Gia Sư Bất Đắc Dĩ

Chương 37

Chị thấy thương với cách sống tình cảm của mẹ cô. Bà thật thà đôn hậu, có thể cô giống mẹ ở những tính cách này.

Sau khi thu xếp cho bé My nghỉ ngơi, chị theo mẹ cô ra sông. Chị tò mò lên tiếng.

- Trời lạnh vầy mà Uyên lại ra đó ngồi bác nhỉ?

- Năm bé Uyên mười tuổi, chị gái nó 12 tuổi. Một lần hai chị em nó cùng mấy đứa nhỏ ra bờ sông chơi. Bé Uyên trượt chân té xuống sông mà con bé lại không biết bơi. Chị gái nó lúc đó cũng chỉ mới biết sơ sơ nhưng cũng lao xuống nước cứu em trong thời gian mấy đứa nhỏ đi kêu người lớn. Đưa được em vô bờ, chị nó đuối quá không còn sức. Khi người lớn chạy ra tới nơi thì không cứu được nữa. Cũng từ đó con bé thay đổi, ít nói, ít cười. Chỉ biết học và học, trước đó nó học không giỏi bằng chị nhưng sau này nó bảo học luôn cho phần của chị nên nó chỉ biết học. Cũng từ đó nó bắt đầu học bơi, trở nên ngoan ngoãn hơn trước. Chuyện đã qua không ai trách mắng con bé vì mỗi người có một số kiếp, số chị nó ngắn chỉ ở với gđ được nhiêu đó. Nhưng con bé thì lúc nào cũng mang mặc cảm mình là người có tội, vì nó mà chị mới vậy. Nên lần nào về nó cũng ra bờ sông nói là ngồi với chị, nói chuyện với chị cho chị đỡ buồn. Bác đã khuyên nhiều lần mà con bé không nghe. Cháu có cách gì khuyên con bé giúp bác với chứ bác với bác trai đã nói hết lời. Cháu thấy đó, trời lạnh vầy mà...

Bà vừa dẫn chị ra bờ sông vừa nói chị nghe một cách chậm rãi. Vừa như trãi lòng mình vừa như tâm sự của một người mẹ. Mất con ai mà chẳng đau lòng, nhưng bà cũng biết lỗi không phải ở cô. Cô làm như vậy bà lại càng đau lòng.

Chị nghe mà không biết phải nói gì với bà. Cuộc đời bà trãi qua nhiều biến cố và đây cũng là biến cố của cuộc đời cô. Chị không ngờ được cuộc đời cô gặp nhiều chuyện buồn, chị gái mất, thời gian gần đây bạn trai mất. Chị hiểu vì sao cô lạnh lùng ít nói và dành nhiều tình thương cho trẻ mồ côi.

- Dạ bác vô đi. Cháu tự tới đó được rồi. Cháu sẽ khuyên em ấy.

- Cảm ơn con. Ngoài này tí nữa lạnh lắm nhớ vô sớm nha con.

- Dạ.

Cô ngồi bó gối trên một tảng đá, trông cô lúc này cô đơn và mỏng manh trong làng hơi lạnh. Chị lúc này cảm nhận sâu sắc mình cần phải là chổ dựa vững chắc cho em ấy những lúc như thế này.

- Tôi cho em mượn bờ vai.

Chị ngồi xuống đã lâu mà cô không hay biết gì.

- Ơ sao chị lại ở đây.

- Tôi đến đây thực hiện lời hứa của mình.

Chị vừa nói vừa nhẹ kéo đầu cô tựa lên vai mình. Những lúc như thế này chị biết im lặng sẽ rất tốt nhưng...

- Nếu em thấy cuộc sống này mệt mỏi hãy dựa vào tôi. Mỗi ngày mệt mỏi hãy dựa vào tôi và bất kì lúc nào mệt mỏi hãy dựa vào tôi. Lúc nào em cần tôi đều bên em. Tôi nguyện cùng em chia đôi nổi buồn, san sẽ cùng em một phần trong cuộc sống. Đừng chịu đựng một mình, đừng để trong lòng khi mọi chuyện đã trôi vào quá khứ và đang chìm dần vào quên lãng. Hãy tâm sự cùng tôi cho lòng mình nhẹ nhõm. Tôi biết với tôi có thể em chưa đặt niềm tin nhưng tôi nguyện luôn cùng em bên em trong cuộc sống này. Mọi chuyện qua đã lâu, em như vậy khiến ba mẹ sẽ đau lòng. Ông bà đều muốn em sống vui vẻ và có thể chị của em cũng vậy. Chị em đã cứu em, đã dành tặng sự sống lại cho em nên không muốn nhìn thấy em vì chuyện đó mà đánh mất niềm vui của chính mình. Em phải sống vui vẻ, hạnh phúc, đó mới là cách đáp trả lại những gì chị đã ban tặng lại cho em. Em hiểu không?

Cô lặng yên nghe chị nói mà lòng không khỏi nhói đau. Không phải cô không hiểu mà cô không có cách nào vì nó đã ám ảnh và in sâu trong tâm trí cô. Đi xa thì không sao nhưng quay về quê hương là không có cách nào không nhớ tới. Cô cũng đang cố gắng xoá bỏ nhưng cũng cần phải có thời gian.

Cô để yên cho mình tựa lên vai chị mà nước mắt không ngừng chảy. Chỉ hôm nay thôi, cô thả trôi cảm xúc của mình trước mặt một người. Và sau hôm nay cô sẽ cố gắng....

