Làm Vạn Nhân Mê Trong Phim Kinh Dị

Chương 30: Lời nói dối

Chú Hà bên kia đã không thấy.

Trên sườn núi chỉ còn dư lại mấy người bọn hắn, Trần Tinh Châu nói: "Chúng ta trở về thôi, ở bên ngoài không có cảm giác an toàn."

Nơi này rất ít khi nhìn thấy dân trên đảo.

Ngay cả bà lão mắt mù lúc đầu nhìn thấy hiện tại cũng không có, không biết bây giờ ở đâu, bằng không Tô Mẫn nhất định phải đi hỏi một vài vấn đề.

Tô Mẫn nhỏ giọng: "Tôi nghĩ đi nhìn một chút chỗ tối hôm qua."

Trần Tinh Châu phản ứng lại, hỏi: "Không phải đã biết rồi sao?"

Tô Mẫn lắc đầu nói: "Tôi muốn biết cóc ghẻ nơi đó là từ đâu đến, có phải là trong cái hầm hôm trước không."

Lần này là mấy người cùng đi.

Chỗ chôn cóc ghẻ cách cái hầm ngoài bãi cát khoảng một đoạn, nhưng từ trên sườn núi bên này đi đến cũng rất gần, chưa được vài phút.

Đất dưới chân là tối hôm qua bọn họ đắp lên, còn có thể nhìn ra vết tích rõ ràng.

Có một điểm quan trọng là mặt trên không che được hoàn toàn da cóc, còn lộ ra bên ngoài, có thể nhìn thấy mấy cọng tảo màu xanh biếc.

Rất giống trong hầm.

Triệu Minh Nhã giật mình nói: "Thật sự là mấy thứ trong hầm."

Nàng vẫn nhớ rõ trên cái hố kia bị tảo cùng mấy cọng cỏ xanh mượt che phủ, da mấy con cóc ghẻ này dính vào, như vậy chứng tỏ là đi ra từ trong đó.

E rằng đó là con cóc lộ ra đôi mắt mà nàng nhìn thấy.

Triệu Minh Nhã cảm giác buồn nôn, người nơi này đều kỳ lạ như vậy? Ăn cóc ghẻ không nói, còn ăn kiểu độc ác như vậy.

Tô Mẫn dùng đất che lại mấy chỗ da lộ bên ngoài, sau đó mấy người rời khỏi.

Cậu vừa nói: "Ngày hôm qua lúc các cậu xuống biển, tôi phát hiện trong cái hầm đó có xương người cùng quần áo, cho nên tôi hoài nghi bên trong có thi thể."

Những người còn lại không thể tin hỏi: "Cái gì?"

Trần Di Hinh cũng không biết nên đáp lại làm sao, "Trong cái hố kia có người chết, vậy mình thiếu chút nữa đã ngã vào..."

May là lúc đó nàng bị ngáng chân một chút, không có ngã cả người vào, nhớ tới đây nàng liền thấy sợ hãi.

Tưởng Vân Hỏa đột nhiên nhô ra một câu nói: "Cho nên hiện tại trên đảo này đâu đâu cũng có thi thể."

Tô Mẫn sửng sốt một chút, gật đầu: "Đúng vậy."

Con cá chú Hà đưa tới cũng không biết mò ở đâu ra, ngón tay có thể là của thi thể dưới biển.

Triệu Minh Nhã hỏi: "Vì sao bọn họ lại gϊếŧ người?"

Lẽ nào chỉ vì nuôi cóc ghẻ?

Cái này cũng không có khả năng lắm, dù sao bọn hắn chỉ thấy một mình người đàn ông kia ăn, hơn nữa còn lúc đêm khuya, nhất định là gạt những người khác.

Trần Tinh châu thở dài: "Cái này thì cứ hỏi bọn họ."

Thật ra hắn rất muốn cạy bức tường ra, nhìn xem bên trong rốt cuộc là ai, có phải là hai vợ chồng em trai chú Hà không.

Thế nhưng tường mà vỡ, chú Hà tiến vào có thể phát hiện.

Một khi bị phát hiện, vận mệnh của mấy người bọn họ liền xác định rồi, trên căn bản là chắc chắn phải chết.

