Gia Sư Bất Đắc Dĩ

Chương 68

- Dạ cái này phải nói cô Uyên, khẩu phần ăn của cô chủ là cô ấy lo.

- Uyên? Em bận rộn vậy thời gian đâu đi chợ.

Nghe tới cô lo luôn ăn uống cho mình chị có chút ngạc nhiên cùng cảm động.

- Không, em ghi cho dì ba mua, em chỉ nấu thôi. Bs có dặn chị ăn uống đúng khẩu phần nên em làm theo, mà dạo này chị khoẻ hẳn rồi cắt bớt cũng được.

- Ờ.

- Mà mẹ, con thấy mẹ mập lại đẹp hơn trước đó nha.

Bé My đang vui nên cũng trêu chị nhưng cô cũng nhìn thấy như vậy. Trước đã xinh đẹp, nay lại đẹp hơn.

Sau câu nói của bé My, không khí trên bàn ăn tự nhiên vui hẳn lên. Nhưng với cô niềm vui này không biết với cô kéo dài được bao lâu vì vị trí quản gia này hết một năm sẽ không còn nữa. Cô sẽ không còn ở đây nữa, vậy là lí do để bên cạnh chị cũng không còn. Tất cả trả lại vị trí ban đầu và chị sẽ là chị của trước đây, nhưng cô không còn là cô nữa khi tất cả đã dành cho chị. Muốn níu kéo cũng không được, thôi thì hãy cho nhau những gì ta đang có, nếu mai này có cũng không thể cho nhau.

- Chị có muốn đi chơi không?

Cô hỏi chị khi bé My vừa đi khỏi cũng hy vọng chị đồng ý. Cô muốn để lại kỉ niệm trong chị trước khi mình rời đi dù kỉ niệm rất nhỏ. Bạn trai bé My đến đón, theo cô và chị cùng cảm nhận ban đầu nhìn cũng lễ phép và hiền. Chưa có điểm trừ.

- Cũng được. Tôi cũng muốn ra ngoài.

- Vậy chị thay đồ đi, em đợi ngoài xe.

- Đi xe máy nha, đường nay đông lắm.

Cô lên tiếng khi chị vừa ra tới, với cô giờ được đợi chờ chị là niềm hạnh phúc. Cô đang góp nhặt từng chút làm hành trang cho mình trên đoạn đường còn lại.

- Sao cũng được, nhưng đi xe máy em lái nhé, tôi đi rất yếu.

- Dĩ nhiên rồi, em đâu dám giao trứng cho ác đâu. Mà chị không mặc thêm áo kẻo lát lạnh đó.

Tâm trạng vui vẻ làm lời nói theo đó cũng thoải mái hơn. Chị cũng vui vẻ nên hùa theo cô.

- Lạnh có em làm lá chắn rồi, nếu chịu không nỗi nữa ôm em chắc sẽ ấm vì tôi thấy em rất ấm áp và tình cảm.

- Tuỳ chị, lát lạnh em cho mượn.

Không khí vui vẻ của mùa noel cộng thêm tâm trạng rất tốt trước khi rời nhà làm cho đoạn đường đi đến xóm đạo ngắn hơn. Thời gian theo đó cũng trôi qua nhanh hơn. Dạo một vòng và nói với nhau những câu chẳng ăn nhập vào đâu thì cũng tới lúc phải về vì chị cũng cần ngủ sớm.

- Chị khát nước không, ghé mua nước lọc nhé!

Cô nghĩ đi đã lâu nên chị sẽ khát, cũng một phần mình đang muốn uống.

- Đây, chị uống đi.

Cô khui và đưa chị uống sau đó cũng uống khi nhận lại từ tay chị. Với cô lúc quen chị đã thành thói quen.

- Em không ngại bẩn sao?

Chị khá ngạc nhiên với cách cô uống cùng chai nước với mình vì qua thời gian ở chung thấy cô là người khá kỉ tính trong việc ăn uống. Không hiểu sao nay lại cùng mình.... Cô vô tư mà quên mất.

- À, không sao đâu. Của chị chứ của ai mà ngại. Chị đâu có bệnh truyền nhiễm.

Cô chỉ biết đùa để châm chướt cho hành động vô ý vừa rồi của mình. Cũng may chị không hỏi nữa. Đi được một đoạn, tách ra khỏi đám đông không khí bắt đầu loãng ra, cảm giác se lạnh của ngày noel khiến người ta chợt rùng mình. Nghĩ đến chị chỉ mang trên mình chiếc áo khoát mỏng, cô thấy lo.

- Đổi áo khoát nhé! Chị cần phải giữ ấm.

Chị cũng có cảm giác lạnh từ nãy giờ nhưng cũng đành cố, không nghĩ tới cô ấy vì mình mà lại hy sinh đến vậy. Không biết cô ấy xuất phát từ trong tâm hay có ý gì khác. Nhưng thời tiết này đi xe máy về đến nhà mình sẽ bệnh mất.

- Em thì sao, cầm lái sẽ lạnh hơn đó.

- Em người miền trung, cái lạnh này đáng là gì.

So với cái lạnh trong lòng em thời gian qua, chị có hay không. Cô vừa nghĩ vừa kéo dây kéo lại giúp chị, mặc chiếc áo mỏng của chị, cô có cảm giác hơi ấm chị còn đọng lại trên áo. Giúp cô vượt qua đoạn đường về nhà, dù đôi lúc cũng nghe buốt trong tim.

- Mẹ và cô đi chơi noel sao? Có vui không?

