[ Đêm thứ sáu. Lửa và bóng ]
“Đừng sợ.”
Ngay sau đó răng nanh sắc nhọn lợi hại đâm vào động mạch cậu, đau đớn thực ra chỉ xuất hiện ở một khắc đâm vào, sau khi đau đớn trôi qua chính là một cảm giác vi diệu chất lỏng trong cơ thể bị rút ra. Dù sao máu cũng là bộ phận quan trọng duy trì mạng sống, một loại khác thường do mất máu mang đến rất nhanh bị đắp qua các cơ quan cảm giác khác.
Người đời có rất nhiều truyền thuyết về ma cà rồng, nhưng không nghĩ tới chuyện này lại là thật.
Ý thức của Sở Dương Băng dần dần trở nên mông lung mơ hồ, hô hấp cậu dồn dập, trên mặt nhiễm đỏ, giữa hốt hoảng lờ mờ, cậu giống như cảm thấy Bá tước Cappadocia dùng cái gì đó cắt cổ cậu, máu tuôn không ngừng. Nhưng bây giờ toàn thân cậu đã nhũn ra, ý thức mông lung, ngay cả quỳ cũng quỳ không được, chỉ có thể mặc kệ những chất lỏng duy trì mạng sống của mình bị xói mòn.
Bởi vì thiếu máu, Sở Dương Băng rất nhanh đã mất đi ý thức.
Khi lần thứ hai có ý thức cậu bỗng nhiên từ trên mặt đất chống đỡ cơ thể quan sát bốn phía, trong phòng đã không có bóng dáng của Bá tước Cappadocia.
Cánh cửa phòng mở ra, quản gia đứng ở bên ngoài, cung kính nói:“Tiểu thư Alice, xin đi theo tôi.”
Sở Dương Băng vừa mới đứng lên đã thấy một trận chóng mặt hoa mắt, nhớ lại hồi nãy, cậu phản xạ nâng tay lên sờ sờ cái cổ, trên cổ bóng loáng bằng phẳng, không có bất kỳ vết thưng nào, nhưng rong khoảng thời gian ngắn mất lượng máu lớn vẫn làm cho cậu đi bộ như đi trên mây, bước chân cũng không vững.
“Tiểu thư Alice.” Nhìn Sở Dương Băng đứng tại chỗ không phản ứng, quản gia cứng rắn nói:“Mời.”
Sở Dương Băng ra khỏi phòng, đi theo quản gia đến cửa thang gác, quản gia đứng yên bất động, khom mình hành lễ tỏ ý tiếp theo Sở Dương Băng có thể đi rồi.
Sở Dương Băng lại ước gì quản gia luôn đi theo cậu, bởi vì trên thang gác, có một hầu gái áo dài đen đang đứng đợi ở đó, nàng ta ngẩng đầu nhìn Sở Dương Băng đang đứng trên thang gác. Miệng vết thương từng bị chém đứt lần nữa được khâu lại khắp trên cổ, dữ tợn lại khủng bố.
Nàng ta rõ ràng đang chờ Sở Dương Băng.
Sở Dương Băng hít một hơi thật sâu, chỉ có một hầu gái, hai hầu gái kia chắc là đã bị Lilith và Vivian chặn lại, xem ra sự tình vẫn có thể xoay chuyển.
“Tiểu thư Alice, xin hãy rời đi, trên lầu là không gian tư nhân của Bá tước.” Quản gia lên tiếng đuổi người, Sở Dương Băng cũng tính dựa vào chỗ này.
Lilith đã nói, hầu gái trừ sức vô cùng lớn ra thực ra cảm quan cũng không mấy nhạy bén, cậu đã có kinh nghiệm trốn tránh rối kỵ sĩ, cậu nhất định làm được!
Sở Dương Băng nhìn hầu gái, bỗng nhiên vén cái váy lên ngồi bắt ngang trên tay vịn của thang gác, trò cũ lặp lại theo tay vịn nhanh như gió trượt xuống!
