Đạo diễn đăng cũng không nhiều, chỉ có một vài bài viết về bộ phim.
Tô Mẫn lướt xuống lật qua lật lại, mọi người đều hỏi chuyện lúc trước trên đảo nhỏ, cho nên đạo diễn chủ động đăng một bài viết giải thích vấn đề này.
Bài viết mới nhất rất dài, liếc mắt nhìn xuống, đủ loại vấn đề đều được liệt kê ra.
Tô Mẫn ấn vào vấn đề cậu quan tâm nhất.
Đạo diễn tự sản xuất bộ phim tất nhiên biết rõ nội dung, thậm chí những nhân vật không có tên trong phim cũng có miêu tả cụ thể ở đây.
Ví như cái bóng đen kêu thảm thiết trong buồng tắm, Tô Mẫn vẫn không biết nó là dạng gì, kết quả trong blog này nói hắn cũng là dân trên đảo, bị gϊếŧ chết trong phòng tắm, còn bị phân thây.
Hai cái bóng đen ngồi chồm hỗm trên mặt đất chính là hung thủ.
Trong bài viết cũng không đề cập đến vòi nước, thế nhưng Tô Mẫn đoán phỏng chừng cái này là phim kinh dị sắp đặt, ngoại trừ hù người cũng không có tác dụng gì.
Người chết dưới biển là dân trên đảo, vốn trên đảo cũng không có nhiều người, phụ nữ chiếm một nửa, còn lại nam nhân đều bị gϊếŧ.
Quan trọng nhất là giải thích về việc đổi da.
Tô Mẫn luôn cho là chú Hà có phương pháp đổi da, không nghĩ tới đạo diễn nói người có thật ra là dân trên đảo.
Từ trước đây dân trên đảo đã có phương pháp này, chỉ là rất ít làm, bởi vì mỗi lần như vậy đều cần người, bà lão mắt mù không cho hại người ngoài, phải để tự nguyện mới được.
Có vợ chồng vì thương con, cũng có những người yêu nhau làm như vậy.
Việc này là do bà lão mắt mù xử lý, thế nhưng từ lần cuối cùng thực thi xong bà ta đã qua đời mấy tháng.
Chú Hà lên đảo thời gian tổng cộng một tuần lễ, trong lúc đó Hồng Thụy bọn họ có một người phát bệnh, không muốn hại chính mình, nên tìm người ngoài, không nghĩ tới chú Hà nghe trộm được.
Cuối cùng lén học phương pháp kia, còn dùng dân trên đảo để ra tay, thành công gϊếŧ ngược lại.
Dân trên đảo muốn hại người ngoại lai, cuối cùng lại bị người ta gϊếŧ chết.
Đạo diễn đối với vấn đề này chỉ giải thích đơn giản, còn lại đều dựa vào chính khản giả suy đoán, dù sao tự tưởng tượng có cảm giác hơn là nói rõ ràng.
"Cho nên cái hòn đảo này là gieo gió gặt bão?"
"Đặt ra phức tạp như vậy làm gì, đổi da là cái gì, cứ trực tiếp người gϊếŧ người có phải nhanh không."
"Tuy rằng xem không hiểu, thế nhưng tôi cảm thấy rất lợi hại."
"Lúc mới xem phim xong tôi thấy rất mơ hồ, may là thấy được cái weibo này, nếu không tôi đã cho một sao rồi."
Tô Mẫn nhìn mấy cái bình luận đứng đầu, sau đó thoát khỏi weibo.
Buổi tối cậu có một tiết, mới để sách xuống, đặt mông lên ghế thì nhận được tin nhắn của Lý Văn Tân: "Thế nào? Đi ra chưa, mình xem bình luận phim rồi."
Tô Mẫn trả lời: "Đi ra rồi."
Lý Văn Tân: "Không phải lại sống đến đại kết cục đi? Cậu đúng là lợi hại, kết cục lần này là tình huống thế nào?"
Lần này một vị học muội hắn quen có đi xem phim, cho nên đối với nội dung bộ phim có biết một chút, chỉ là không biết Tô Mẫn đã đổi thành cái dạng gì.
