Làm Vạn Nhân Mê Trong Phim Kinh Dị

Chương 62: Viện trưởng

Lời này của viện trưởng khiến người ta rất đồng tình.

Nhưng khi nghĩ đến đây là phim kinh dị, cô nhi viện có phải đóng cửa hay không Tô Mẫn không biết, mà bọn họ phải chết ở đây mới là sự thật.

Cậu thậm chí nghi ngờ hung thủ đứng đằng sau chuyện này có liên quan đến lão viện trưởng.

Nghiêm Kinh Tài an ủi: "Không đâu, sau này chúng con sẽ thường xuyên trở về, nếu phải đóng cửa thì mọi người vẫn tiếp tục sống ở đây."

Lão viện trưởng cười cười với hắn.

Rất nhanh ông ta nói: "Tìm được chìa khoá rồi."

Lão viện trưởng lấy ra một chiếc chìa khoá có chút gỉ sắt, mở cửa phòng, ông dùng sức đẩy ra, "Đây là căn phòng trước đây Tô Mẫn cùng Kinh Tài các con từng ở."

Gian phòng này cũng không lớn, tổng cộng có sáu tấm giường, mỗi mặt tường có ba tấm, nghĩa là lúc trước trong này tổng cộng ở sáu đứa trẻ.

Đối diện cửa chính là một cái cửa sổ, lúc này đã bị rèm cửa che khuất, vài cơn gió thổi tới làm rèm cửa xốc lên.

Trong phòng còn có mùi mốc, nhìn qua là biết đã rất lâu không có người ở, gần đây mới được quét dọn lại.

Lão viện trưởng mò công tắt đèn trên tường, sau khi mở ra nói: "Hôm qua ta mới vừa sửa sang xong, vẫn mở cửa để thông gió, nếu lúc ngủ các con cảm thấy lạnh có thể đóng lại."

Mấy cái gường này không lớn cũng không nhỏ, Tô Mẫn yên lặng quan sát vài lần, phát hiện một người trưởng thành vẫn nằm được.

Còn chuyện năm đó tại sao lại mua giường lớn như vậy cho những đứa nhỏ, thì phải hỏi đạo diễn, có lẽ để thuận tiện cho việc quay phim.

Trên mỗi cái giường đều có dán tên cùng với con số.

Tô Mẫn nhìn thấy một cái giường nằm bên trái cạnh cửa sổ có viết tên của cậu, con số phía trên là 3, mà giường của Nghiêm Kinh Tài thì nằm chếch đối diện, số 5.

Cái số này có lẽ dựa theo số lượng của giường trong phòng.

Tô Mẫn đem hành lý đặt ở bên giường của mình, cậu nhìn rap trải giường cùng chăn đã ố vàng, không khỏi thở dài.

Cậu có nên vui vì chính mình đã dự kiến trước, lúc đi cầm theo một cái trải giường mới lại đây không?

Nghiêm Kinh Tài ngồi ở trên giường, hỏi: "Viện trưởng, cái này... Con có thể cùng Y Hương ở phòng khác không?"

Hắn không thể để bạn gái của mình ở trong này.

Lão viện trưởng nhìn về phía Hứa Y Hương, mọi tâm tình của ông ta đã bị nếp nhăn che lại, mãi cho đến khi nụ cười của Hứa Y Hương có chút cứng ngắt ông ta mới mở miệng: "Ta đã thu xếp căn phòng cho một cô gái, con ở bên kia được không?"

Hứa Y Hương cùng Nghiêm Kinh Tài liếc mắt nhìn nhau.

Nửa ngày sau Hứa Y Hương nói: "Được ạ, vậy làm phiền viện trưởng, con qua bên kia ngủ, bên kia là của cô gái nào về ở sao?"

Lão viện trưởng mỉm cười gật đầu.

Cô nhi viện tiếp nhận những đứa trẻ bất kể tuổi tác, con gái cũng là có, thậm chí có thời điểm nữ còn nhiều hơn.

Bởi vì mười mấy năm trước, có rất nhiều người vứt bỏ bé gái, dù đến tận bây giờ, cũng còn rất nhiều trường hợp như vậy.

Sau khi bọn họ cất hành lý xong, liền cùng Hứa Y Hương và lão viện trưởng đi đến một căn phòng khác.

