- TGĐ, sau hai ngày nghỉ bệnh, thấy chị ốm hơn nhưng nét mặt lại tươi hơn hẳn nha. Mà hôm nay chị có gì vui hay sao mà lại vừa nhắn tin vừa cười suốt.
- Vậy hả em. Chị đang có chuyện vui.
- Chị đang yêu hả?
- Ờ. Đang yêu.
- Ai mà may mắn vậy ta.
- Khi nào thuận tiện sẽ nói cho em biết. Giờ còn trong vòng bí mật.
- Vậy em xin chúc mừng chị. Nhưng thật tình em rất tò mò về người đó của chị. Chắc là tuyệt vời lắm nhỉ.
- Ừm.
Ban đầu cô còn đáp trả, sau thì mệt với chị nên im lặng cho chị muốn nhắn gì thì nhắn.
Ngày thứ sáu trôi qua với cô không bình yên tí nào. Đã vậy tối cũng nào có yên.
Sau khi dạy xong bé My đi xuống là gặp ngay chị. Mặc dù vui với cách chị chờ đợi mình nhưng cô biết bão tố cũng sắp nỗi lên.
- Ở lại đi.
Biết ngay là đứa trẻ này mè nheo nên mới đợi sẵn ở đây mà.
- Tối nay tôi phải viết đề tài nên phải về.
- Vậy chị qua đó. Đợi chị vô lấy đồ.
- Nhưng tôi cần yên tĩnh.
- Chị sẽ không lên tiếng.
Hừ, chị mà im lặng thì muốn gì tôi cũng chịu đó.
- Bé My thì sao?
- Thì bình thường thỉnh thoảng chị cũng đi công tác mà. Xem như tối nay đi công tác đi. Với lại mai con bé nghỉ học.
Hết nói nổi với chị, thế là cô được chị hộ tống về nhà an toàn.
Nhưng cô cũng thừa biết chị mà qua tới đây rồi thì đừng mong được yên tĩnh với chị.
- Chị thay đồ ngủ trước đi. Lát tôi vô sau.
- Ờ.
Chị cũng không thể hiểu nổi cô. Tưởng cô chỉ nói đùa thôi chứ ai ngờ cô làm thật. Soạn ra một đống tài liệu ngồi hí hoáy viết mà chẳng thèm ngó ngàng gì đến chị. Ngồi một lúc thấy chịu không được bèn lên tiếng.
- Em này.
- Sao?
- Đi ngủ đi, chị buồn ngủ rồi.
- Thì chị đi ngủ đi.
- Ngủ một mình không quen.
- Cái gì không quen.
- Thì bắt đầu từ tối qua. Giờ quen rồi, một mình sao ngủ được. Đi đi mà.
Chị vừa nói vừa lay, giọng thì như trẻ con. Cô nghe thì cũng biết khó mà tiếp tục làm việc nhưng lại muốn trêu chị.
- Tôi còn nhiều việc lắm, có thể làm tới gần sáng. Chị! Hoặc là đi ngủ trước hoặc là cùng tôi ngồi đây. Chị chọn đi.
Nhưng cô không ngờ chị lại đổi chiêu, không năn nỉ nữa mà...
- Em đúng là, chị đã yêu nhầm khúc gỗ mất rồi. Mới yêu nhau mà em một chút lãng mạn cũng không có. Đúng là củi khô.
- Ơ.... Chị
Chị nói xong bỏ đi một mạch vào trong quấn chăn kín mít.
Giận rồi, người yêu tôi giận rồi. Cô than thầm,dọn dẹp tài liệu để đi dỗ người yêu trẻ con của mình thôi.
- Giận à.
- ....
- Phụ nữ mà giận là xấu lắm đó nha.
- ....
- Giận sẽ mau già,sẽ không ai thèm yêu đâu à nha.
- ....
- Thôi được rồi. Tôi xin lỗi, tôi chỉ đùa thôi. Giờ đi ngủ được chưa.
- ....