Tô Mẫn tùy tiện cùng hắn nói một lần.
Lý Văn Tân nhắn cho cậu một chuỗi liên tiếp: "Mình tưởng chỉ có người trong trường mới nhớ cậu, không nghĩ tới trong diễn đàn còn có người nhớ tới cậu kìa."
Tô Mẫn trực giác lời này có thâm ý khác, cậu ấn vào cái link bên trong.
[ Cầu giải đáp: Anh trai lần trước sống đến đại kết cục bên trong , lần này đi trải nghiệm sao? ]
Người trả lời bên dưới cũng không nhiều, thật ra bài này đã chìm xuống dưới.
"Không biết là ai, tôi đã đi trải nghiệm rồi, may mắn sống được một ngày, ngày thứ hai thì chết rồi, thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ."
"Bây giờ tôi mới biết trải nghiệm trong phim kinh dị thật không dễ, tôi vốn nghĩ chỉ có quỷ, ai biết lại còn có người, đáng sợ nhất là lúc tôi cắn lưỡi tự sát, đau chết luôn mà vẫn không chết..."
"Tôi cũng muốn biết anh trai ấy có đi trải nghiệm lần này không, muốn xem thử bộ phim sẽ thành hình dạng gì."
"Rạp chiếu phim không thông báo, e rằng qua mấy ngày nữa mới biết được, nếu trải nghiệm thành công sẽ có thông báo đấy."
"Tôi chỉ muốn ăn đường..."
Nếu trải nghiệm thành công trong phim kinh dị loại này, sẽ được tuyên truyền ra ngoài.
Tô Mẫn cũng không biết lần này mình có thể đạt đến điểm tiêu chuẩn của rạp chiếu phim hay không, nếu không đạt thì thôi vậy.
Dù sao cũng không ai bảo đảm rằng chính mình lần nào cũng thành công.
Chỉ là xem để tìm cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ, so với xem bình thường thú vị hơn mà thôi.
Tô Mẫn để điện thoại xuống, nghiêm túc nghe giảng bài.
Hai buổi học trôi qua rất nhanh, tiếng chuông tan học vang lên.
Bạn học cùng lớp vẫn nhớ sự kiện lần trước, có người lại gần hỏi: "Tô Mẫn, lần này cậu có đi xem phim không?"
Tô Mẫn nói: "Xem rồi."
Bạn học hiếu kỳ hỏi: "Kết quả thế nào?"
Tô Mẫn ôm sách nói: "Vẫn tốt."
Ngữ khí của cậu quá hời hợt, bạn cùng lớp còn tưởng trải nghiệm rất kém, nên không muốn động đến nỗi đau của cậu, chính mình rời đi.
Ngược lại Tô Mẫn không nghĩ tới suy nghĩ của mình cùng người ta khác nhau một trời một vực.
***
Hiệu suất của rạp chiếu phim rất nhanh, ba ngày sau Tô Mẫn đã nhận được tin nhắn.
Vẫn là vào tiết học buổi tối.
Tô Mẫn nhanh chóng đăng ký website, thấy được một loạt bộ phim sắp chiếu, trải nghiệm thành công giống cậu còn có một bộ phim kịch tính và một bộ phim tình yêu.
Tên lần này vẫn là , tên của cậu nằm ngay trên bảng khán giả tham dự.
Lần này Tô Mẫn thấy nội dung tóm tắt có chỗ không giống.
Thật ra lúc trước nội dung bộ phim là một người trong số đó chết đi, nhưng lần này bị cậu sửa lại kết cục, cho nên đã hoàn toàn ngược lại.
Sau khi buổi tối tự học kết thúc, Tô Mẫn nhận được điện thoại của người phụ trách: "Tô tiên sinh, ngài nhận được tin nhắn không ạ?"
Tô Mẫn nói: "Nhận được, tôi sẽ đi xem."
Người phụ trách nói: "Là như vậy, nhờ vào kết cục lần này cùng bộ phim gốc hoàn toàn khác nhau, cho nên rạp chiếu phim muốn nắm lấy điểm ấy để tiến hành tuyên truyền ra ngoài, hấp dẫn những người còn chưa coi."