Căn phòng này nằm chếch đối diện một chút, có cấu tạo giống hệt căn phòng của bọn họ, Hứa Y Hương nằm cái giường thứ hai, con số cũng là 2.

Hứa Y Hương trước khi tới đã chuẩn bị sẵn sàng, đối với điều kiện khổ sở ở đây cũng không có gì không hài lòng, vẫn cười rất vui vẻ như trước.

Tất cả đều dặn dò xong, lão viện trưởng nói: "Các con nghỉ ngơi một chút, ta xuống dưới hâm cơm cho các con."

Nghiêm Kinh Tài hỏi: "Những thứ này đều là viện trưởng làm sao? Con xuống hỗ trợ ngài."

"Không không" Lão viện trưởng vung tay, giải thích: "Tuy rằng ít người, nhưng ở đây còn có một công nhân, gọi là tiểu Trần, các con đi xuống ăn cơm là có thể thấy hắn."

Nghiêm Kinh Tài "Ồ" một tiếng.

Lão viện trưởng chậm rãi rời khỏi phòng.

Nghiêm Kinh Tài cùng Hứa Y Hương đang tán gẫu, Tô Mẫn một lần nữa trở về gian phòng của mình.

Bởi vì là phòng của cô nhi viện, cho nên bên trong cơ bản không có thứ gì, trên vách tường còn có rất nhiều dấu vẽ kỳ quái.

Đều là những nét vẽ nghệch ngoạch của mấy đứa trẻ.

Ở chỗ Tô Mẫn nằm ngược lại không có, nhưng trên bức tường, cách chỗ cậu nằm vài cái giường thì được vẽ đủ loại màu sắc, rất nhiều hình người nắm tay nhau.

Buổi tối nhìn cái này còn giống ma vẽ hơn.

Đêm xuống nhìn cứ như đang xem một bộ phim hoạt hình rùng rợn thời kỳ trước vậy.

Hơn nữa cậu cũng không biết mấy đứa trẻ hiện tại ở đâu, có phải cũng là mấy người lần này trở về hay không.

Cô nhi viện có bảy đứa trẻ, thêm người công nhân chưa từng gặp mặt, còn có viện trưởng, tổng cộng có chín người.

Con số như vậy vẫn rất nhiều.

Tô Mẫn suy đoán người trở về sẽ không nhiều, hơn một nửa là không vượt quá số người hiện tại ở cô nhi viện.

Dù sao nhiều hơn một người thì cảnh quay cũng nhiều hơn.

Không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên.

Sau đó, Nghiêm Kinh Tài thử thăm dò đưa đầu vào, nhắc nhở: "Tô Mẫn, có thể xuống ăn cơm được rồi."

Tô Mẫn gật đầu nói: "Được."

Tuy rằng trước đó cậu đã ăn rồi, nhưng hiện tại cũng phải xuống, có lẽ từ bữa cơm này có thể biết được không ít chuyện.

Ba người đồng thời quay người xuống lầu, trở lại đại sảnh trước.

Phía dưới bày nhiều hơn ba cái bát cơm, là chuẩn bị cho bọn họ, cũng vừa lúc để ngay đối diện, Tô Mẫn cùng Nghiêm Kinh Tài ngồi đối mặt, Hứa Y Hương ngồi bên cạnh Nghiêm Kinh Tài.

Vị trí của lão viện trưởng thế mà ở phần cuối của bàn.

Lần này có mấy người, đều tập trung ở phía bên trái.

Lão viện trưởng từ bên kia đi lại đây, "Các con đến vừa vặn có thể ăn được rồi, đêm nay chỉ có bốn món ăn và một canh, các con đừng ghét bỏ."

Nghiêm Kinh Tài nói: "Sẽ không ạ."

Tầm mắt Tô Mẫn rơi trên bàn, cậu phát hiện canh còn chưa có lên.

Cậu vừa nghĩ như thế, phía sau đã truyền đến tiếng bước chân, một người đàn ông mang tạp đề từ phía sau đi tới, trên tay hắn bưng một bát canh.

Để Tô Mẫn chú ý tới là khuôn mặt của hắn.