- Đừng giận nữa, chị muốn gì tôi cũng chịu. Chị nè, nhìn vậy chứ củi khô như tôi dễ cháy lắm đó. Mà nếu cháy là sẽ thành tro luôn đó, không còn một chút vết tích để chị nhận biết đâu. Chị đừng giận nữa, tôi hứa sẽ làm theo ý chị mà.
- Em hứa đó nha.
Chị chỉ chờ có vậy là bung mền ra lập tức. Cô biết mình đã bị lừa nhưng đã lỡ nói rồi nên phải chịu.
- Biết rồi.
- Đầu tiên là thay đổi cách xưng hô.
- Xưng hô vậy ổn mà. Trước giờ vẫn vậy.
- Trước khác giờ khác, giờ phải gọi chị xưng em. Ai đời yêu nhau mà cứ tôi tôi nghe không lọt tai tí nào.
- Rồi. Ngủ nha. Hết giận chưa.
- Làm gì giận mà hết. Tặng em. Đưa tay chị đeo vô cho.
- Ơ sao lại tặng thứ quý giá này cho tôi.
- Đó đó. Mới nói xong.
- Xin lỗi em chưa quen.
- Vậy nghe êm tai hơn. Tặng quà cho người mình yêu thì sao phải phân biệt giá trị. Chị yêu em nên luôn muốn dành những gì tốt nhất cho em. Với lại chiếc lắc này đeo vào tay em là muốn trói chặc em vào với chị. Chị cũng có một cái. Em đeo cho chị đi.
- Ờ. Cảm ơn.
- Em này.
- Sao?
- Dọn về sống cùng chị và con gái nhé!
- Nói như thế nào với bé My.
Đây cũng là một trong những vấn đề làm cô luôn đắn đo. Trong mắt bé My cô luôn hoàn hảo, làm sao con bé chấp nhận mẹ nó và cô giáo yêu nhau.
- Chị sẽ tìm cơ hội nói với bé My. Con bé mến em nên có lẽ không khó để chấp nhận.
- Ờ. Thường quê em, mùng 5/5 cũng được xem như một ngày tết. Lúc đó hãy về cùng em. Sẽ rất khó đấy nên đừng đưa bé My theo. Em không muốn con bé chứng kiến cảnh đó.
- Chị biết rồi.
- Nếu khó khăn vẫn phải cùng em nhé!
- Chị hứa. Vì chị yêu em nên sẽ luôn cùng em.
Chị nói rồi đặt lên môi cô nụ hôn nồng nàn và sâu lắng. Qua vài lần hôn nhau chị mới cảm nhận hết được sự ngọt ngào trong nụ hôn này. Hôn rồi lại muốn thêm lần nữa.
Cô cũng không khác chị, trước đây cũng đã từng yêu và cũng không phải không hôn ai. Nhưng nụ hôn với chị lại rất khác, đôi môi chị mềm mại và ngọt ngào hơn. Chị không tham lam vội vã nên cô cảm thấy mình được nâng niu chìu chuộng.
Đôi khi cuộc sống chỉ cần biết như thế nào là đủ thì ta sẽ thấy hài lòng hơn với hiện tại. Đừng quá tham lam đòi hỏi để rồi đi tìm phù phiếm cho đến cuối cuộc đời lại tay trắng về không. Với cô vậy là quá đủ, cô cũng không mong gì hơn. Có việc làm ổn định, có một người yêu mình và có người để mình trao tặng yêu thương.
Hơn một tuần sau khi chị và cô chính thức yêu nhau. Hôm nay cô đã dọn qua sống cùng chị và con gái. Nhớ lại hôm tối thứ sáu sau khi dạy xong bé My, chị và cô quyết định cho con bé biết tình cảm của mình. Trước sau gì cũng đối mặt với vấn đề này nhưng khi chuẩn bị nói ra cả hai đều cảm thấy khó khăn. Thấy chị mãi không nói được vấn đề chính nên cô đã thay chị.
- Bé My nè. Cô có chuyện muốn nói với con. Khi nghe xong con hãy suy nghĩ và xem như một vấn đề đơn giản trong cuộc sống nhé.
- Dạ. Có gì mà cô có vẻ quan trọng vậy. Con hứa là sẻ xem nó đơn giản như cô nói. Cô nói đi.