Dù sao cách tuyên truyền phim kinh dị cũng không nhiều, có phương pháp đương nhiên phải nắm chắc.
So sánh giữa không một ai sống sót với toàn bộ mọi người còn sống càng làm khán giả thấy hấp dẫn hơn.
Tô Mẫn không có ý kiến gì, chỉ có một yêu cầu: "Tuyên truyền thì có thể, không cần tuyên truyền tôi là được."
Người phụ trách nói: "Điểm ấy Tô tiên sinh yên tâm, chúng tôi sẽ nói lại cho bên tuyên truyền, sẽ không xuất hiện chuyện như vậy."
Đây chính là khán giả sống sót hai lần trong phim kinh dị!
Người phụ trách chưa bao giờ tham gia trải nghiệm, thế nhưng mỗi lần dữ liệu đưa lên hắn có thể nhìn thấy mỗi ngày có bao nhiêu người lựa chọn xem phim thực tế ảo, cuối cùng lại có kết cục gì.
Ngày hôm qua trên cả nước có tất cả 500 người trải nghiệm , nhưng ngoại trừ vị này, sống dài nhất cũng chỉ hai ngày.
Với kỷ lục hai ngày này vị khán giả kia còn muốn mở tiệc chúc mừng một phen.
Trở lại ký túc xá, Tô Mẫn liền bị Lý Văn Tân cùng Vương Địch ngăn chặn.
Lý Văn Tân cực kỳ hối hận: "Nếu không có tin tức mình cũng không biết đâu, Tô Mẫn lần này cậu nhất định thành công, sớm biết vậy mình cũng đi trải nghiệm."
Tô Mẫn để sách xuống, "Bây giờ cậu cũng có thể đi trải nghiệm."
Trong lúc chiếu phim 2D, khán giả vẫn có thể tham gia trải nghiệm bên thế giới ảo, lần náo động nhất là có một bộ phim vườn trường mà được chiếu lại ba lần khán giả đóng.
Vốn là phim vườn trường vé bán không cao, nên cũng có vô số người xem.
Lý Văn Tân rất tự biết thân mình: "Hiện tại mình biết nội dung rồi, đi trải nghiệm còn cảm giác gì, hơn nữa nếu từng xem mà còn chết nữa, thì quá thảm luôn đấy, nói ra mất mặt."
Vương Địch kêu một tiếng: "Trên internet nói thật lợi hại."
Tô Mẫn sinh lòng hiếu kỳ, mở weibo lên xem.
Quả nhiên có hot search của , cùng với vấn đề người phụ trách nhắc tới không sai lắm, là so sánh kết cục của hai lần.
Tạo nên một loại nội dung cực kỳ thu hút khán giả.
Vừa muốn để người ta biết kết cục ban đầu là không một ai sống sót, vừa hấp dẫn người xem tò mò vì sao có thể xoay chuyển sang toàn bộ đều sống.
Chiêu này của bọn họ xác thực không sai.
"Đây là lần đầu tôi thấy trường hợp như vậy, tôi vừa thấy hai tấm poster rồi, chúng hoàn toàn khác nhau, bộ phim gốc tôi cũng đã xem xong, mai sẽ xem bộ phim mới này."
"Nên xem chết hết trước hay xem tất cả còn sống trước hả mọi người?"
"Việc này không quan trọng, tôi tò mò muốn biết Tô Mẫn là ai, nhớ không lầm lần trước cũng là hắn thành công đúng không?"
"Phim kinh dị ở thời đại này dễ dàng vượt qua như vậy? Nhưng sao đến lượt tôi lại chết nhanh thế, tôi nhất định phải xem thử hắn ta sống xót như thế nào!"
Tô Mẫn nghĩ thầm anh càng xem tôi càng có lời.
Doanh thu của bộ lần trước và bộ lần này gộp lại cũng chỉ mới một chút, so với mấy bộ phim vài trăm triệu có thể nói là không tới con số lẻ, cuối cùng chia tới tay cậu lại càng ít hơn.
Hạn chế của phim kinh dị là ở chỗ đó.
Bạn cùng học lần trước hỏi thăm cậu nhắn tin tới: "Tô Mẫn, Phim mới người trải nghiệm có phải là cậu không? Mình thấy tên cậu."