Mặt của hắn giống hệt tài xế cùng lễ tân trong bộ phim lúc trước, trắng bệch lạnh lẽo, không có chút nhân khí.

Tô Mẫn theo bản năng cau mày, mới vừa bắt đầu đã không bình thường.

Lão viện trưởng giới thiệu: "Đây là tiểu Trần."

Tiểu Trần kéo ra một nụ cười, ngữ khí không chút phập phồng: "Canh đến."

Nụ cười của hắn cũng giống hệt điệu cười của cương thi, biểu tình nom cứ như bị người ta lấy tay kéo ra vậy, cực kỳ cứng ngắc.

Tiểu Trần đem bát canh đặt ngay chính giữa.

Bát canh bốc hơi nóng, tỏa ra mùi thơm, không lâu sau đã lan toả khắp nơi trong đại sảnh.

Tô Mẫn vừa nhìn thì thấy là canh cá, liền hết chỗ nói.

Có vẻ như từ lúc cậu trải qua , canh cá đã gắn bó mật thiết với cậu, làm cho đến hiện tại cậu cũng chẳng muốn ăn nó.

Tiểu Trần thu tay về: "Mọi người mau chóng ăn đi."

Hứa Y Hương từ đầu đến cuối vẫn chưa lên tiếng lúc này lại có chút khϊếp sợ đến hoảng loạn, nàng kéo kéo quần áo Nghiêm Kinh Tài, nhỏ giọng hỏi: "Công nhân của cô nhi viện trước đây đều như vậy?"

Nàng mới nãy chưa thấy có vấn đề gì, hiện tại vừa nhìn người công nhân tên tiểu Trần này, kinh hoảng tự hỏi, tại sao hắn lại có vẻ mặt nghiêm túc đáng sợ như vậy.

Nghiêm Kinh Tài nhỏ giọng nói: "Trước đây không có."

Hắn nhớ trước đây vẫn không có thêm công nhân nào, đều là lão viện trưởng tự lo liệu mọi thứ, có lẽ hiện tại đã lớn tuổi cho nên tìm một người công nhân giúp đỡ.

Hứa Y Hương nói: "Hắn làm sao..."

Nghiêm Kinh Tài đang định an ủi, lão viện trưởng ngồi phía trước nhìn sang, cười hỏi: "Hai đứa thì thầm cái gì vậy?"

Hứa Y Hương cứng lại một chút.

Cũng may lão viện trưởng không hỏi nàng cái gì nữa, mà là cầm lấy đũa, nói: "Nhanh ăn đi không ăn sẽ nguội."

Trong lúc nhất thời trên bàn chỉ có tiếng bát đũa va chạm.

Ngoài suy đoán của Tô Mẫn, thức ăn ở đây không có gì khác lạ.

Tiểu Trần sau khi đưa canh liền rời khỏi, cũng không biết vài trò của người này trong bộ phim là gì.

Tô Mẫn chậm rãi ăn vài miếng cơm.

Lão viện trưởng nhìn thấy khẩu vị của cậu, nói: "Tô Mẫn hiện tại sức ăn vẫn nhỏ như vậy,  năm đó cái gì con cũng không muốn ăn, rất kén chọn."

Tô Mẫn cười cười, không lên tiếng.

Năm đó là người bên trong kịch bản, cậu chẳng có chút ký ức gì, chỉ có thời điểm nhắc tới mới  nhớ được vài thứ linh tinh.

Ăn xong một bữa cơm đã hơn tám giờ.

Tô Mẫn có chút nghi ngờ tại sao những người khác vẫn chưa về, đã hơn tám giờ sao còn chưa tới, chẳng lẽ nửa đêm bọn họ mới trở về?

Bên trong kịch bản chỉ nói còn có những người khác trở về, cũng không nói mấy người, hay về lúc nào.

Chỉ biết là nhân vật này của cậu trước khi chết sẽ cùng vài người nữa trò chuyện với nhau, ít nhất theo cậu biết không chỉ có Nghiêm Kinh Tài cùng Hứa Y Hương.

Sau khi cơm nước xong, ba người cùng nhau trở về phòng.

Lão viện trưởng muốn đi kiểm tra những đứa trẻ khác đã ngủ chưa, cho nên đi hướng ngược lại bọn họ.