Cảm quan của người hầu gái kia quả thật không nhạy bén, sau khi Sở Dương Băng lướt qua người nàng ta, nàng ta mới hậu tri hậu giác xoay người đuổi theo Sở Dương Băng.
Trượt xuống dưới lầu, Sở Dương Băng từ trên tay vịn nhảy xuống, dưới chân liền đã mềm nhũn, lảo đảo một cái thiếu chút nữa đã sấp mặt.
Chết tiệt, cậu đã quên mất mình mới vừa bị Bá tước Cappadocia hút lượng máu lớn, lúc này cơ thể đang suy yếu, tay chân nhũn ra, nhưng cậu cũng bất chấp hết tất cả những thứ này, hầu gái đã từ trên thang gác bay xuống.
Sở Dương Băng xoay người co cẳng bỏ chạy, nhờ có mấy đêm đi thăm dò pháo đài, nên cậu vẫn khá quen thuộc đường lối tầng một của pháo đài. Cho nên dù rằng tầng một bị bóng tối bao trùm, cậu dựa vào trí nhớ và bản năng vẫn có thể chạy như bay trong hành lang phức tạp mà không đến nỗi quẹo dô đường cụt!
Hầu gái ở đằng sau đuổi theo cậu không bỏ, Sở Dương Băng cũng không dám quay đầu lại, cậu một đường chạy như điên, lúc sau khi đẩy một cánh cửa ra, một đạo hàn quang bỗng nhiên hiện lên trong đêm.
“Cúi xuống!”
Trong bóng đêm một giọng nữ lớn tiếng quát!
Sở Dương Băng theo yêu cầu lóe sáng mà cúi đầu, ngay sau đó chính là một âm thanh da thịt bị chặt, Sở Dương Băng chợt quay đầu lại, liền thấy cổ của hầu gái đã bị đứt lìa khỏi mình!Đầu của người hầu lăn lóc trên mặt đất, cơ thể cứng nhắc tại chỗ.
Một bàn tay đột nhiên thò ra kéo Sở Dương Băng vào trong cửa, Sở Dương Băng lấy lại bình tĩnh, phát hiện đúng là Lilith và Vivian.
Trong tay Lilith cầm một cái rìu cao ngang người, nghĩ có lẽ cú vừa rồi chính là Lilith ra tay.
Vivian đem Sở Dương Băng kéo vào trong phòng, sau đó hướng ra ngoài cửa hắt thứ gì đó lên cơ thể và cái đầu của hầu gái, mùi rất hăng gay mũi, Sở Dương Băng đoán là dầu lửa. Vivian hắt xong dầu lửa, bưng giá cắm nến đặt ở một bên lên, mắt không chớp ném ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.
Ngoài cửa lửa cháy mạnh bốc ầm ầm lên, dù cách một cánh cửa Sở Dương Băng cũng cảm nhận được độ nóng nồng nhiệt.
Cửa phòng đóng lại bỗng nhiên chấn động một cái, bị sức lực ở ngoài cửa đập‘đùng đùng’vang vọng. Tuy rằng hầu gái bị bêu đầu, nhưng ở dưới trạng thái bị đốt vẫn như cũ ngọ ngoạy muốn mở cửa gϊếŧ chết bọn họ, Sở Dương Băng có chút sợ nàng ta sẽ phá hư cửa xông vào.
“Yên tâm đi, miễn là không có đầu thì bọn họ liền mất đi sức mạnh, lửa là khắc tinh của các nàng, không bao lâu nữa sẽ đốt cháy sạch sẽ thôi.” Vivian dường như nhìn thấu lo lắng của Sở Dương Băng, nhẹ giọng giải thích:“Trước đó cậu chưa về bọn tôi tìm thấy dầu lửa, mai phục hai người hầu gái khác, thêu cháy bọn họ. Chỉ còn lại có một người cuối cùng không tìm thấy, tôi đoán nàng ta bị sai đi mai phục cậu.”
“Nàng ta lúc đó ở trên thang gác, quản gia thì đứng tại cửa thang gác nhìn, bọn tôi không tiện động thủ. Tôi và Lilith tính mai phục nàng ta ở trên đường cậu chạy trốn, sự tình rất suôn sẻ.”
