Ông không biết nói gì với chị lúc này, nhưng chị giờ là khách, không lẽ cứ im lặng mãi cũng không phải cách.
- Dạ cảm ơn bác, tốt ạ.
- Ờ. Vậy là tốt rồi. Cháu uống nước ăn bánh đi. Tết ở quê không giống trong sg, bánh trái chủ yếu tự tay mình làm. Mấy năm có bé Uyên ở nhà nó làm nhiều loại lắm. Năm nay nó đi, bác gái làm qua loa mấy thứ. Cháu thông cảm dùng tạm nha.
- Dạ, bánh tự mình làm ăn mới ngon và sạch sẽ chứ bác. Ở cùng Uyên thời gian cháu cũng nhiễm tính ăn uống cẩn thận từ cô ấy. Giờ ăn đồ ngoài cháu cũng thấy ngại ngại.
Chị vừa nói vừa cầm bánh in lên ăn. Lại nhắc về cô làm ba cô rớm nước mắt. Người nghe hữu ý nhưng người nói lại vô tình. Với chị, giờ kí ức về cô chỉ là những ngày cô làm quản gia nhà mình. Về việc cô chăm sóc mình chu đáo, về việc cô lo cho mình từng bữa ăn giấc ngủ và cả việc cô quán xuyến việc cty lúc mình mới đi làm lại. Với chị, thời gian ngắn ngủi sống cạnh cô cũng mang tới cho chị chút tình, nhưng nó là tình thương giống một người em gái. Giờ tới thăm ba mẹ cô mới thấy hoàn cảnh neo đơn. Chỉ có hai ông bà già.... Chị thấy trước đây mình thật vô tình, chỉ biết đón nhận sự quan tâm chăm sóc từ cô mà chưa một lần quan tâm đến cô, đến cuộc sống cũng như gia đình cô.
- Cháu cũng không nghĩ tới Uyên không có anh chị em. Nhà có một mình lại cũng không nghĩ Uyên sẽ đi nước ngoài tận vài năm để lại hai bác. Nếu hai bác không chê, có thể nhận cháu làm con. Cháu sẽ thỉnh thoảng thay Uyên về thăm hai bác.
Ba cô không ngờ tới chị lại đưa ra đề nghị này. Con gái sao?
- Như vậy làm phiền cháu lắm. Hai bác cũng quen rồi, trước đây nó ở sg cũng lâu lâu mới về.
- Dạ thật tình qua thời gian sống chung nhà, cháu xem Uyên như em gái. Vậy nên ba mẹ em ấy cũng như ba mẹ cháu.
Nghe tới câu này ba cô nghĩ tới trước đây. Cũng cách nói chân thành này, nhưng giờ theo một lẽ khác. Còn chị, đang nói rất thật lòng mình. Trước đây có thể không phải nhưng hiện tại chị nghĩ nên như vậy. Tất cả xuất phát từ trong tâm, xem như trả lại chút ân tình thời gian qua mình đã nhận từ em ấy. Nhưng đâu hay vô tình gieo thêm nỗi buồn cho người nghe.
Ở nhà trên, chị làm ba cô cảm động cùng với khó xử. Ở dưới bếp bé My cũng làm mẹ cô cảm động không kém.
- Ngoại có nhớ mẹ Uyên không?
- Nhớ chứ con. Sao con lại hỏi vậy?
- Con nhớ mẹ Uyên, con không liên lạc được với mẹ Uyên.
- Ngoan, thời gian nữa mẹ Uyên về sẽ liên lạc với con.
Làm sao bà không nhớ con gái được. Không ai nhắc tới thì thôi, nếu nghe ai đó nói đến tên cô bà chỉ biết khóc.
- Ngoại đừng khóc, con xin lỗi. Con sẽ không nhắc tới mẹ Uyên nữa, ngoại đừng khóc nữa nha.
- Ngoại biết rồi. Xin lỗi con.
- Năm nay con cũng đi du học, chắc sẽ không về đây thăm ngoại được nữa. Ngoại ở lại giữ gìn sk, khi nào về có dịp, con sẽ tới thăm ngoại.
- Con cũng đi sao?
Tự nhiên nghe tới bé My đi, mẹ cô càng thấy buồn hơn. Không phải ruột thịt nhưng bà cũng rất yêu quí bé My. Với bà, gặp bé My vài lần tự dưng thấy thương con bé thật nhiều. Nếu không phải do số phận, bà giờ là ngoại của con bé rồi không phải sao?
Cuộc tương phùng nào mà lại không có biệt ly. Với chị, đây xem như lần đầu về thăm gia đình cô và có thể sẽ có thêm vài lần sau vì với chị nơi đây cũng được xem là gia đình từ giây phút này. Với bé My, sau lần này thì không biết bao giờ mới có dịp trở lại đây. Với ba mẹ cô, mong rằng đây là lần hội ngộ sau cùng với chị và sẽ là lần chia li không mong gặp lại. Không phải họ ghét bỏ chị mà họ là nghĩ cho con gái mình. Nghĩ tới cảm xúc của con gái mình nếu gặp lại chị khi trở về....
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua từng ngày. Nỗi buồn tiễn biệt cũng theo đó đến với chị cùng bé My. Đã biết ngày này sẽ đến nhưng giây phút chia ly cũng làm chị ngậm ngùi không kém. Cũng thời gian này năm trước, chị tiễn cô ra đi. Tâm trạng rất khác so với hôm nay. Khi đó chị hững hờ đón nhận, không suy nghĩ quá nhiều, cũng không quyến luyến nhiều, chỉ đơn giản như hai người bạn.