Ánh đèn trên hành lang bên này rất cũ kỹ, vừa vặn chính là phong cách phim kinh dị.

Tô Mẫn dẫn đầu, một đường đi đến lầu hai cũng không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, chẳng hạn như cửa phòng khác đang đóng chặt đột nhiên mở ra.

Nói thật, cậu đoán trong những phòng khác có khả năng có thứ gì đó.

Năm đó cô nhi viện một lần thu dưỡng hơn trăm hài tử, những gian phòng này đều là minh chứng, mà hiện tại tất cả phòng đều bị bỏ trống, không ai biết bên trong đã từng xảy ra chuyện gì.

Ngay cả chuyện đã xảy ra trong căn phòng đêm nay bọn họ cậu cũng không biết rõ.

Bởi vì cậu rời khỏi đây đã hơn mười năm, sau đó có thêm đứa trẻ nào vào đây ở hay không vẫn là một vấn đề không có đáp án.

Thậm chí xác xuất lớn nhất, có thể là cái giường Tô Mẫn đang ngủ có người chết.

Đương nhiên, cái này là tình huống Tô Mẫn không muốn thấy nhất.

Đúng lúc này, một chuỗi thanh âm kỳ quái truyền tới.

Tô Mẫn vẫn không thấy cái gì, liền nghe thấy Hứa Y Hương đột nhiên lên tiếng: "Nơi đó có đứa trẻ."

Tay nàng chỉ về phía trước.

Nghiêm Kinh Tài hỏi: "Cái gì?"

Tô Mẫn thuận theo ngón tay Hứa Y Hương nhìn sang, đó là cuối hành lang, có chút tương tự hành lang của khách sạn lúc trước, phần cuối cũng có cái cửa sổ.

Vừa nãy có thanh âm kỳ quái từ chỗ đó truyền tới.

Một đứa bé đưa lưng về phía bọn họ ngồi xổm ở nơi đó, cũng không biết nó ngồi trong góc đang làm gì, nhưng lại phát ra tiếng cười liên tục.

Bước chân ba người đều ngừng lại.

Nghiêm Kinh Tài yên lặng hỏi: "Đó là một đứa trẻ đi?"

Tuy rằng không muốn nói, thế nhưng hắn cảm thấy hình ảnh này thoạt nhìn có chút kinh dị, có lẽ là cô nhi viện quá cũ rồi.

Hứa Y Hương là người đầu tiên phát hiện, cực kỳ sốt sắng mà ôm chặt Nghiêm Kinh Tài: "Nó cười thật đáng sợ."

Đã tối khuya, mà ngồi đối diện góc tường cười là cái quỷ gì.

Tô Mẫn do dự một chút, hỏi: "Hai người muốn qua xem không?"

Trong lòng cậu cảm thấy tốt nhất là đừng qua, bởi vì nguyên nhân cái chết của nhân vật này là do buổi tối nghe thấy tiếng cười, sau đó ra cửa xem thử thì chết.

Nếu bây giờ ba người đều chết ở chỗ này, vậy càng giống chuyện cười hơn.

Tuy nói nam nữ chính 90% có thể sẽ không chết ở chỗ này, thế nhưng con pháo thí là cậu đây hoàn toàn có thể.

"Các con đang nhìn cái gì?"

Phía sau bỗng nhiên truyền tới giọng nói của lão viện trưởng.

Tô Mẫn cấp tốc quay người, phát hiện lão viện trưởng không biết lúc nào đã đến phía sau bọn họ, chỉ cách còn vài bước.

Rõ ràng ban đầu lúc bọn họ tới, tiếng bước chân ông ta đến mở cửa nghe được rất rõ, hiện tại đến sát phía sau nhưng tất cả bọn họ đều không phát hiện.

Chóp mũi Tô Mẫn đã thấm ra mồ hôi lạnh.

Ông ta nếu muốn động thủ, sợ là ba người bọn họ đã sớm chết rồi.

Lão viện trưởng phảng phất không có phát hiện ra chuyện gì, hỏi lại một lần nữa: "Các con đang nhìn cái gì?"

Nghiêm Kinh Tài ăn ngay nói thật: "Trong góc kia có một đứa trẻ đang cười, chúng con định qua xem một chút."

Edit xong sợ quá ko dám đi vệ sinh. TT