Sự tình quả nhiên như sở liệu của Vivian, ngoài cửa rất nhanh đã không còn tiếng động.
Lilith mở cửa ra, trên hành lang một đống dấu tích bị lửa đốt cháy, mà hầu gái lại bị cháy sạch sẽ, chỉ còn lại có một nhúm tro đen lưu lại làm chứng minh.
“Mary đâu?” Sở Dương Băng khàn giọng hỏi.
“Đừng có gấp.” Lilith ném cái rìu xuống đất, xoay xoay cổ tay, nói:“Tôi biết cậu muốn gϊếŧ bà ta, nhưng thời điểm không phải đêm nay. Không có người hầu, cũng không có cậu, ngày mai Mary sẽ khôi phục lại hình dáng già yếu. lúc đó chính là thời cơ cho chúng ta ra tay.”
Vivian nói:“Alice, cậu có biết căn phòng mà Maria đề cập qua ở chỗ nào không?Bây giờ chúng ta đi tìm một chút, tối mai chắc là tôi bị mời, đến lúc đó cậu và Lilith dẫn Mary tới căn phòng đó, hôm nay chúng ta trước tiên xác định đường đi xong cái đã.”
Sở Dương Băng gật đầu, cậu mang theo Lilith và Vivian đi đến chỗ lần trước cậu tản ra với Maria.
“Tôi chạy hướng này đến tầng hầm hình phạt, Maria chắc là đi hướng ngược lại.”
Vivian gật đầu, vào lúc ba người đi qua giữa hành lang uốn khúc phức tạp, cuối cùng cũng tìm thấy cái phòng mà Mari nói tới.
Toàn thể căn phòng đó đều được xây bằng đá nham đen, trừ bỏ cửa chính mở được ra thì không có bất kỳ khe hở nào ánh sáng có thể lọt qua. Đứng ở cửa nhìn vô trong, bóng tối dày đặc giống như một cái bồn máu mở to mồm, tùy thời chờ đợi cắn nuốt người đi vào.
“Tốt lắm, chính là ở đây.” Lilith nhẹ giọng nói:“Mary chắc là không có sức chiến đấu gì, có khi bà ta còn không bằng người hầu của mình, dù sao khi còn sống bà ta cũng là quý phu nhân, sau khi chết……”
Lilith cười lạnh một tiếng, nói:“Sau khi chết bà ta cũng không có biến thành ma cà rồng đáng sợ như Bá tước Cappadocia, bà ta cũng chỉ là một bà già ngốc nghếch dựa vào máu của thiếu nữ để níu giữ tuổi trẻ, không có máu, bà ta liền sẽ úa tàn thôi.”
Vivian thở dài một tiếng, nói:“Hy vọng mọi thứ diễn ra thuận lợi.”
Sau đó ba người đều trở về phòng mình, chờ đợi đến ngày mai.
*********alicettrucquan.wp.com
Lại là một buổi chiều ánh mặt trời lười nhác, đây là tiệc trà chiều thứ bảy, ban đầu có chín người ngồi quanh bàn tròn giờ chỉ còn lại có ba người Sở Dương Băng, Lilith và Vivian.
Chuyện cần thảo luận bọn họ đã sớm thảo luận xong, ba người yên lặng ăn chút trà bánh, chuẩn bị cho tiệc tối.
Thời gian lặng yên trôi đi, rất
nhanh đã đến tiệc tối đêm thứ bảy.
Trong bữa tiệc tâm tình của Bá tước Cappadocia dường như hết sức không tồi, hắn giơ ly đế cao, mỉm cười nói:“Tuy rằng ta còn muốn ở chung với bốn vị tiểu thư thêm một quãng thời gian nữa, nhưng thật đáng tiếc, thời gian các vị tiểu thư lưu lại đã đủ lâu rồi. Ngày mai, ta sẽ bảo quản gia đưa các vị tiểu thư rời đi, hoan nghênh các vị có thời gian lại quang lâm đến pháo đài Cappadocia.”
