Tô Mẫn cảm thấy mình nói như vậy lại không có gì không ổn.
Có lẽ cậu đã bị Lâm Nhất Nhật cùng Trần Tinh Châu, hay là Thẩm Túc đầu độc rồi.
Tô Mẫn liền an ủi: "Chúng ta nhất định có thể đi ra ngoài."
Tuy rằng lời này nghe mơ hồ, thế nhưng cậu có lòng tin, dẫu sao bộ phim này vẫn phải kết thúc, khả năng không ai sống sót không lớn lắm.
Lý Trì Ngư nói: "Cậu nói như vậy còn đáng sợ hơn đấy."
Tô Mẫn quyết định không nói nữa.
Sương mù đã từ từ tản đi, mấy đám đất nhỏ cũng lộ ra ngoài, khó có thể tin được từ đầu đến giờ bọn họ chỉ chạy trong phạm vi nấm mộ này.
Những quỷ ảnh cũng lúc ẩn lúc hiện ở bên kia mộ phần, nhưng chúng nó không đến đây, không biết đang làm cái gì.
Lý Trì Ngư hỏi: "Ngôi mộ này không có tấm bia nào hết sao?"
Nếu như không có, vậy ở đây đều là cô hồn dã quỷ, nhiều quỷ thế này, có lẽ là bãi tha ma rồi.
Nhạc Lăng nói: "Có."
Tô Mẫn nhìn nàng, thử dò hỏi, "Làm sao cô biết có? Lẽ nào cô đã tới nơi này?"
Nhạc Lăng nói: "Chưa từng tới, đoán."
Tô Mẫn: "..."
Nữ chính quả nhiên tùy hứng, cậu cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Đúng lúc này, một âm thanh vang trong đầu Tô Mẫn: 【 khán giả Tô Mẫn, chúc mừng ngài thành công vượt qua một ngày, xin mời tiếp tục duy trì. Nhắc nhở ngày hôm nay là: Xương người 】
Đột nhiên nhận được âm thanh của rạp chiếu phim, Tô Mẫn còn có chút sững sờ.
Cậu không nhận ra thời gian trôi nhanh như vậy, thế mà đã hết một ngày, có lẽ bọn họ đã lãng phí quá nhiều thời gian để xem biểu diễn.
Nhắc nhở là xương người, cái này thì Tô Mẫn đã đυ.ng phải.
Mỗi lần rạp chiếu phim nhắc nhở đều là điểm mấu chốt, bây giờ có liên quan đến xương người vậy chứng tỏ bọn họ phải tiếp xúc với nó.
Về phần khúc xương trên tay này hình như vô dụng.
Tô Mẫn cầm khúc xương đưa đến trước mặt mình, không khỏi suy đoán: Đến cùng xương người dùng để làm gì?
Người đứng sau nơi này dùng vô số xương người để xây mộ, lít nha lít nhít, chính cậu lại chỉ dùng để đánh người.
Xương này không thể ăn, hình như chỉ có thể làm công cụ.
Tô Mẫn khó giải thích được nghĩ đến một vấn đề, hỏi: "Hai người có diêm không?"
Lý Trì Ngư lắc đầu: "Chúng ta đều không hút thuốc lá, làm sao có diêm được, hơn nữa chỗ này cũng không có cái gì cho chúng ta đốt."
Tô Mẫn nói: "Ai nói không có."
Cậu không nói tiếp, thế nhưng nhìn về phía cái nấm mộ xây bằng xương người cực lớn kia.
Xương cốt có thể đốt cháy được, nếu không có cách nào khác, không bằng cứ thử một chút.
Nếu quả thật có thể thiêu huỷ, vậy chỉ sợ cũng đồng thời dẫn ra thứ đứng sau màn, nhưng vấn đề bây giờ là làm thế nào để tạo ra lửa.
Nhạc Lăng suy tư nói: "Chúng ta không có, nhưng người khác sẽ có."
Lý Trì Ngư ngồi tại chỗ nghĩ nửa ngày, nói: "Chúng ta trở lại sân biểu diễn xem một chút đi, nơi đó phải có."
Chuyện đến nước này, cũng chỉ còn một biện pháp như thế.
