"Đừng đi đừng đi, còn hậu trường nữa."
"Suýt nữa đã đi ra ngoài, may mà không bỏ qua hậu trường, mặc dù có hơi hiểu, nhưng em còn muốn xem cụ thể là sao."
Có không ít người đã rời khỏi, chỉ còn vài người lẻ tẻ nhìn thấy hậu trường, liền đứng lại quan sát.
Hậu trường tổng cộng có hai cái, cái đầu tiên liên quan đến thằng hề, đạo diễn đưa ra để giải thích, cái thứ hai là Nhạc Lăng.
Tô Mẫn nhớ kỹ nhất chính là hình ảnh thằng hề.
Đạo diễn nói ban đầu lúc quay phim vốn chỉ định cho nhà ảo thuật mang bộ dáng bình thường, thế nhưng sau đó cùng biên kịch thảo luận lại cảm thấy hoá trang thành thằng hề sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn một chút.
Dù sao với loại biểu diễn thế kia, nhà ảo thuật mang khuôn mặt của người bình thường, khả năng khán giả nhận ra sẽ rất lớn.
Cái này cũng là một cách để nhà ảo thuật không bị nhận ra.
"Việc lựa chọn người là ngẫu nhiên, có tốt và xấu, có rất ít người như Nhạc Lăng. Lần này, người làm ảo thuật tâm trí kém hơn, nên hấp dẫn càng nhiều người."
"Thằng hề có cũng được mà không có cũng được. Đối với những bóng ma đằng sau hậu trường, bọn nó chỉ muốn xem biểu diễn và xem cảm xúc của khán giả, một khi kết thúc biểu diễn, vai trò của thằng hề cũng xong, không cần phải tồn tại."
Bởi vậy nên tên hề cuối cùng mới trở thành bộ xương.
Ngay cả khi Tô Mẫn không ra tay vào lúc đó, thằng hề cũng sống không lâu nữa, nhưng bản thân hắn sẽ không biết kết cục của mình.
Đạo diễn cuối cùng cũng đưa ra một câu nói, tại sao màn biểu diễn cuối là lọ hoa, bởi vì quỷ bị biến thành người..
Đến lúc video hậu trường thứ hai được phát ra, Tô Mẫn mặt đầy cảm khái.
Diễn viên đóng vai Nhạc Lăng đang mặc thường phục, đó là một người đàn ông, khuôn mặt anh ta cũng không nữ tính như trong phim
Anh ta giải thích không nhiều, đều là những chi tiết nhỏ.
Bởi vì người viết kịch bản không thể thiết lập mọi thứ, hầu hết đều là những chi tiết trong phim, chẳng hạn như tại sao anh ta tham gia vào buổi biểu diễn trước đó, anh ta được chọn, nhưng tại sao được chọn thì biên kịch không viết.
Cha mẹ Nhạc Lăng đã cứu hắn, hắn thoát khỏi biểu diễn, và để không bị phát hiện nên hắn đã giả trang thành phụ nữ.
Thế nhưng khi Lý Trì Ngư đưa vé biểu diễn đã gợi lên tất cả hồi ức của hắn.
Nhạc Lăng vẫn luôn muốn trở lại tìm hài cốt cha mẹ để mang về, cho nên hắn không ngăn cản Lý Trì Ngư.
Hắn đã từng nghĩ trở về không được cũng không sao, chỉ cần cùng cha mẹ chết một chỗ là được.
Thế nhưng đạo diễn tất nhiên sẽ để cho hắn và Lý Trì Ngư trốn thoát thành công, nhưng sau đó Nhạc Lăng vẫn lựa chọn tự thú, và cho mình một kết thúc thật sự.
Tô Mẫn cảm thấy có lẽ đạo diễn đã đặt ra một phiên tòa trong phim.
Cậu nghe một khán giả trước đó nói rằng: "Nếu điều này không xảy ra, thì bộ phim kinh dị này sẽ không được quay nữa."
Phim kinh dị phải hợp lý nên nó phải có một biện pháp giải quyết.
Không giống như nhiều bộ phim khác, yêu cầu của khán giả về phim kinh dị không cao lắm, cách giải quyết này thường được chấp nhận.
Sau khi hậu trường kết thúc, Tô Mẫn rời khỏi phòng chiếu phim.
