Cô lên tiếng thay chị vì đã quyết định thời gian này chị chỉ đến cty buổi sáng nên cô cũng không mang cơm theo mà cả hai sẽ ăn cơm ở nhà. Nhưng....
- Không sao, tôi mới đi làm lại nên cũng cần phải biết một ít về nhân viên cũng như cổ đông của cty. Bữa cơm hôm nay cũng nên có, em và Quỳnh đi chung đi. Xong về cũng được mà.
Vũ Thịnh thì khỏi nói, anh ta vui như mở cờ trong bụng chỉ mong cô và Quỳnh từ chối.
- Vậy TGĐ và Quỳnh đi đi, em giải quyết xong số giấy tờ này rồi về. Em đợi TGĐ ở đây.
- Dạ em cũng không đi, em cũng đang dỡ dang ít việc.
Quỳnh cũng từ chối, cô không đi không lí gì Quỳnh lại đi. Quỳnh muốn đi ăn cùng cô nên tìm cớ.
Chị đi rồi, Quỳnh nhìn cô ái ngại. Cô không bộc lộ cảm xúc gì, vẫn cắm cúi làm phần việc của mình nhưng Quỳnh cảm giác được trong lòng cô có gì đó mất mát.
- Uyên đi ăn trưa cùng Quỳnh nha, cũng trể rồi.
Khi chỉ có hai người Quỳnh luôn xưng tên, không gọi chức danh của cô vì Quỳnh muốn giữa Quỳnh và cô không quá khoảng cách và một phần thời gian qua vẫn luôn gọi như vậy.
- Mình đợi TGĐ về, Quỳnh đi trước đi.
- Vậy Uyên ăn gì Quỳnh mua luôn cho.
- Cảm ơn Quỳnh, mình sẽ ăn ở nhà.
Quỳnh đi rồi cô mới cho phép mình ngưng phần việc. Làm sao cô có thể dối lòng mình khi nhìn thấy chị cùng Vũ Thịnh ra đi cùng nhau dù giữa hai người chỉ là bữa cơm bình thường nhưng cô vẫn thấy mình có chút hụt hẫng khi nhìn chị thản nhiên trong mọi mối quan hệ với mình: công việc hay cá nhân.
Niềm vui của Vũ Thịnh kéo dài suốt từ lúc đi cho tới lúc về. Và một lẽ đương nhiên là anh ta không thể nào bỏ qua cơ hội lấy lòng chị.
- TGĐ muốn dùng bữa trưa ở đâu?
- Ờ, quán ăn đối diện cty là được rồi. Trước đây tôi vẫn hay ăn ở đó.
- Không nghĩ một TGĐ như cô mà lại bình dân đến vậy, rất hiếm có.
- À, ăn ở đây cho tiện và đỡ phải đi xa vất vã.
- TGĐ, cô dùng gì?
- Cho tôi cơm thịt kho tàu.
Anh ta gọi luôn hai phần giống nhau, đúng là biết cách lấy lòng phụ nữ.
- Lần đầu tiên gặp TGĐ sau khi tôi là cổ đông cty. Không nghĩ TGĐ trẻ và xinh đẹp đến vậy.
- À anh quá khen, cảm ơn anh thời gian qua đã góp vốn và công sức vào cty.
- Không có gì, việc tôi nên làm đó mà.
- Trước đây anh Thịnh làm ở đâu?
- À, tôi ở Mỹ mới về. Định góp chút gì đó cho quê hương, cũng may gặp lúc phù hợp ở cty mình.
- À. Vậy hy vọng chúng ta có sự hợp tác ăn ý và thành công.
- Tôi cũng hy vọng vậy.
Dù rất muốn nói thêm chuyện nhưng đây chỉ là bữa cơm nên Vũ Thịnh biết là không thể. Nhưng bước đầu tiếp cận vậy cũng tốt lắm rồi.
Buổi tối của ngày đi làm đầu tiên, sau một buổi chiều ở nhà chị thấy quá rãnh rỗi nên muốn đi cafe cùng bạn, dù gì cũng quá lâu rồi không gặp và cũng lâu không được ra đường vào buổi đêm. Vừa thấy chị đi ra cô liền hỏi.
- Chị định đi đâu à.
- Tôi định gặp Kim Anh bạn tôi.
- Chị ấy đến rước chị?
- Không, tôi tự đi.
- Làm sao được, để em đưa chị đi. Tí tới đón về.
- Cảm ơn em.
Cô là vậy, đã hứa chị tỉnh lại mình sẽ thay đổi nên giờ với chị cô luôn quan tâm, chìu chuộng dù chị không nhớ mình ai.
Đưa chị đến nơi hẹn, cô thấy rãnh rỗi nên nhắn tin mời bạn chị, người đã cho mình vay số tiền khá lớn trong thời gian trước đi uống nước nói chuyện và cảm ơn dù gì cũng là ân nhân nhưng vì quá bận nên chưa có thời gian gặp.
Tại quán cafe gần Hồ Con Rùa. Nơi có cuộc hẹn giữa chị và Kim Anh. Và người lên tiếng trước hiển nhiên vẫn là bạn chị.
- Sao lại có nhã hứng rủ tớ đi cafe vậy? Sức khoẻ đã ổn chưa? Mà trông cậu hồng hào mập mạp vậy chắc là ok rồi. Phải công nhận cô bé đó chăm sóc cậu chu đáo thật. Tớ cũng muốn có người như cô bé đó.
- Cậu nói ít thôi để tớ kịp tiêu hoá chứ. Tớ khoẻ, lâu không gặp nên nhớ được chưa. Cậu gọi quản gia nhà tớ là cô bé à.
- Cậu bảo ai là quản gia?