Bầu trời ở hải đảo xanh cực kỳ, từng cụm từng cụm mây trắng, phong cảnh tươi đẹp.

Tỉ mỉ lắng nghe còn có thể nghe thấy âm thanh sóng lớn đánh vào đá ngầm, mà bọn họ cũng không có lòng dạ nào thưởng thức cảnh đẹp.

Từ trên đường đi, Trần Tinh Châu nói: "Từ đầu tới cuối đều là chú Hà tự biên tự diễn, chúng ta căn bản không biết câu nào là thật câu nào là giả."

Đây mới là điểm quan trọng nhất.

Hắn là vai chính, đương nhiên sẽ biết nghi ngờ vài chỗ.

Tô Mẫn không biết nội dung bộ phim đến cùng là cái dạng gì, nhưng nhìn thấy vài dòng của bản giới thiệu thì có thể biết đại khái, cậu, Tưởng Vân Hỏa và Trần Di Hinh chết trước.

Đến sau cùng chỉ còn sót lại hai nhân vật chính.

Coi như biết được chân tướng thì làm sao, ít người cũng không thể chống lại số đông.

Tô Mẫn nhỏ giọng nói: "Chúng ta đã biết người nhảy giếng không phải cô dâu, em trai chú Hà hẳn sẽ không lấy một bà lão năm mươi tuổi về làm vợ."

Cậu có một suy đoán, trong tường chính là vợ chồng em trai chú Hà, mà trong giếng có thể là mẹ của em trai.

Sở dĩ nghĩ như vậy, là vì cậu không biết chú Hà thật sự có phải là anh trai của người hắn kể hay không.

Nói ra thì rắc rối, nhưng thật sự rất đơn giản.

Giả sử người chết cũng không phải là em trai chú Hà, mà là một người khác, vậy thì bao gồm mẹ và vợ của hắn cũng đều bị gϊếŧ.

Mà để biết có phải là chú Hà làm không, còn cần kiểm chứng.

Trần Di Hinh nói: "Cái này làm sao biết?"

Tưởng Vân Hỏa nói: "Nếu chúng ta ở là phòng của hắn, dù thế nào cũng sẽ lưu lại vết tích gì đó đi?"

Một căn phòng được dùng rất lâu sao có thể không có thứ gì.

Tô Mẫn cũng suy nghĩ như vậy, "Chúng ta trở lại tìm kỹ xem trong phòng có đồ vật gì hay không, ví dụ như chứng minh thư chẳng hạn."

Tuy rằng cậu thấy chứng minh thư khả năng sẽ không có.

Nếu như đúng là gϊếŧ người, vậy những thứ để xác thực thân phận này ắt hẳn đã phải được xử lý trước khi bọn họ tới.

Trần Tinh Châu suy nghĩ một chút nói: "Bất kể nói thế nào, trước tiên cứ tìm thử xem."

Lỡ như tìm được thì sao.

...

Trên cửa sổ của ba căn phòng đều dán giấy song hỷ màu đỏ, chỉ có điều đã rơi xuống rất nhiều, chỉ còn một nửa, vừa nhìn liền biết thời gian đã lâu.

Dù sao kết hôn đã mười tám năm, con nhỏ chắc cũng được mấy đứa.

Nghĩ tới đây, Tô Mẫn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nếu thật sự là chú Hà nói dối, cũng không đề cập đến chuyện đứa nhỏ.

Vậy hai vợ chồng này vẫn luôn không sinh con?

Tuy rằng không sinh con cũng không phải là vấn đề, thế nhưng Tô Mẫn càng nghiêng về trường hợp hai người này phải có một đứa nhỏ mới đúng.

Đương nhiên có thể là cậu nghĩ nhiều quá rồi.

Bọn họ ở căn phòng này lục tung lên, một ít dầu, lạc, đều là củi, gạo, dầu muối, dấm chua, trà.

Có thể tìm được đồ vật hữu dụng cũng không nhiều.

Thế nhưng có thể đoán được đây là căn phòng của người đàn ông làm nông, bởi vì công cụ rất nhiều.