Ba người cùng nhau qua lại cái khu vực làm người ta sợ hãi ban nãy, ở giữa còn có thể nhìn thấy một bộ hài cốt rất mới, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đó chính là của Từ Kiến.
Một lần nữa bọn họ trở lại hành lang làm từ xương người, sờ soạng đi vào bên trong, không biết qua bao lâu, một cánh cửa khác xuất hiện.
Tô Mẫn dẫn đầu đi ra ngoài, trước mặt là màn sân khấu đã chặn lại tất cả, mà phía ngoài một chút âm thanh cũng không có, không biết khán giả còn ở đó hay không.
Cậu xốc lên một cái khe, chuẩn bị nhìn thử.
Không nghĩ tới đối mặt với một con mắt.
Con mắt này rất quái dị, chung quanh vành mắt là màu trắng bệch, cứ như được quét một lớp sơn vậy.
Tô Mẫn tim cũng ngừng đập, theo bản năng dùng cái xương người kia đập lên, không nghĩ tới đối phương lại ngã về sau.
"Cái gì vậy ?" Lý Trì Ngư từ đằng sau đi ra, thấy cảnh này, trực tiếp nhảy qua đè người kia lại.
Ba người đều thấy rõ hắn là ai, dĩ nhiên là thằng hề.
Tên hề gϊếŧ người như ngoé cư nhiên lại bị Lý Trì Ngư bắt được.
Tô Mẫn mới nghĩ như thế, thằng hề liền trực tiếp tránh thoát Lý Trì Ngư, nhảy lên sân khấu, trong tay hắn còn có phi tiêu.
Hắn ném một cái lại đây mang theo cơn gió.
Tô Mẫn vội vã né tránh, ném khúc xương trong tay qua.
Khúc xương này hình như có cảm ứng với cậu, bóng đen ban nãy lại xuất hiện, xương người trực tiếp đâm trúng thân thể thằng hề.
Thằng hề không thể tin nói: "Mày phản bội bọn tao?"
Tô Mẫn nhạy bén bắt lấy từ ngữ trong lời hắn, nghĩ thầm quả nhiên là không chỉ có một tên, bọn chúng là một đám.
Ba người đối phó một đám, còn là sinh vật không có hình thể, thấy thế nào cũng không có khả năng, thế nhưng muốn tiếp tục sống chỉ có thể làm như vậy.
Tô Mẫn hít sâu một hơi, nhìn phạm vi chung quanh, bên này không có bất kỳ ai, cũng không biết là sống hay chết hết rồi, chóp mũi cậu vẫn luôn quanh quẩn một luồng máu tanh.
Thằng hề xấu xí cười: "Ha ha ha, chúng mày nhất định không thể sống, sẽ chết hết ở chỗ này thôi, rồi chúng mày sẽ trở thành một đám xương cốt, bị đính lên tường ha ha ha ha ha..."
Hắn bỗng nhiên không còn sinh khí, thân thể từ từ xẹp xuống.
Lý Trì Ngư lùi về sau một bước, mặt đầy vẻ không thể tin được: "Cứ như vậy mà chết? Hắn đến cùng là người hay quỷ?"
Quỷ không thể chết ở trong tay bọn họ đi.
Nhạc Lăng trực tiếp xốc y phục nằm dưới đất lên, lộ ra bên trong một bộ khung xương, theo sát đó mặt của hắn cũng biến thành xương cốt.
Tô Mẫn không nghĩ tới kết quả lại như vậy, "Xem ra xương cốt nơi này rất có thể đều hình thành như vậy, chết rồi sẽ biến thành xương."
Sau đó xương cốt lại bị mang đi để xây thành cái mộ biểu diễn kia.
Tô Mẫn từ trên sân khấu nhảy xuống, phát hiện khán giả bên này vẫn chưa đi, mà tình trạng của họ lúc này giống hệt thằng hề, tất cả đã biến thành một đống bạch cốt.
Ngay cả Tưởng Đào Chi cũng không ngoại lệ.
Cậu cảm khái trong lòng, lên tinh thần nói: "Áo quần của bọn họ vẫn còn, chúng ta tìm xem có hay không."
Bởi vì lúc trước có không ít người chết, nên số người ở đây cũng không nhiều, tìm trên từng người cũng rất nhanh.