- Thì cô Uyên chứ ai.
- Cô ấy nói vậy à. Cậu thật sự không có một chút trí nhớ dù chỉ thoáng qua thôi sao?
- Ừm. Mà sao cậu lại ngạc nhiên quá vậy.
- À không có gì.
Kim Anh chợt nghĩ, có lẽ bạn mình không nhớ nên cô phải nói mình là quản gia. Cô bé đó thật là lắm trò.
- Tớ có một số chuyện muốn hỏi cậu về ba năm tớ không nhớ gì. Thời gian đó có xảy ra chuyện gì với tớ không?
- Không có. Mà sao cậu lại hỏi vậy.
Kim Anh có chút bối rối, nhất là quan hệ giữa chị và cô. Vì nó quá đặc biệt nên không biết phải nói như thế nào.
- Không có sao? Không có vậy sao hơn hai tháng qua tớ không thấy bạn trai tớ đến thăm. Cũng không thấy liên lạc với tớ.
Chị muốn biết từ lâu nhưng nghĩ cô không biết về mối quan hệ này nên không hỏi cô và đợi cho đến giờ.
- À... Ừm cậu và anh ấy chia tay gần một năm thì cậu bị tai nạn.
- Vậy sao cậu bảo không có gì xảy ra.
- Thì tớ thấy cũng không quan trọng lắm.
- Vậy sau đó tớ có quen ai không?
- Ờ....
- Sao ấp úng mãi vậy? Có gì à.
Kim Anh nghĩ mãi, có nên nói cho bạn mình để cậu ấy dần tìm lại kí ức không. Hay là để cô bé đó trực tiếp nói sẽ hay hơn dù gì bạn mình nghe lúc này chưa hẳn đã tốt.
- À, tớ đang suy nghĩ đó mà. Hình như là không.
- Cậu chắc không?
- Không tin tớ à. Tớ là bạn thân của cậu, chuyện của cậu hiển nhiên chỉ có tớ mới biết nhiều nhất.
- Ừm. Tớ cũng muốn nhớ lại nhưng trong đầu về khoảng thời gian đó luôn trống rỗng. Chẳng nhớ ra chuyện gì mà hỏi ai cũng nói không có kể cả con gái tớ.
- Thì không có thật mà. Mà dạo này cậu khoẻ hẳn chưa, có hay đau đầu không?
- Tớ khoẻ, vẫn bình thường không có đau như triệu chứng của một số khác. Người ta nói có đau đầu mới có nhớ, tớ không có chắc là không thể nhớ ra điều gì.
- Cậu nữa, không đau là cảm tạ trời đất rồi. Gặp đại nạn mà vẫn khoẻ ắt sẽ gặp phúc lớn đó, cậu đợi mà hưởng phúc đi. À mà vừa nãy cậu đi taxi đến hả?
- Không, quản gia đưa tới lát đón.
- Chu đáo quá.
Kim Anh thấy có người yêu cùng giới như bạn mình cũng thật đáng để đánh đổi, chắc gì một người đàn ông đã làm được cho bạn mình như cô bé đó. Tự nhiên chợt nghĩ, nếu gặp người như cô bé đó yêu cũng không hối tiếc khi sống trên đời này.
Cách quán cafe chị và Kim Anh không xa, cô cũng hẹn bạn chị vì muốn hẹn gần chổ chị lát đón chị cho tiện.
- Chào em, để phụ nữ đợi thật là không phải phép. Sr em nha.
- Không có gì, tại em gần đây nên ghé vào trước thôi. Anh uống gì, hôm nay để em mời nhé!
- Sao lại em mời được.
- Được chứ, để cảm ơn anh Duy trong thời gian qua đã giúp đỡ. Em thật lòng biết ơn, nếu sau này cần sự giúp đỡ từ em anh cứ lên tiếng.
- Cho anh cafe, em hứa đó nha, sau này không được nuốt lời. Mà Như quen em lâu chưa anh không được biết?
- Cũng thời gian thôi anh. Không biết em mà dám tin tưởng cho em vay số tiền lớn đến vậy. Anh to gan quá, không sợ em chạy mất sao?
Qua lần nói chuyện trước, giờ cô khá thoải mái khi nói chuyện với bạn chị. Với lại dù gì anh ta cũng là ân nhân, mình cũng không nên lạnh lùng như một số người khác.
- Anh có cách nhìn người của anh, với lại em là bạn của Như.
- Mà sao anh không dẫn chị nhà đi luôn.
- Cô ấy đi shopping với bạn bè rồi. Thế em bán số cổ phần đó rồi sao mà gửi lại anh sớm vậy?
- Vâng, chị Như tỉnh rồi em cũng không cần tới số đó nữa. Em cũng cần gửi lại cho bạn bè em nữa nên trước sau gì cũng bán mà anh.
- Ừm. Khi nào cần gì nói anh, anh rất thích kiểu người như em, rất giữ chữ tín lại có đầu óc.
- Cảm ơn anh.
Cuộc trò chuyện giữa cô và bạn chị cũng kết thúc vừa kịp lúc chị và Kim Anh cũng không có gì để nói.
Những ngày sau đó cũng không khác nhiều, Vũ Thịnh vẫn canh giờ trưa mời cả phòng đi ăn cơm và vẫn luôn có mỗi mình chị cùng Vũ Thịnh. Anh ta mỗi ngày luôn dùng lời có cánh dành cho chị. Chị vẫn vô tư gặp mặt, khi thì trao đổi một số chuyện trong cty, khi không có thì nói chuyện ngoài. Với chị, Vũ Thịnh nói chuyện khá thú vị, anh ta từng trãi và cũng biết khá nhiều.