Tưởng Vân Hỏa đi qua gian phòng bọn họ không nằm.

Trần Di Hinh sau khi tiến vào không đầy một lúc lại chạy ra, kích động nói: "Bên phòng mình ở là của nữ."

Tưởng Vân Hỏa nói: "Cậu nói cũng thừa quá đấy."

Trần Di Hinh đẩy hắn một cái, "Ý của mình là phòng đó trước đó con gái ở, cũng có thể là nữ nhân, bởi vì mình thấy dây buộc tóc cùng kẹp tóc."

Mặc dù là thấy trên đất.

Thế nhưng dây buộc tóc của phụ nữ vứt loạn cũng không kỳ quái, hơn nữa bên trong còn có kem dưỡng da, đàn ông ở nông thôn cũng không dùng cái này.

Tô Mẫn suy tư một chút, hỏi: "Cậu cảm thấy được khoảng bao nhiêu tuổi?"

Trần Di Hinh có chút khó trả lời, "Mình cũng không biết, mà mình cảm thấy được hẳn cùng chúng ta không sai lệch mấy, đó là trực giác, giác quan thứ sáu của phụ nữ."

Tô Mẫn gảy gảy tay, "Rất có thể."

Lúc đầu cậu nghĩ nhiều nhất có thể có một đứa nhỏ, hiện vừa nhìn ở đây, quả nhiên cậu đoán đúng.

Đôi vợ chồng này thật sự có một đứa con gái.

Hiện tại cô gái đó ở đâu cũng là một vấn đề.

Mãi cho tới bây giờ Tô Mẫn đều không nhìn thấy trên đảo này có người phụ nữ nào, càng khỏi nói cô gái mười mấy tuổi.

Trần Tinh Châu nói: "Không chừng cũng bị gϊếŧ."

Dù sao cha mẹ đều bị gϊếŧ, con gái bị gϊếŧ cũng rất bình thường.

Vậy lý do chú Hà gϊếŧ người cũng rất đáng suy tư.

Tô Mẫn có chút không rõ tại sao muốn gϊếŧ một nhà ba người, cũng không biết dân trên đảo này vì sao lại có những đam mê kỳ quái như vậy.

Chẳng lẽ vì khí hậu khác nhau?

Đang nghĩ ngợi, Triệu Minh Nhã ở căn phòng cách vách cũng tới đây, bộ dáng như ăn trộm nói: "Các cậu xem mình tìm được cái gì."

Đường đường là một hoa khôi lại đi tướng lén lén lút lút.

Trần Tinh Châu nghênh đón, "Cái gì?"

Triệu Minh Nhã đóng cửa lại mới đem đồ vật trong tay mở ra, là một cuốn sổ màu hồng, "Đây là giấy hôn thú."

Giấy hôn thú mọi người ai cũng biết, trên Internet mấy minh tinh đều đưa lên khoe vô số lần.

Tấm hôn thú này bên ngoài có rất nhiều tro bụi, có còn vết tích bị gặm cắn, vừa nhìn liền biết không được giữ nhìn cẩn thận.

Phòng này là của em chú Hà, vậy giấy hôn thú này cũng chỉ có thể là của em trai hắn và cô dâu kia.

Trần Tinh Châu hỏi: "Cậu tìm thấy ở đâu?"

Triệu Minh Nhã nói: "Mình không phải có bông tai sao, vừa nãy tìm thì bị rơi xuống giường, nên mò bên trong mới thấy cái này."

Nếu không dù có chiếu từng góc, nàng cũng chưa chắc nhìn thấy.

Tô Mẫn nhận lấy, sau khi mở ra nhìn thấy bức ảnh nằm trên, là một đôi nam nữ trẻ tuổi, bên trong còn có tên tuổi cùng ngày kết hôn.

Triệu Minh Nhã chỉ chỉ, "Ngày kết hôn là mười năm trước."

Tô Mẫn lắc đầu một cái, nói: "Trọng tâm của cậu sai rồi, trọng điểm là tên người phía trên, không phải họ Hà."

Nam nhân trên này tên là Hồng Thụy, mà nữ nhân là Tiền Vân.

