại kỳ quái, cậu sờ sờ cánh tay, "Ngươi vẫn nên nói chuyện bình thường đi."

Đột nhiên lại làm cậu thấy sợ.

Thẩm Túc ngồi ở bên giường, bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng khóc.

Tô Mẫn da đầu có chút ngứa ngáy, nói: "Ta mới vừa bị yêu cầu chơi trò chơi, hiện tại thằng bé kia có lẽ rất tức giận, nó có thế gϊếŧ chết người."

Thẩm Túc nói: "Sẽ không."

Y vừa nói như thế, Tô Mẫn cũng không sợ nữa, cậu nằm lại trên giường đắp kín mền, chuẩn bị ngủ ngon giấc.

Cái giường này nhỏ, Thẩm Túc sẽ không chen vào được.

Có lẽ thằng bé phát hiện bọn họ sẽ không đi ra,  tiếng khóc ngoài cửa càng ngày càng nhỏ, cũng càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng biến mất.

Thẩm Túc nói: "Đấy ngươi xem."

Tô Mẫn buồn ngủ mông lung, trả lời: "Ừ, ngươi nói gì cũng đúng."

Thẩm Túc cực kỳ hài lòng, vì vậy Tô Mẫn cuối cùng thanh tĩnh không ít, rất nhanh cậu đã ngủ  say.

***

Sáng sớm ngày hôm sau.

Tô Mẫn mơ hồ tỉnh lại, nhận được nhắc nhở của rạp chiếu phim: 【 khán giả Tô Mẫn, chúc mừng ngài thành công thay đổi kịch bản của mình, xin mời không ngừng cố gắng, phần thưởng là từ nhắc nhở mấu chốt, lần thứ nhất nhắc nhở là: Nhà bếp 】

Nhà bếp?

Tô Mẫn không nhớ rõ nhà bếp của cô nhi viện ở nơi nào, thế nhưng cậu nhớ tới cái người công nhân gọi là tiểu Trần kia.

Cơm nước hẳn là hắn làm, vậy nhà bếp là nơi hắn thường đi nhất.

Nghiêm Kinh Tài cũng tỉnh lại.

Về phần Hứa Y Hương, có lẽ trời còn chưa sáng nàng đã rời khỏi gian phòng này.

Nghiêm Kinh Tài thấy bên dưới giường cậu trống hoắc, hỏi: "Giày cậu vứt đi đâu rồi à, vậy hôm nay cậu định đi bằng cái gì?"

Tô Mẫn nghi hoặc: "Giày của tôi?"

Cậu cúi đầu nhìn, giày của mình không biết đã đi đâu rồi.

Tô Mẫn suy nghĩ một chút, rốt cục nhớ tới hẳn là nửa đêm hôm qua cậu đã để  ngoài hành lang.

Thế nhưng lúc đó hình như cậu đi chân đất mà.

Chẳng lẽ là bị thằng bé kia giấu rồi?

Ý tứ câu nói kia của Thẩm Túc chẳng lẽ là bởi vì cái này sao?

Tô Mẫn ngồi ở trên giường suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy được suy đoán này của cậu rất chính xác.

Dù sao mỗi lần Thẩm Túc xuất hiện đều là vì cậu.

Tô Mẫn nói: "Không có chuyện gì, tôi còn có giày."

Cũng may ngoại trừ dép lê, hôm qua cậu tới còn mang theo giày thể thao. Tô Mẫn thay xong y phục, mặc lên xong không thấy có gì không ổn.

Nghiêm Kinh Tài nói: "Vậy anh đi đánh răng rửa mặt."

Sau khi hắn rời đi không bao lâu, Tô Mẫn cũng vừa vặn mang giày xong, Hứa Y Hương lúc này đẩy cửa vào.

Trong phòng bây giờ là hai người bọn họ.

Tô Mẫn cùng nàng hỏi thăm một chút, "Chào buổi sáng."

Tuy rằng tối hôm qua, cậu nghe nàng cùng Nghiêm Kinh Tài nói chuyện có chút phiền, thế nhưng cân nhắc đến quan hệ tình nhân của bọn họ, cũng không có gì sai lầm lớn.

Biểu tình Hứa Y Hương có chút lúng túng, đáp lại cũng đã ngóng ngóng.

Tô Mẫn rất nhạy bén phát hiện nàng không đúng lắm, thuận miệng hỏi: "Làm sao vậy? Có vấn đề gì không?"

Hứa Y Hương đi tới cửa, sau khi xem không có ai mới quay lại.

Nàng đồng tình nhìn cậu, nói: "Tô Mẫn, tôi sẽ không nói với người khác, thế nhưng cậu phải chú ý an toàn."

Tô Mẫn nghe không hiểu, "Cô nói cái gì? Chú ý an toàn gì?"

Hứa Y Hương có chút thẹn thùng, chần chừ nửa ngày, mới cắn răng nói: "Tối hôm qua tôi thấy cậu cùng... Đang nói chuyện, hơn nữa còn là bị..."

Nàng khó mà nói, bởi vì nàng không nhìn thấy Thẩm Túc.

Tô Mẫn ý thức được nàng đang nói cái gì, bên tai đã đỏ lên.

Hứa Y Hương mở miệng nói: "Nếu cậu cảm thấy không thoải mái, liền nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ tận lực giúp cậu."

Tô Mẫn: "..."

Cậu không nghĩ tới nửa đêm hôm qua Hứa Y Hương đã tỉnh dậy, hơn nữa còn thấy được, tuy rằng nàng không nhìn thấy Thẩm Túc, nhưng cũng có thể đoán được.

Tô Mẫn mặt vẫn không hề cảm xúc, "Không có chuyện gì."

Hứa Y Hương muốn nói lại thôi.

Nàng cảm thấy bộ dáng Tô Mẫn là đã tiếp nhận hiện thực, cho nên đối với thế giới không hề lưu luyến.

Hứa Y Hương có linh cảm Tô Mẫn có khả năng qua không bao lâu sẽ phải chết, có thể là bị một con quỷ cưỡng bách không chịu được, dưới cơn thịnh nộ bị gϊếŧ chết... Ngẫm lại liền thấy rất bi thảm.

Nàng cảm thấy phải cùng Nghiêm Kinh Tài an ủi Tô Mẫn một chút, tỷ như chia sẽ cho cậu chút đồ ăn, trước khi chết cũng có thể thoải mái.

Tuy rằng Hứa Y Hương chưa nói, thế nhưng Tô Mẫn hiểu được biểu tình bi thống trên khuôn mặt nàng.

Cậu không biết là chuyện gì gây cho nàng ảo giác như vậy.

Tô Mẫn cảm thấy có chút khó mà nói được, hai cái vai chính bọn họ có thể dễ chết trước, chính cậu không nhất định sẽ chết đâu.

Dù sao tổng hợp lại mấy chuyện lúc trước, Thẩm Túc hẳn là sẽ không để cậu chết.