Cậu lên weibo tra một chút về bộ phim, nhưng hiện ra đều là một vài trang của nhà phê bình điện ảnh cùng bloger.
Tô Mẫn cũng không biết cái nào là của những người tham gia cùng cậu lúc đó, bởi vì cậu cũng không thấy weibo của bọn họ.
Mãi cho đến khi lướt qua mười mấy cái, rốt cục cũng có một trang xuất hiện.
"Vừa rồi tôi đã được mời đến xem (Death Show) phiên bản ảo, trước đó tôi cũng đã xem qua bộ phim rồi, tôi vốn nghĩ mình có thể sống đến cuối cùng, nhưng thật ra chỉ nửa bộ phim tôi đã chết. Ai nha, mọi người chắc không biết đâu, có một người sống đến cuối cùng, còn có được chiếu lại lần nữa."
Tô Mẫn cảm thấy hồi hộp đôi chút, cậu nghi ngờ hắn ta đang nói đến mình.
Sau đó cậu nhìn về phía bình luận, bên trong đều là những lời chửi rủa nói vị này quá kém, còn có người đang suy đoán người mà bloger nói đến là ai.
"Đã xem trước mà còn chết sớm như vậy ha ha ha ha ha, thật mất thể diện, tốt nhất đừng làm bloger phim nữa nhé."
"Vị đại ca lợi hại nào sống đến đại kết cục vậy?"
"Không nói gạt mọi người, tôi cũng vừa đi xem thế giới ảo về, nhưng cuối cùng lại rút lui, tôi quá sợ hãi nên cũng không hiểu lắm... Quả nhiên bản thân tôi không thích hợp xem phim kinh dị."
"Sống đến cuối cùng? Người này quá may đi, thằng hề nhất định đã không chọn hắn, nếu không hắn đã không sống tới cuối cùng."
"..."
Tô Mẫn nghĩ thầm đúng là cậu đã bị chọn trúng, chỉ có điều được Thẩm Túc cứu mà thôi.
Nếu là không có Thẩm Túc, cậu không biết kết cục của mình có phải là thành da người hay không.
Thế nhưng tổng hợp lại các màn trình diễn khác, con quỷ này không nhất định sẽ gϊếŧ cậu, có thể nó sẽ làm những thứ khác.
Sau đó biết thằng hề là người, nội dung bộ phim liền phức tạp hơn.
Cho nên lúc đó Thẩm Túc xuất hiện hoàn toàn phù hợp nội dung bộ phim, khi tình huống thứ hai xuất hiện, mọi thứ sau đó có thể hoàn toàn rối loạn lên.
Tô Mẫn thuận theo dòng người từ rạp chiếu phim đi ra ngoài.
Người bên cạnh phần lớn đều đang thảo luận bộ phim hài cùng phim khoa học viễn tưởng đang được chiếu, tần suất ( Death Show ) được nhắc tới rất ít.
So với mấy bộ phim hấp dẫn hiện tại thì đợt này phòng bán vé đại khái sẽ không đạt doanh thu lớn như ( Hòn đảo chết chóc ) lúc trước.
Thực ra bộ phim kinh dị này Tô Mẫn cảm thấy không có hay như ( Hòn đảo chết chóc ), thế nhưng ngẫm lại có thể làm ra như vậy cũng không dễ dàng.
Đối với một ít người có thể đây là một bộ không hay, nhưng sau khi cậu tham gia vào thế giới ảo của nó thì rất yêu thích.
Ước chừng đạo diễn bên kia đang mua thuỷ quân, cậu lên weibo liền thấy một đề tài nằm cuối cùng, đúng lúc là tổng quan bộ phim.
Tô Mẫn đi vào thì thấy một cái bình luận đứng đầu weibo.
"Bởi vậy người ta mới nói hạn chế chôn ở bãi tha ma, hỏa táng vẫn có chỗ tốt, đốt sạch sành sanh, mọi người xem đi không phải hiện tại có quỷ đang làm loạn khắp nơi đấy sao?"
Xem đến nơi này, Tô Mẫn không nhịn được cười.
Nếu hỏa táng, bộ phim này có lẽ cũng quay không xong.