Tô Mẫn cũng không che giấu: "Ừm."
Vốn cậu nghĩ sẽ là một hồi truy hỏi, không nghĩ tới đối diện trả lời: "Mình biết rồi, nhất định là cậu muốn giữ bí mật."
Tô Mẫn: "..."
Chuyện này cùng bí mật của cậu có liên quan gì.
...
Ngày chiếu phim, lần này Tô Mẫn đi một mình.
Trước khi rời đi ký túc xá, Lý Văn Tân cùng Vương Địch vẫn còn nằm trên giường, không hiểu vì sao không muốn xuống giường.
Hôm nay là cuối tuần, bên trong rạp chiếu phim có rất nhiều người.
Tuy rằng xem phim bình thường không cần ký cam kết, thế nhưng mua phiếu cũng phải xếp hàng, đã có một chuỗi dài.
Tô Mẫn đương nhiên là đặc thù.
Nhân viên công tác tiểu Hà liếc mắt đã thấy cậu, trực tiếp dẫn người đi một hướng khác, thuận tiện để lại phía sau một chuỗi oán giận.
Trong đội ngũ có người bất mãn nói: "Vì sao cậu ta không cần xếp hàng?"
Người bên cạnh phụ họa nói: "Đúng đấy, thời đại này phẩm chất con người ngày càng thấp, xem một bộ phim còn như vậy."
Tiểu Hà đã từ bên kia trở lại, nghe nói như thế, mặt không chút thay đổi nói: "Thật không tiện, đó là khách VIP của rạp chúng tôi."
Người thứ nhất nói: "Còn có cái này sao? Vì sao tôi không biết?"
Tiểu Hà mỉm cười nói: "Nếu ngài trực tiếp trải nghiệm thành công một bộ phim, sẽ có khả năng trở thành khách VIP của chúng tôi."
Hắn khinh thường nói: "Mới có hai bộ phim, trải nghiệm thành công thôi chứ gì, ngài mai tôi sẽ đi."
Tiểu Hà không nói gì, đi trợ giúp người xem mới.
Thế nhưng có một nam sinh đứng sau tên kia chỉ chỉ bên cạnh, có lòng tốt nhắc nhở: "Tôi cảm thấy có thể là anh ta nói cái này."
Thuận theo ngón tay nam sinh nhìn sang, poster cùng mới đều trưng bày ở đó.
Tấm poster mới là khung cảnh đoàn người đứng trong căn phòng, nhìn ra tình cảnh ngoài của sổ, nơi đó mặt Hồng Thụy đang tựa trên kính.
Gò má mọi người đều hiện ra rõ ràng, Tô Mẫn cũng có trong đó.
Trong đội ngủ an tĩnh đầy một phút.
Sau đó mới có người lên tiếng cảm khái nói: "Nghĩ muốn trải nghiệm thành công hai bộ phim kinh dị à, làm bé ngoan xếp hàng đi."
...
Lúc Tô Mẫn đến đèn trong phòng vừa vặn tắt đi.
Cậu ở trong bóng tối tìm được vị trí của mình, thuận tiện quan sát chung quanh một chút, lần này người xem cũng không ít, phỏng chừng là bị tin tức trên internet hấp dẫn tới.
Bộ phim bắt đầu chiếu, vẫn còn vài khán giả tiến vào.
Bên cạnh Tô Mẫn là một cặp chị em, cậu còn có thể nghe thấy các nàng thảo luận tình tiết đáng sợ trong phim.
Nhưng rất nhanh đã đổi đề tài.
Cô gái gần nhất nói: "Lần trước em cũng đến xem một bộ phim khán giả này trải nghiệm, thế nhưng em không nhớ nổi hắn là ai, nhưng mà em còn nhớ nội dung, lúc đó em chỉ muốn đem bọn họ nhốt trong căn phòng chỉ có một cái giường thôi."
Nàng nói rất đơn giản, hình như còn rất tiếc nuối.
Tô Mẫn bất động thanh sắc liếc nàng một cái, nghĩ thầm em gái này khẩu vị nặng thật.