Hôm nay, sau khi cùng con gái qua Mỹ thu xếp ổn định chổ ở và trường học cho con gái, chị cũng cần phải trở về để lo việc cty. Dặn dò con gái một số điều và hẹn con gái khi nào thu xếp được thời gian chị sẽ qua thăm. Chị mang tâm trạng cùng nỗi buồn về nước. Cuộc sống chị bắt đầu từ đây sẽ rất cô đơn. Chợt nghĩ tới tiền tài danh vọng, chị có mọi thứ nhưng liệu những thứ đó có mang lại cho chị niềm vui và hạnh phúc? Chị sợ cảnh phải sống một mình trong căn nhà rộng lớn.
Khi con người ta có tâm sự, tất nhiên cần tới một ai đó biết lắng nghe và cũng biết chia sẻ. Chị cũng không ngoại lệ, chị đang cần một người bên cạnh mình lúc này. Và cũng tất nhiên người đầu tiên chị nghĩ đến là Kim Anh.
- Alo, tớ nghe Như.
- Rãnh không? Cafe đi.
- Sau 1h nữa tớ mới rãnh. Được không?
- Vậy tớ đến trước rồi nhắn địa chỉ cho cậu nha.
Đang rãnh rỗi, lại không muốn về nhà vào lúc này nên chị chọn cách đến sớm và đợi Kim Anh. Nhìn mọi người ra vào có đôi, chị tự dưng thấy buồn đến lạ. Mọi thứ với mình đều ổn, trừ hạnh phúc ra....
- Hi! Đợi tớ có lâu không?
Kim Anh vẫn luôn như vậy, cứ thấy người là nghe tới tiếng. Nói nhiều nhưng luôn làm chị vừa lòng mỗi khi gặp.
- Từ lúc gọi cậu.
- Sr nha, hôm nay nhiều việc quá. Mà sao không về nhà tắm rữa rồi tối gặp cho thoải mái. Diện nguyên bộ văn phòng đi cafe, cậu không thấy mình đang khác biệt sao?
- Tớ là không muốn về lúc này nên mới đến luôn đây.
- Nhà mà không muốn về, cậu đang có tâm sự à.
- Bé My đi du học rồi. Nhà trống vắng , tớ sợ.....
- Con bé đi học vì tương lai, vài năm sẽ về. Cậu thấy thế chứ thời gian trôi qua rất nhanh. Tớ biết cảm giác ban đầu sẽ rất buồn nhưng Cậu vốn kiên cường mà. Mọi thứ rồi sẽ qua nhanh thôi. Nhớ lại trước đây, mọi chuyện tệ hơn cậu còn vượt qua và đứng lên một cách mạnh mẽ.
- Cậu không biết chứ, lúc đó còn trẻ, đổ vỡ là một cú sốc rất nặng với tớ. Nhưng nghĩ tới con gái nên tớ cố gắng vượt qua và dù gì cũng cần phải kiếm tiền để trang trãi nên mọi thứ cứ cuốn theo đồng tiền rồi cũng theo đó qua nhanh. Giờ cũng kiếm tiền nhưng nó lại không phải là mấu chốt của cuộc sống. Tự dưng giờ lại sợ cảnh một mình. Nếu bên cạnh có con gái hay ai đó thì sẽ khác.
Chị là thật lòng tâm sự, với Kim Anh chị không bao giờ ngần ngại thổ lộ cảm xúc của mình. Có lẽ giờ tiền bạc quá đủ đầy nên người ta cần tới một điều gì đó mà không phải dùng tiền để mua.
- Cậu yên tâm, bên cậu luôn có tớ. Khi nào cậu cần, tớ luôn có mặt.
- Hay là cậu dọn qua sống cùng mình cho vui đi.
- Đây là câu nói ngớ ngẫn nhất mà cậu nói với tớ.
- Ừm. Cũng ngớ ngẫn thật.
- Cậu không hồi phục một tí nào về khoảng kí ức đã mất à.
Đột nhiên Kim Anh chuyển đề tài, chị rất khó hiểu.
- Sao cậu lại nhắc đến vấn đề đó?
- Thì cậu cứ trả lời đi.
- Không có tí nào.
- Một chút cảm giác ngờ ngợ cũng không?
- Ờ.
- Vậy cậu nên quên luôn nó đi.
- Thì có nhớ được đâu mà bảo là quên kia chứ.
Chị thấy lạ với cách nói chuyện của bạn nhưng vẫn cứ trả lời theo quán tính. Mình đang buồn cần người tâm sự mà lại nói chuyện đâu đâu. Bạn mình đúng là khó hiểu.
- Và nên tìm cho mình một ai đó.
- Là sao?
- Ừm, theo tớ nếu thấy ai đó phù hợp cậu nên tái hôn. Dù gì cậu cũng nên đi bước nữa vì cậu và ba bé My chia tay cũng đã lâu rồi.
Trước đó Kim Anh cũng có nghĩ về Việt Uyên, cảm thấy khuyên bạn như thế sẽ có lỗi với Việt Uyên và với bạn mình. Nếu bạn mình nhớ ra, có thể sẽ gây đau khổ cho cả hai. Nhưng bạn mình đã không thể nhớ ra điều gì, cũng nên để mọi thứ chìm vào quên lãng. Biết rằng hơi nhẫn tâm với cô bé đó nhưng Bảo Như mới là bạn của mình....