Mấy người vây quanh có cảm giác như "tâm trí được khai thông".

Tưởng Vân Hỏa chỉ cảm thấy trước mắt là một đống dấu chấm hỏi, "Không phải họ Hà, vậy chú Hà là anh họ sao?"

Trần Tinh Châu nói: "Mình thấy thế nào cũng không phải, bằng không có thể là cùng mẹ khác cha, cho nên không cùng họ tên."

Tô Mẫn càng nghiêng về vế trước.

Tấm hình này cho thấy Hồng Thụy bây giờ hẳn là bốn mươi, năm mươi tuổi, thế nhưng chú Hà nhiều nhất cũng chỉ bốn mươi, trừ phi khuôn mặt hắn không bị lão hóa, nếu không chú Hà hiện tại phải là nhỏ hơn.

"Đúng rồi, mình nghĩ đến một chuyện." Trần Tinh Châu liền mở miệng nói: "Lúc trước mình gọi điện cho em chú Hà, thế nhưng bắt máy lại là chú Hà, có thể hay không người em trai này đã sớm biến mất?"

Chú Hà nói là rời đảo, hắn cảm giác không có khả năng lắm.

Rõ ràng là đáp ứng sẽ tiếp đón chu đáo, thậm chí còn thương lượng làm người dẫn đường cho bọn họ, sao bây giờ nói rời đảo liền rời đảo.

Tô Mẫn trầm giọng nói: "Có thể chú Hà đã bịa đặt nội dung để nói với chúng ta."

Bởi vì người đã chết, cho nên muốn lừa họ, mới không khiến người ta sinh nghi.

Người trên giấy hôn thú hẳn là ở nơi này, bên trong tường có thể là Hồng Thụy hoặc Tiền Vân, thậm chí có khả năng hai người đều ở bên trong.

Mà trong giếng nhà chú Hà có thể là bà lão nào đó đắt tội hắn.

Còn có một cái nữa, con quỷ bị chặt đầu ở nhà chú Hà.

Con quỷ bị chặt đầu kia Tô Mẫn vẫn chưa nói đến, cậu sợ bọn họ ăn không trôi cơm, bây giờ suy nghĩ một chút, rất có thể là chủ nhân cũ của căn nhà chú Hà đang ở.

Mấy người này đều bị gϊếŧ, cho nên thành quỷ, mà bởi vì nguyên nhân nào đó không có cách nào đi ra hại người.

Thậm chí Tô Mẫn cũng hoài nghi chúng nó luôn nhắc nhở.

Trần Tinh Châu nắm giấy hôn thú rách rưới, cảm giác đầu cũng sắp lớn rồi, "Chuyện này làm sao vậy, tường cũng không thể đập ra."

Hủy tường đi cũng không có người nào xây lại.

Thi thể cũng phải giấu đi, muốn bọn họ buổi tối ngủ chung với thi thể, cái này còn đáng sợ hơn so với thi thể gõ tường.

Tô Mẫn nói: "Cũng không có cách nào."

Trần Tinh Châu trên mặt xuất hiện sợ hãi: "Cũng không biết là ai nắm chân mình dưới biển, còn muốn cho mình làm người chết thế, trên đảo này sao có nhiều người chết như vậy."

Tô Mẫn liếc nhìn hắn một cái, "Cậu nên vui vì chúng ta còn chưa có chết."

Bên trong nội dung bộ phim viết là người thứ nhất chết đi, sau đó người thứ hai,.. Người thứ nhất chính là cậu, thứ hai còn không biết ai đây.

Cậu cũng không muốn bộ phim thứ hai mình trải nghiệm kết quả là toàn quân bị diệt.

Hơn nữa rạp chiếu phim cho nhân vật của cậu là chết trong buồng tắm, này lỡ như chết trong tay chú Hà, còn chưa chắc được chết nhanh.

Nếu như bị hành hạ thì xong.

Triệu Minh Nhã tức giận nói: "Các cậu đừng có nguyền rủa nhau."

Vừa dứt lời, Tưởng Vân Hỏa đẩy cửa mà vào, trên mặt còn có kinh hoảng: "Các cậu đoán mình vừa nhìn thấy gì?"