Chương 2
"Con trai Hạ Minh Ngọc ở trên tay tui."
Chuyện bán nhóc con nói thì đơn giản, áp dụng vẫn có chút khó khăn.
Chỗ khó khăn nhất chính là — định giá rất khó.
Hơn nữa nghe nói xã hội loài người buôn bán người là phạm pháp, hắn lại không muốn ngồi xổm trong tù.
Sau khi uống xong một bình sữa bột của nhóc con, Đàm Khanh chép miệng, linh hoạt nhảy xuống bệ cửa sổ phòng bếp.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, thích hợp nhất vẫn là bán nhóc con vừa ngốc vừa thích khóc này cho cha ruột nó.
Mặc dù sau khi Đàm Khanh độ kiếp thất bại bị sét đánh tới đây, cho tới bây giờ còn chưa hề nhìn thấy nam chính của quyển tiểu thuyết này, cũng chính là cha ruột của đứa con hắn sinh ra, Hạ Minh Ngọc tiên sinh.
Haiz.
Sớm biết lúc ấy độ kiếp thất bại, còn không bằng sớm độ sớm bị sét đánh.
Sau đó xuyên vào sớm một chút.
Nói không chừng còn có thể xuyên đến lúc nguyên chủ đang lăn lộn với Hạ Minh Ngọc.
Dù sao cũng là người đàn ông một lần liền trúng, cơ thể và năng lực nhất định là đẹp chết.
Đàm Khanh càng nghĩ càng buồn rầu, mặt đầy ưu thương quơ quơ cái bình sữa vừa bị mình uống hết, lại đun nước nóng lần nữa, chuẩn bị pha cho nhóc con một bình mới.
Nước nóng trong siêu sôi sùng sục, điện thoại của Đàm Khanh cũng vang lên.
Đàm Khanh dùng một tay vặn bếp, một tay khác lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn cái tên hiện lên một cái.
Là người đại diện của hắn.
Triệu Thông.
Cũng thật là kì lạ, dẫu sao từ khi việc Đàm Khanh câu dẫn Hạ Minh Ngọc bị đưa ra ánh sáng, bị đuổi ra khỏi công ty, người đại diện này cũng chưa hề cho hắn một sắc mặt tốt.
Nhất là sau khi biết hắn đồi nghề ra chợ đêm bán hàng vỉa hè, ánh mắt nhìn hắn càng là một lời khó nói hết.
Đàm Khanh đổ nước nóng vào bình sữa bột, thuận tiện nhận điện thoại: "Alo, anh Triệu, chào buổi tối, ăn cơm chưa?"
Triệu Thông ở một đầu khác của điện thoại nhíu chặt mày: "Không phải tôi nói cậu đâu Đàm Khanh, lúc này cậu mới đi bán hàng vỉa hè được mấy ngày chứ, cậu xem trong miệng cậu toàn nói cái gì thế kia?"
Đàm Khanh cảm thấy mình khá là vô tội, lời khách sáo này là hắn đặc biệt học cách nói chuyện thường ngày, "Là sao?"
Triệu Thông nói: "Cậu là một idol! Cậu còn nhớ lúc huấn luyện viên nói cho các cậu biết idol có nghĩa là gì không?"
Chắc là thấy Đàm Khanh không đáp lời, Triệu Thông nói tiếp, "Không nhớ? Vậy tôi nhắc lại một lần cho cậu. Idol chính là tiểu tiên nam không gần thế tục, xa cách mây trời, uống sương sớm uống rượu ngon không đi WC! Bây giờ nhớ lại chưa?!"
Đàm Khanh: "..."
À à.
Trừ việc còn chưa tích cốc vẫn cần đi nhà xí, những thứ khác đúng là giống cuộc sống trước kia của hắn như đúc.
Đàm Khanh quả thực cảm thấy sương sớm rượu ngon còn không bằng tôm hùm đất xào cay.
Vì vậy hắn rất rối rắm nói với Triệu Thông: "Anh Triệu, anh gọi điện đến là muốn tìm em về làm tiểu tiên nam sao?"