Bởi vì theo cốt truyện người đứng sau màn là chủ nhân ngôi mộ, hài cốt của những người khác là mấy mộ đất bên cạnh, nếu đem đi hoả táng căn bản sẽ không có xương người cho bọn họ chế ra sân biểu diễn.
Cậu đón xe trở về trường học.
Quạt máy trong ký túc xá đang chạy rò rò, Lý Văn Tân ngồi phịch trên cái ghế của mình, trên mặt hắn là biểu tình sống không còn gì luyến tiếc.
Nghe tiếng động, hắn ngẩng đầu, "Trở về rồi à."
Sau đó liền rút đầu về, tiếp tục co quắp.
Tô Mẫn đi qua bên cạnh hắn, tò mò hỏi: "Cậu đang thất tình à, bộ dáng phờ phạc."
Lý Văn Tân thở dài một hơi, "So với thất tình còn thảm hơn."
Thứ cho Tô Mẫn trong lúc nhất thời không nghĩ ra được đáp án.
Lý Văn Tân chà xát tay, quẫn bách nói: "Thực không dám giấu giếm cậu, mình cũng đi thể nghiệm, sau đó chết ở trong bình hoa, bị ám ảnh đến nỗi không dám ăn rong biển."
Tô Mẫn: "..."
Đúng là thật thảm, mới ngày thứ hai đã xảy ra vấn đề rồi.
Lý Văn Tân lần thứ nhất đi vào thế giới ảo, lại không nghĩ tới kết cục của mình là như vậy, hắn cực kỳ ghen tị với Tô Mẫn.
Hắn trải nghiệm xong cũng không có hứng thú đi xem lại phim bình thường, trực tiếp trở về ký túc xá luôn.
Lý Văn Tân cảm khái nói: "Mình mà có lão đại che chở là tốt rồi."
Tô Mẫn bất động thanh sắc hỏi: "Lúc cậu trải nghiệm không có đúng không?"
Lý Văn Tân ủ rủ nói nói: "Mình không thấy, cũng có thể là hắn ở đó, thế nhưng không xuất hiện, mình cũng không phải cậu."
Hắn đã sớm nhận ra.
Tô Mẫn ghi nhớ việc này, sau đó nghe thấy Lý Văn Tân hỏi: "Đi ăn lẩu khổng? Mình cố xem phim còn chưa có ăn đây."
Cậu cự tuyệt nói: "Tôi ăn rồi."
Sức ăn của Tô Mẫn bình thường thôi, đã ăn thịt nướng no lại đi ăn lẩu, buổi tối có lẽ cần phải đi bệnh viện mất.
Lý Văn Tân thất vọng nói: "Được thôi, mình đi một mình vậy."
Tô Mẫn nhìn dáng dấp đáng thương này của hắn thực sự không nhịn cười được, tâm tình đều tốt hơn rất nhiều, sau khi Lý Văn Tân rời đi cậu liền lên xem một chút bình luận.
Có lúc xem bình luận so với xem phim còn vui hơn.
"Dở tệ, tôi không thấy có tình tiết nào hay cả, đặc biệt là tên hề kia, quá lỗi thời, trang phục 800 năm trước mà cũng lấy ra dùng, không thể có ý tưởng gì mới một chút sao?"
"Tự nhiên đang vui mừng lại biến thành đàn ông là sao, còn nói nữ chính đâu, mấy người lừa dối tình cảm của tôi, tôi còn định khen ngợi diễn viên này nữa cơ, hiện tại bỏ đi..."
"Trong hành lang khách sạn có đôi mắt, thế nhưng tôi không thấy, mà hình ảnh lúc Chu Thanh Thanh mất tích thật sự rất đáng sợ."
"Kết thúc hình như quá đơn giản, tôi thấy chưa rõ ràng, tôi cảm giác đạo diễn còn chưa quay xong, cũng không biết có phải ông ta không nghĩ ra được ý tưởng hay không?"
"Tôi ấn tượng nhất là màn người vợ bị đâm chết, tai vạ đến nơi chẳng ai hay, người chồng có lẽ cũng không tưởng tượng được kết cục lại như vậy đúng không."
"Cái tên hề kia hình như bị điên rồi, cười như đứa thần kinh."
"..."
Liên quan đến tình tiết La Triển Tham ném phi tiêu, không nói đến người khác, chính Tô Mẫn lúc đó cũng thấy kinh hãi.