Một đầu bàn dài, khuôn mặt của Mary dưới lớp mạng mỏng đã đầy nếp nhăn già yếu, nghe thế bà ta hung hăng đập vỡ cái ly đế cao, mảnh vỡ thủy tinh trộn lẫn rượu đỏ văng tán loạn khắp nơi.
Sở Dương Băng nhìn rượu đỏ trong ly có hơi hoảng hốt.
Ngày mai, ngày mai là có thể rời khỏi ! Cơn ác mộng bất ngờ xuất hiện này cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi sao?
Bá tước Cappadocia đã nói rõ trong buổi sáng sẽ đưa bọn họ rời đi, tối nay Vivian sẽ bị mời, Sở Dương Băng chỉ cần trốn ở trong phòng mình là có thể sống sót qua đêm cuối cùng này. Như vậy cậu không cần mạo hiểm, đối đầu với Mary năng lực không rõ, nhưng……Cậu sẽ không làm như vậy, trước khi rời đi, cậu nhất định phải nhốt Mary vào trong căn phòng không hề có một tia sáng đó.
Cậu muốn cho Mary nếm thử tất cả đau đớn mà cậu đã chịu trong bảy ngày qua, sợ hãi và tuyệt vọng!
Vì Maria, vì Diana, cũng vì tất cả các cô gái bị Mary tra tấn tới chết, để cho bà ta xuống địa ngục đi!
Sở Dương Băng khẽ nhếch khóe môi, giơ ly rượu lên đem rượu đỏ trong ly uống một hơi cạn sạch.
Bá tước giống như mọi ngày đứng lên, nói với Vivian:“Đêm cuối cùng, tiểu thư Vivian thân ái của ta, cô có bằng lòng cùng ta đêm nay không?”
“Đương nhiên.” Vivian nhấc váy, tao nhã đáp lễ,“Đây là vinh hạnh của tôi.”
Bá tước Cappadocia và Vivian vừa rời đi, trong sảnh tiệc chính chỉ còn lại có Mary, Lilith và Sở Dương Băng.
“Xùy.” Lilith khẽ cười một tiếng, cô rút cây ba – toong ra, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Mary, nói:“Thế nào?Mary, không, Elizabeth, đừng giả vờ nữa!Bọn tôi từ lâu đã nhìn thấu bộ mặt thật của bà rồi, không có ba người hầu nữa, bà còn có thể làm được cái gì đây?!”
Mary ngẩng đầu, khuôn mặt dưới lớp mạng mỏng của bà ta vừa suy yếu lại vừa dữ tợn.
“Ngươi có thể thử một lần!”
Dưới ánh nến, cái bóng của Mary vặn vẹo quấn víu, tiếng kêu gào thảm thiết vụn vặt, tuyệt vọng, thống khổ vang lên ở bên tai của Sở Dương Băng, giống hệt như vô số sâu bọ nhấm nuốt đại não cậu, làm tâm thần cậu hoảng hốt một trận.
Bóng của Mary chậm rãi phình bự ra, sau đó đột nhiên nhào qua phía Lilith!
“Gϊếŧ ả ta!Gϊếŧ ả ta!Ta muốn máu của ả!Ta muốn dùng máu của ả lấy về tuổi trẻ của ta!”Tiếng gào khủng bố của Mary thậm chí lấn át cả âm thanh ma quỷ chói tai kia.
Lilith giương ba – toong lên, một cước đá vô ghế của Sở Dương Băng, hô to:“Chạy!”
Sở Dương Băng đột nhiên hoàn hồn, sau đó xoay người chạy như điên tới căn phòng đá nham đen kia !
Lilith là người từng trải có thủ đoạn liều mạng của mình, mà giá trị duy nhất của Sở Dương Băng cái gì cũng không khéo đó chính là làm mồi nhử cho Lilith !
Mồi nhử cũng có giá trị của mồi nhử, hai mắt Mary đỏ tươi, khát vọng đối với máu tươi từ sớm đã áp đảo lý trí của bà.