Triệu Thông cười lạnh một tiếng: "Đàm Khanh, cậu còn nằm mơ chưa tỉnh à? Tiểu tiên nam cái rắm ấy, cậu quên mất chuyện mình bò giường của Hạ đổng rồi à?"
Được rồi.
Đàm Khanh cảm thấy sợ rằng trong chốc lát không nói xong cuộc điện thoại này được.
Hắn ngại đứng mệt mỏi, liền đến bàn phòng bếp ngồi xuống.
Sau đó ung dung xòe ra chín cái lông trắng, cực kì nhàm chán chọn một cái vuốt lông cho mình: "Anh Triệu, không phải em nói chứ... Chuyện em bò giường anh ta đã qua gần một năm rồi..."
Còn sinh xong nhóc con luôn rồi.
"Ai bảo chuyện này hai tháng trước mới bị tuồn ra!?"
Trong giọng nói của Triệu Thông không giấu được sự khinh miệt, "Đàm Khanh, anh Triệu nói với cậu, đã làm thì phải nhận, huống chi đó là Hạ Minh Ngọc, người nắm quyền toàn bộ nhà họ Hạ, chúng ta có thể chọc được sao?"
Đàm Khanh uốn ba cái đuôi ở giữa thành hình SB, khốn khổ nói: "Đương nhiên là em nhận rồi, không phải đã đền bù đến táng gia bại sản, còn thiếu việc bán mình sao."
Triệu Thông chỉ chờ câu nói sau cùng của Đàm Khanh.
Anh ta dẫn dắt Đàm Khanh hơn bốn năm, từ tuổi vị thành niên đến lúc trưởng thành, từ khi mới debut đến tận bây giờ, hết chụp ảnh lại đến đóng phim.
Sau đó phát hiện, người này thật sự là bùn nát không trát nổi tường.
Cố tình Đàm Khanh có một khuôn mặt quá mức dễ nhìn, môi đỏ mắt đẹp, cho dù đứng ở chỗ nào cũng là tiêu điểm độc nhất vô nhị.
Chỉ cần đứng chung một chỗ, tuyệt đối có thể khiến những nghệ sĩ khác đứng cạnh hắn cực kì mờ nhạt.
Tài nguyên vòng giải trí vốn có hạn.
Xuất phát từ đủ loại nguyên nhân u ám tham lam, Triệu Thông không hề chủ động cho Đàm Khanh bất kỳ tài nguyên tốt gì.
Mà kỳ quái chính là, từ đầu đến cuối anh ta không chờ được Đàm Khanh đi cầu xin mình.
Cho đến khi chuyện Đàm Khanh bò giường bị đưa ra ánh sáng.
Đủ loại tiền vi phạm hợp đồng nặng nề đặt lên trên người Đàm Khanh.
Biểu tình đáy mắt Triệu Thông tối đi mấy phần, mở miệng nói: "Công ty gần đây kiểm kê cuối năm, phát hiện còn có một mục quảng cáo đại diện bị vi phạm hợp đồng mà lúc ấy cậu chưa trả, số tiền không lớn lắm, sáu trăm ngàn."
Đàm Khanh đáng thương nói: "Anh Triệu, em bán chợ đêm cả đêm mới kiếm được một trăm đồng thôi."
Triệu Thông: "..."
Triệu Thông quả thực không thể hiểu được tại sao Đàm Khanh thế nào cũng phải đi bày hàng vỉa hè, anh ta hít sâu một hơi, cố gắng làm ra một vẻ ân cần: "Như vậy đi, ngày mai cậu tới công ty một chuyến, ăn cơm chung với bên quảng cáo. Nếu quả thực khó khăn, công ty sẽ giúp cậu nghĩ một vài cách, cậu thấy thế nào?"
Còn có thể thế nào được.
Đàm Khanh lười biếng ngáp một cái, tiện tay cúp điện thoại, cầm bình sữa nhỏ đi ra khỏi phòng bếp.
Nhóc con trên giường gỗ đã học được tự mình ngồi dậy, vừa gặm tay vừa nhìn Đàm Khanh: "Ba... ba... uống... ba..."
Đàm Khanh nhét bình sữa vào tay nhóc con: "Tự túc là hạnh phúc."