Cậu vốn không biết tại sao hắn lại ném trúng nhiều chữ trên tấm gỗ như vậy, vừa nãy coi phim cậu đã biết đáp án, ống kính để La Triển Tham làm ngôi thứ nhất.
Thì ra hắn có thể nhìn lén.
Bên phía biểu diễn đã lợi dụng tâm lý này, đối với La Triển Tham lúc đó hắn có thể nhìn lén được, không cần phải gϊếŧ người mà còn được rời đi, còn có thể mang theo những thứ khác, hắn đương nhiên sẽ động tâm.
Thế nhưng cú xoay ngược lại vừa vặn ở đây.
Với độ dài của phi tiêu, nếu qua xuyên qua người tên tóc vàng sẽ không vào sâu nữa.
La Triển Tham không muốn gϊếŧ người, nhưng người bị gϊếŧ sẽ là vợ của hắn, nếu như hắn tàn nhẫn gϊếŧ chết tên tóc vàng, vợ hắn sẽ không phải chết.
Không thể nói hắn sai, cũng không thể nói không cẩn thận, chỉ là lòng người đang bị đem ra đùa giỡn.
Sau khi trải qua ba bộ phim kinh dị, Tô Mẫn đã có thể hoàn toàn bình tĩnh mà xem nội dung bộ phim cùng bình luận.
Về phần lần này có thể thông qua chấm điểm hay không, cậu cũng không có cảm giác gì, nhiều lắm là có chút tiếc nuối, bởi vì bộ phim này không được chiếu lần nữa, cậu sẽ không được xem nó.
Trừ khi bên rạp phim gửi video cho cậu.
***
Ba ngày sau, tin nhắn của rạp chiếu phim Thế Kỷ Mới đúng giờ phát tới.
"【 Rạp chiếu phim Thế Kỷ Mới 】 khán giả Tô Mẫn chào ngài, điểm của phim ( Death Show ) mà ngài tham dự vào lúc 18:00 ba ngày trước đã có, điểm của ngài đạt được tiêu chuẩn chiếu phim lần nữa, thời gian chiếu lại chúng tôi đã đưa ra, để nắm rõ tình hình hơn xin mời đăng nhập trang web của chúng tôi, ngài hãy nhanh chóng điền thông tin của mình, bên phía chúng tôi sẽ gửi tặng ngài một vé xem phim mới..."
Tô Mẫn thuần thục đăng nhập trang web, phát hiện điểm lần này thấp hơn lần trước.
Chuyện này cậu cũng đoán được, lần này hoàn thành không được tốt lắm, hơn nữa lần trước có sự xoay chuyển mạnh mẽ giữa hai kết cục, nên điểm đạt được khá cao.
Cậu nghi ngờ sau này có lẽ điểm đạt được sẽ không thể nào vượt qua con điểm lần trước.
Nếu cậu mà là một ngôi sao điện ảnh, bây giờ chắc sẽ có tin rằng sự nghiệp cậu đang trên đà tụt dốc.
Đạo diễn rất lười, nội dung tóm tắt cũng không thèm thay đổi.
Nhưng cũng đưa ra được áp phích quảng cáo mới, trong bối cảnh tối tăm, thằng hề đứng ở trên sân khấu cười, mà lúc này khán giả ngồi phía dưới hàng thứ nhất chính là bốn người cậu cùng Lý Trì Ngư bọn họ.
Người phụ trách gọi tới như lần trước, đầu tiên là nhắc tới chuyện của mấy nhà phê bình điện ảnh, vô cùng xin lỗi Tô Mẫn.
Tô Mẫn cảm thấy không sao, lúc đó cậu cũng không tức giận, "Không có chuyện gì, tôi không để trong lòng, không cần xin lỗi."
Người phụ trách cười cười, lại hỏi cậu có đi coi bộ phim chiếu lại không.
Mặc dù hắn cảm thấy Tô Mẫn sẽ đi, thế nhưng cũng phải hỏi một chút, lỡ như cậu không đi hắn còn phải báo lại với bên kia.
Tô Mẫn không chút do dự: "Sẽ đi."
Người phụ trách thở phào nhẹ nhõm, hắn còn sợ điểm đánh giá lần này thấp hơn so với lần trước khiến Tô Mẫn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sau đó không thèm tới nữa.