Lý Trì Ngư run lẩy bẩy mò quần áo, mỗi lần đều có thể chạm được xương cốt bên trong, trực tiếp đối diện với bọn họ, khá là kinh khủng.
Anh ta chỉ sợ xác chết đột nhiên vùng dậy, vậy anh ta cũng xong đời luôn.
Tô Mẫn không nghĩ nhiều như thế, vẫn một đường mò tới hàng cuối cùng, rốt cục cậu tìm thấy bật lửa.
Cũng ngay lúc bật lửa xuất hiện, hắc ám dày đặc bỗng nhiên cuốn tới.
Giống như muốn nuốt chửng những bọn họ vậy, mang theo ác ý kéo đến, thẳng tắp nhào tới bọn họ.
Tô Mẫn liền mở bật lửa, nhưng cậu phát hiện nó không hề có lửa.
Cậu lùi về sau đánh lửa, thế nhưng qua mấy chục giây đều không có tia lửa nào xuất hiện.
Sương mù màu đen đã gần ngay trước mắt.
Ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợ tóc, ngọn lửa đột nhiên xuất hiện, đám sương mù dường như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhanh chóng lùi về sau.
Trên trán Tô Mẫn đều xuất hiện mồ hôi lạnh.
Đám sương mù kia không dám lại đây, Tô Mẫn trực tiếp dùng bật lửa đốt cái ghế trên khán đài, thế nhưng kỳ lạ là một chút phản ứng đều không có.
Cậu thay đổi phương hướng, tiến đến trực tiếp đốt màn sân khấu, không nghĩ tới lại giống ban nãy, không có một chút vết tích cho thấy nó bị thiêu.
Chóp mũi Tô Mẫn đã thấm ra mồ hôi lạnh, không biết tình huống bây giờ là thế nào.
Những thứ này đều làm từ vải, làm sao có khả năng không đốt được, trừ phi những cái này thực chất không phải vải, thế nhưng nơi này có thể có loại vải kỳ lạ gì, cậu cũng không nghĩ ra được.
Lý Trì Ngư vội vàng nói: "Không cháy sao?"
Tô Mẫn gật đầu nói: "Ừm, những cái này có vấn đề."
Nhạc Lăng cau mày nói: "Nếu không được, chúng ta cứ đốt đám xương cốt này đi, chúng nó nhất định có thể cháy."
Thời gian không còn nhiều, Tô Mẫn liên tục thử mấy cái khác đều không có phản ứng gì, cuối cùng dời mắt đến xương người.
Toàn bộ sân biểu diễn đều do xương người tạo thành, cậu tùy tiện đυ.ng vào, thế mà bật lửa mới vừa mở, ngọn lửa đã bùng lên.
Với một tốc độ đáng sợ, Tô Mẫn vội vã lùi về sau.
Trong nháy mắt từ một cái đầu lâu, lửa đã lan tới những bộ phận khác, không khí bắt đầu xuất hiện mùi vị khó nghe.
Trong phút chốc Tô Mẫn cảm thấy chính mình giống như đang đứng ở trại tập trung vậy.
Sương mù bên kia bỗng nhiên phát ra thanh âm kỳ quái, tiếng nói chuyện nhao nhao ồn ào, bên trong có tiếng lanh lảnh, có thô lỗ, còn có vài tiếng hét kinh hoàng.
Chúng nó quên mình mà hướng ngọn lửa nhào tới, sau mỗi lần phủ lên, ngọn lửa liền nhỏ một chút, phạm vi đốt cháy cũng càng ngày càng nhỏ.
Trong lòng Tô Mẫn căng thẳng, vội vã nhen lửa một bên khác.
Lý Trì Ngư vẫn đang bẻ khúc xương người, sau khi đốt lửa thì vứt sang chỗ khác, trong lúc nhất thời toàn bộ sân biểu diễn đều bị bao trùm bởi ngọn lửa lớn hừng hực.
Mùi vị trong không khí cũng càng ngày càng khó ngửi, tựa như mùi nước ngầm nơi sâu xa, pha tạp cùng các loại mùi vị khác nhau, làm người ta muốn nôn.
Tô Mẫn nói: "Chúng ta đi ra ngoài!"