- Ừm...... Cô sẽ về đây sống với mẹ và con.
- Chuyện vui vậy mà cô căng thẳng làm con tưởng chuyện gì.
Con bé vui ra mặt vì tưởng chuyện chỉ có thế thôi.
- Không phải chỉ vậy. Cô sẽ sống cùng mẹ.
Chị lúc này mới lấy lại chút tự tin mà lên tiếng.
- Là sao mẹ.
- Ý mẹ là..... Cô và mẹ đang quen nhau. Mẹ sẽ cùng cô sống chung, cùng con nữa. Chúng ta là một gia đình.
- Mẹ.... Là thật.
- Ờ. Là thật.
- Mẹ, làm sao như vậy được. Con không hiểu mẹ nói gì hết.
Bé My vừa hét vừa khóc chạy lên phòng. Cô biết con bé dù mến cô nhưng không dễ để con bé chấp nhận chuyện này. Chị cùng cô thở dài trong vô vọng.
- Chị vô phòng nghỉ tí đi. Em ra ngoài sân dạo tí rồi vô sau. Chị cũng đừng căng thẳng quá, bé My còn nhỏ, từ từ giải thích cho con bé hiểu.
- Ừm. Em nhớ đi nghỉ sớm.
.........
"Cốc cốc"
Cô nói đi dạo nhưng thực tế là lên phòng gặp bé My. Chị là mẹ con bé nên khó cho chị, cô cũng đã hứa với lòng mình là sẽ mang hạnh phúc lại cho chị nên những chuyện khó khăn này cô muốn thay chị giải quyết.
- Cô vào được không My. Cô muốn nói chuyện cùng con.
- ....
- Cô vào nhé!
Sau câu nói cô trực tiếp đẩy cửa vào, căn phòng tối om. Cô biết con bé đang lẫn tránh.
- con không muốn nhìn ánh sáng sao. Cô bật đèn vàng nha.
Cô trực tiếp lại giường ngồi cạnh bé My đang ngồi bó gối.
- My này. Cô biết con rất sốc trước chuyện vừa rồi. Nhưng con hãy nghe cô nói, một lần thôi nha.
Giọng cô lúc này rất nhỏ nhưng lại rỏ ràng vừa đủ nghe. Cô đang muốn tâm sự với con bé như hai người bạn.
- Con biết không, khi cô biết mình yêu mẹ con, tâm trạng của cô lúc đó rất tệ. Có thể tệ hơn con bây giờ. Cô ban đầu chối bỏ vì nghĩ đó không phải là tình cảm thật mà chỉ là thương cảm với hoàn cảnh của mẹ con. Nhưng khi mọi thứ rõ ràng hơn cô lại thấy hoang mang cho chính bản thân mình. Cô cũng như con bây giờ, không nghĩ làm sao mình có thể yêu một người phụ nữ. Nhưng tình cảm đó ngày một lớn dần, đã có thời gian dài cô tìm cách không nghĩ đến mẹ, không nhớ về mẹ. Nhưng có lẽ con còn nhỏ sẽ không hiểu được, cô dù muốn nhưng không thể làm được. Cũng không có cách nào chối bỏ được tình cảm trong cô. Cô biết khi cô và mẹ quyết định sống chung sẽ làm con hoang mang với nhiều suy nghĩ. Con yên tâm, khi cô về đây sống thì tình yêu mẹ của con dành cho con vẫn không thay đổi. Với mẹ của con thì con vẫn là quan trọng nhất. Với cô cũng vậy, cô yêu mẹ con cô cũng yêu con. Con sẽ có hai người mẹ cùng con trong cuộc sống này. Hãy hiểu cho cô và mẹ, cô muốn mang hạnh phúc lại cho mẹ. Con cũng biết mẹ con đã sống như vậy hơn 10 năm rồi. Cũng đã đến lúc mẹ cần được yêu thương và có một người bên cạnh mẹ. Không nhất thiết phải là một người đàn ông, miễn mẹ con hạnh phúc là được. Con cũng muốn mẹ được như thế mà, đúng không?