Đứa trẻ nhỏ bé đáng thương đương nhiên không thể hiểu được những lời này có ý gì, chỉ có thể tiếp tục nhìn Đàm Khanh, chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp vô tội.
Đáng tiếc ánh mắt xinh đẹp như vậy mà Đàm Khanh vẫn không hề dao động.
Nhóc con mím môi một cái, có chút muốn khóc, lại nghĩ tới trong tay còn có bình sữa.
Sau sự do dự ngắn ngủi, vẫn phải dùng tay nhỏ ôm lấy cái bình, uống ừng ực.
Rốt cuộc còn nhỏ, uống xong liền ngủ.
Đàm Khanh đưa tay rút bình sữa ra khỏi tay nó, để lên trên bàn.
Sau đó như nhớ tới cái gì, lén lút đứng lên như trộm, lật chăn ra, liếc cái mông trắng bóc của nhóc con một cái.
Quả nhiên.
Trơ trụi, một cái đuôi cũng không có.
Đàm Khanh đắp lại chăn cho nó, ngửa mặt hướng lên trời, vắt hai chân nằm ở một bên giường lớn, rất tức giận nghĩ:
—— Hừm.
—— Hơn một tháng rồi còn chưa mọc đuôi, đúng là gen của thằng cha hờ kia quá kém.
Quả nhiên, bán đi là tốt nhất.
Vì sớm ngày bỏ rơi tay nải nhỏ, sáng sớm ngày thứ hai, Đàm Khanh liền bò dậy đi về cái ổ đã từng là của mình...
Không đúng, là lão sếp.
Tên công ty của lão sếp là Thịnh Kinh entertainment.
Hai năm trước chủ tịch mới nhường chức lui xuống, người đứng đầu công ty đổi thành con trai bảo bối trẻ tuổi phong lưu của lão chủ tịch – Dung Thịnh.
Nghe đồn, Dung Thinh và Hạ Minh Ngọc có quan hệ bạn bè thân thiết. Ngay cả năm Thịnh Kinh entertainment thành lập cũng được nhà họ Hạ đầu tư.
Thật là chủ nghĩa tư bản độc ác.
Đàm Khanh vác cái túi vải đứng trước quầy lễ tân, mi mắt cong cong trêu chọc: "Hai chị gái, hai chị lại đẹp ra rồi!"
Chuyện liên quan đến Hạ Minh Ngọc bị tuồn ra lúc trước khiến danh tiếng của Đàm Khanh rơi vào đáy cốc, giọng nói của hai người ở quầy lễ tân cũng không tính là nhiệt tình: "Cậu tìm Triệu Thông sao? Anh ta ở phòng làm việc."
Đàm Khanh không có chút tính tự giác nào, lắc lắc đầu nói: "Tôi tìm Tổng giám đốc, anh ta đến chưa?"
Hai cô gái lễ tân hai mắt nhìn nhau một cái: "Nếu cậu không hẹn trước, chúng tôi không tiện để lộ chuyện của Dung tổng."
Đàm Khanh rất hiểu nói: "À, tốt. Vậy có thể giúp tôi gọi điện thoại cho anh ta không? Bây giờ tôi muốn hẹn trước."
Lễ tân suy nghĩ một chút, vẫn cầm điện thoại lên, lắc đầu một cái với Đàm Khanh: "Xin lỗi, Dung tổng nói anh ta không có thời gian."
Đàm Khanh bĩu môi, giống như thất vọng nói: "Được rồi... Vậy làm phiền cô nói cho anh ta giùm tôi, con trai Hạ Minh Ngọc ở trên tay tôi, nếu như không ai muốn, tôi chỉ có thể bán cho con buôn thôi!"
Lễ tân: "???"
Hai cô lễ tân bị dọa sợ run tay một cái, vội vàng cầm ống nghe lên lần nữa, lại gọi ra ngoài.
Sau khi cúp điện thoại thì cực kì dịu dàng nói với Đàm Khanh: "Dung tổng mời cậu lên ngay."
Đàm Khanh xốc lại cái túi của mình, đang chuẩn bị xoay người đi đến chỗ thang máy, chợt nghe một cô lễ tân sau lưng nhỏ giọng hỏi hắn.