Có lẽ bé My cũng về không lâu vì còn chưa thay áo quần. Nhưng con bé cũng giữ lời hứa đó chứ, về rất đúng giờ.

- Cô rất vui, con cũng đi ngủ mai đi học.

- Dạ.

- Chị cũng vào phòng đi. Chúc chị ngủ ngon.

- Cảm ơn em, hôm nay tôi cũng thấy vui.

Với cô là vậy, được sống trọn vẹn cho chị dù một lần thôi cô cũng thấy ý nghĩa. Cô không cần phải bên chị cả đời cũng thấy mãn nguyện.

Sau noel là mọi người nghĩ ngay tới tết truyền thống của Việt Nam. Thời điểm này chính là lúc người với người thiết lập mối quan hệ bằng những bữa tiệc gọi là xã giao.

Chị đã quay lại, hiển nhiên việc chiêu đãi gặp gỡ sẽ do chị đảm trách. Đôi lúc cô hoặc Vũ Thịnh cũng đi thay hoặc là có sự kết hợp. Đôi khi tất cả phải cùng đi.

- TGĐ, chiều tối nay có hai thiệp mời tất niên của hai cty phân phối sản phẩm chính cho cty mình. TGĐ định đi bên nào?

Đầu giờ trưa Quỳnh báo lịch cho chị. Chị ra chiều nghĩ ngợi rồi lên tiếng.

- Em gọi GĐ Thịnh qua đây.

- Dạ.

Cốc cốc.

- TGĐ cho gọi tôi.

- Anh ngồi đi, có tí việc nhờ đến anh.

- TGĐ cứ nói.

- Hôm nay GĐ Thịnh có bận gì không, nếu rãnh anh thu xếp đến buổi tất niên của một cty giúp tôi.

- TGĐ bận sao?

- Không phải, hôm nay có hai thiệp mời. Tôi định cùng cô Uyên đến một nơi, nơi còn lại phải nhờ anh. Vì dù sao tôi cũng không được tiếp xúc bia rượu nên cần có người đi cùng.

- Vậy để tôi đi cùng TGĐ sẽ tiện hơn. Chổ còn lại nhờ đến P TGĐ và trợ lí Quỳnh. TGĐ thấy sao?

Vũ Thịnh làm sao bỏ qua cơ hội tốt để lấy lòng người đẹp. Lần đầu tiên được đi cùng vào buổi tối, nếu tranh thủ về sớm sẽ có nhiều thời gian nói chuyện riêng.

- Vậy cũng được. Uyên và Quỳnh giúp tôi nhé.

- Vâng, em biết rồi.

Chị vô tư đâu biết cô lo lắng cho mình. Đi với Vũ Thịnh liệu có an tâm được không. Cũng không biết anh ta có ý đồ gì mà muốn đi cùng chị. Cô vừa nghĩ vừa bóp trán, nhưng lo lắng thì làm được gì khi đúng 7h Vũ Thịnh có mặt tại cổng nhà và rước chị đi trước mắt cô. Cô cũng theo đó đến đón Quỳnh cho kịp buổi tiệc. Cô biết giờ đây mình chỉ lặng lẻ đi bên cạnh cuộc đời chị mà không thể nào lên tiếng. Lặng lẻ đi qua từng ngày và cô cũng đang đếm từng ngày mong sao thời gian đi thật chậm, thật chậm để cho mình gần bên chị thêm chút nữa. Nhưng thời gian cứ vô tình đi qua, rồi cũng đến tiệc tất niên của cty.

Cũng giống như mọi năm nhưng cũng có vẻ tổ chức lớn hơn vì xem như mừng TGĐ bình an tai qua nạn khỏi.

Khách mời cũng theo đó nhiều hơn và người song hành cùng chị lúc này luôn là Vũ Thịnh. Cô rất muốn người bên cạnh chị, cùng chị tiếp khách lúc này sẽ là mình nhưng theo thực tế Vũ Thịnh vẫn hợp lí hơn. Nhưng với chị ai cũng được, miễn người đó thay mình tiếp khách quý. Chị không quá quan tâm vì với chị giờ ai cũng giống nhau. Tất cả là cộng sự với mình.

Vũ Thịnh vui vì mấy hôm nay liên tục làm vừa lòng người đẹp, bên cạnh lúc nào cũng khen: Hôm nay TGĐ rất đẹp; được thay TGĐ tiếp đãi mọi người là vinh hạnh của tôi; tôi tình nguyện vì TGĐ và sẽ làm mọi việc vì TGĐ....

Niềm vui của người này luôn là nỗi buồn của người kia. Nỗi buồn luôn làm cho người ta dễ dàng bộc phát tâm trạng. Sau phần biểu diễn của ca sĩ khách mời luôn tới phần văn nghệ của cây nhà lá vườn. Đang không biết làm gì và cũng đã lâu không đi hát, cô muốn được hát để giải toả lòng mình lúc này.

- Và sau đây là tiết mục văn nghệ dành cho nhân viên cty. Người sẽ trình diễn đầu tiên là chị Việt Uyên với ca khúc " Trái tim bên lề"

Nhân viên cty có phần ngạc nhiên vì đã qua hai lần tất niên cùng vài buổi liên hoan khác, có bao giờ thấy PTGĐ của mình hát đâu. Nhưng cô cũng không kịp để cho mọi người nghĩ nhiều, vừa lên sân khấu đã cất tiếng hát.

"Em đã biết bao ngày bên em

Là tôi đã có bấy nhiêu ngày yêu em

Nhưng em vẫn ngây thơ không biết tình tôi

Thầm yêu em nên tim đau rã rời

Tôi đã thấy bao người yêu em