Hiện tại đám sương mù vẫn đang tranh đấu với lửa, không hề để ý bọn họ, ba người theo lối đi lúc trước chạy ra ngoài.
Bên ngoài không khí cũng không hề ổn.
Tô Mẫn nhân cơ hội lại đốt xương cốt bên ngoài, bọn chúng cũng giống bên trong, một chút liền bốc cháy, ngọn lửa dâng lên cao mấy mét.
Sương mù cùng đại hỏa quấn vòng quanh, còn có âm thanh quỷ kêu thê thảm hỗn loạn.
Vô số quỷ ảnh tiến vào bên trong, rồi lại bị thiêu đốt hầu như không còn, toàn bộ phần mộ biểu diễn đã nghiêng ngã.
Bọn họ đứng ở cách đó không xa, Lý Trì Ngư vẫn đang thở hổn hển, lo lắng nói: "Nhìn tình trạng thế này, có lẽ đã cháy hết rồi đi."
Tô Mẫn vẫn chưa trả lời, một ngón tay lạnh lẽo chọt chọt mặt cậu.
Thẩm Túc không biết lúc nào đã xuất hiện, nói: "Trên mặt ngươi dính cái gì màu đen."
Tô Mẫn tùy ý lau một cái, lại không biết càng chùi lem càng nhiều.
Khuôn mặt lạnh nhạt của cậu bây giờ đang cọ tới cọ lui, Thẩm Túc lần đầu tiên nhìn thấy, không nhịn được cười ra tiếng.
Tô Mẫn mím môi nguýt hắn một cái, thẳng thắn bỏ qua.
Sau đó cậu rốt cục nghe được tiếng nhắc nhở: 【 khán giả Tô Mẫn chào ngài, chúc mừng ngài thành công sống đến đại kết cục! Còn năm phút để rời khỏi, xin chuẩn bị sẵn sàng 】
Ba người sống sót sau tai nạn đều ngồi nơi đó nghỉ ngơi.
Mãi cho đến khi ngọn lửa che phủ sương mù, những âm thanh ban nãy cũng càng ngày càng yếu, phần mộ trực tiếp sụp xuống, cuối cùng bầu trời cũng trong xanh trở lại.
Thẩm Túc rất ít khi xuất hiện ban ngày, không biết là y tự nguyện hay thế nào, chỉ cùng cậu nói mấy câu liền biến mất.
Chớp mắt một cái, Tô Mẫn phát hiện nơi mình đứng đã thay đổi.
Chung quanh bọn họ là một khối đất hoang, mà phía trước có hơn trăm cái mồ nhỏ, mặt trời trên đỉnh đầu cũng đã nóng bức.
Ngay chính giữa có một ngôi mộ rất lớn, cao hơn mấy cái xung quanh, giờ phút này nó đã biến thành màu đen, xung quanh bia mộ nằm một đống tro tàn.
Tô Mẫn mơ hồ nhận ra được cái gì.
Lý Trì Ngư mở điện thoại ra xem, vui mừng kêu lên: "Nơi này có tín hiệu, anh đi báo cảnh sát!"
Tô Mẫn biết đại kết cục sẽ có cái này, dù sao cũng phải thông báo cho bên ngoài biết.
Lý Trì Ngư cùng cảnh sát nói rất lâu, cuối cùng sau khi cúp điện thoại chuyển hướng qua đây, nghi ngờ nói: "Nhạc Lăng đâu?"
Tô Mẫn chỉ chỉ phía trước, "Ở kia."
Lý Trì Ngư thuận ngón tay cậu nhìn sang bên kia, phát hiện Nhạc Lăng đang đứng trước một phần mộ, đưa lưng về phía bọn họ, dáng người kiên cường.
Anh ta đứng lên hướng bên kia đi đến.
Tô Mẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, cậu lấy vé biểu diễn trong túi ra xem, phát hiện trong tay lại là một tờ tiền âm phủ.
Mấy đồ vật trên vé cũng không thấy nữa, nếu không phải cậu nhớ được, e rằng sẽ cho mọi thứ nhìn thấy lúc trước chỉ là ảo giác.
Tô Mẫn lấy lại tinh thần, đồng thời biến mất khỏi bộ phim.