"...Xin hỏi, Hạ Minh Ngọc thật sự có con trai sao?"
Đàm Khanh ngừng một chút, sau đó cười tới: "Đương nhiên là, tôi lừa Dung Thịnh rồi."
Lễ tân: "..."
Đàm Khanh lại nói: "Nhưng mà tôi thấy cú điện thoại đầu tiên chị không bấm số đấy."
Lễ tân: "..."
Đàm Khanh: "Pinocchio trong truyện trẻ em nói, nói dối là mũi sẽ dài nha."
Trước khi cô gái lễ tân giận đến đổi sắc mặt, cuối cùng Đàm Khanh cũng lên thang máy ngắm cảnh.
Thư ký đã chờ ở cửa thang máy, dẫn Đàm Khanh thẳng vào phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Cửa vừa mở ra, Đàm Khanh liền thấy Dung Thịnh đè một mỹ nữ trên bàn làm việc, hình như đang chuẩn bị biểu diễn một màn hôn hít ngay tại chỗ.
Bị cắt đứt chuyện tốt, nhìn Dung Thịnh có vẻ không vui.
Hắn ta kéo vị mỹ nữ kia đứng lên, lại nói vào tai mấy câu, dỗ dành người đẹp đỏ mặt cười, đạp giày cao gót đi ra ngoài.
Trước khi đi còn cố ý ở dừng lại trên người Đàm Khanh mấy giây, sau đó vặn eo, yểu điệu rời đi.
Đàm Khanh: "..."
Dung Thịnh duỗi người, dựa vào ghế tổng tài rộng rãi, hất cằm lên với Đàm Khanh: "Biết?"
Đàm Khanh gật đầu: "Quen biết một chút, con trai Hạ Minh Ngọc rất thích xem chương trình thiếu nhi của cô ta."
Dung Thịnh: "..."
Dung Thịnh lớn như vậy rồi mà còn chưa bao giờ bị nghẹn như vậy, uống một hớp mới nói: "Đàm Khanh, cậu đang đùa tôi hả? Tôi và Hạ Minh Ngọc cùng nhau lớn lên, cậu ta có con trai hay không mà tôi còn không biết?"
Đàm Khanh suy nghĩ một chút: "Tôi có thể gọi điện thoại Hạ Minh Ngọc không?"
Dung Thịnh: "Gọi đi."
Đàm Khanh chân thành nói: "Nhưng tôi không biết số anh ta. Không phải là số dùng bên ngoài, là số cá nhân ấy. Anh giúp tôi gọi một cuộc nhé?"
Dung Thịnh: "..."
Hắn ta lấy điện thoại di động ra, gọi một số, sau đó vẫy vẫy tay với Đàm Khanh: "Thông."
Trong điện thoại vang lên giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Hạ Minh Ngọc: "Dung Thịnh?"
Đàm Khanh một tay giơ điện thoại, một tay bắn tim với Dung Thịnh: "Ê ê ê... Hạ Minh Ngọc sao? Tôi là Đàm Khanh."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc bên kia trầm mặc một lúc lâu, ngay cả trong giọng nói cũng tràn đầy hàn ý: "Đàm Khanh, cậu lại muốn làm gì?"
Đàm Khanh hình như hoàn toàn không sợ hàn ý trong lời nói của Hạ Minh Ngọc.
Hắn lanh lợi đảo tròng mắt, cười hì hì nói: "Thật ra cũng không có gì đâu, chuyện là, chỉ muốn hỏi mượn anh chút tiền, không nhiều! Một triệu là được!"
---
Tác giả có lời muốn nói:
Dung Thịnh: Tôi nhớ rõ chỉ nợ sáu trăm ngàn thôi mà.
Đàm Khanh: À, còn có phí nuôi dưỡng nhóc con là bốn trăm ngàn, tôi còn chiết khấu cho anh ta rồi đấy.
Hạ Minh Ngọc: ...Bảo bối anh yêu em, nhưng em có thể buông cái tay đang xách gáy thằng bé ra trước được không.
Nhóc con: TvT