Trời càng về chiều càng trở nên âm u và lạnh lẽo, nhất là khi ở ngoài sông. Hơi nước càng khiến tiết trời như lạnh hơn. Nhưng hôm nay lòng cô lại thấy trời như ấm hơn. Cái lạnh qua bao ngày đã được sưởi ấm. Nhưng cảm nhận chân thực nhất vẫn là do trời chứ không ở lòng người mà ra.

"Ách xì"

Chị là dân sài gòn quen với khí hậu nắng ấm. Làm sao chịu nỗi cái lạnh thấu xương của khí hậu miền trung. Mà đặc biệt là năm nay. Ngồi ngoài này cũng lâu nên cái lạnh bắt đầu ngấm vào da thịt qua mấy lớp áo ấm. Chị thật tình không cố nỗi nữa rồi dù vẫn muốn cùng cô lặng im nghe nhịp tim đập cùng dòng nước chảy.

- Chị lạnh?

- Ờ. Ở đây lạnh quá.

- Vào nhà đi, không khéo chị lại bị cảm mất.

- Ờ. Em cũng vào luôn chứ.

- Vào chứ. Mà quên nữa, làm sao chị lại tới đây, làm sao lại biết nhà tôi mà đến.

- Em quên là cty có hồ sơ của em à. Tôi theo địa chỉ đó hỏi thăm là tới được. Tôi có hứa mang nắng sg về cho em, quên sao.

Nghe chị nói cô mới nhớ, tưởng chị đùa nên cô vui vẻ đùa lại ai ngờ.... Cô thật tình thấy cảm động với việc chị làm cho mình.

- Không biết là ai mang nắng cho ai à. Chị nhìn lại mình xem, tay lạnh cóng hết rồi. Đưa tôi mátxa cho ấm.

Cô không ngại cầm bàn tay chị vừa xoa vừa thổi. Chị làm sao bỏ qua cơ hội này cho được.

- Lần sau đừng dại dột theo tôi ra đây nữa. Khí hậu này chị không quen đâu.

- Từ từ cũng sẽ quen mà, em lo cho tôi à.

Chị lại vậy nữa, sau những phút giây cùng cô chia sẽ một cách sâu lắng thì lại quay về là chính mình khi bên cô.

- Tôi là lo chị bị bệnh sẽ ở lì nhà của tôi mà ăn bám thôi.

- Chứ không phải lo cho tôi thật?

- Lại bệnh hoang tưởng? À chị ra đây thì bé My ở sg với ai.

Cô lúc này mới nhớ tới bé My.

- Nó đang nằm nghỉ ở phòng em.

- Chị lôi cả con bé đi?

- Nó nhớ em nên bắt tôi dẫn đi gặp em đó chứ.

Vừa nói vừa đi nên rất nhanh cô cùng chị đã tới nhà. Bé My sau khi nghỉ ngơi cũng đã hết mệt nên đang dạo ngoài ngõ.

- My. Chào con năm mới.

- Dạ cô. Cô đi lâu mà không gọi cho con làm con nhớ cô.

- Ừm. Thôi năm mới bỏ qua cho mọi thứ đều mới nha. Không lạnh sao lang thang ngoài này.

- Con đợi cô với mẹ.

- Thôi vô nhà xem có gì ăn không? Chắc đói bụng rồi chứ gì.

- Dạ.

Bé My dạ rất nhỏ, dường như cũng biết ngại ngùng chứ không như ai kia. Tối ngày bám lấy cô mà ăn vạ đủ điều.

Nhắc tới chị lúc này cô lại cười và lắc đầu. Quay lại thấy chị đang quan sát xung quanh. Nhưng nhà cô thì có gì để quan sát đâu.

- Chị nhìn hết chưa, còn muốn nhìn chổ nào nữa tôi dẫn đi?

- Ờ còn phòng em.

- Được thôi. Dù gì tối chị cũng ngủ ở đó. Cho chị biết trước tối đỡ phải ngạc nhiên. Sao, khác xa với trí tưởng tượng của chị hả?

- Làm gì có, phòng em nhỏ gọn. Nhưng tối tôi ngủ đây em sẽ ngủ ở đâu?

- Tôi ngủ ở đây chứ ở đâu. Nhà tôi có hai phòng ngủ, cả năm tôi đi phòng này bỏ trống. Chỉ lâu lâu mới có khách tới ở lại nên cũng không muốn làm thêm phòng.

Chị trong lòng lúc này vui không tả được. Cứ nghĩ ra đây là gặp em ấy thôi, không ngờ tới là được nằm cùng giường nữa chứ.

- Thôi ra ăn cơm.

- Ờ.

Lúc chị và cô còn đang ở ngoài sông, ba cô sau khi đi qua hàng xóm về được lệnh làm gà đãi khách nên tối nay chị và bé My sẽ được ăn món gà quê mà ở sg không thể có được.

- Chị với bé My ăn cơm nha.

- Cháu mời hai bác, con mời ông bà và cô.

- Con tự nhiên như ở nhà nha. Bạn của Uyên thì cứ coi như người nhà là được.

- Dạ.

- Mẹ ba, đây đâu phải bạn con. Là TGĐ của con đó.

- Vậy con là người gửi quà cho hai bác hả. Sẳn tiện đây cảm ơn con luôn. Quý hoá quá.

- Dạ chút lòng thành cũng đâu có gì lớn lao đâu bác.

- Ờ quý là ở tấm lòng đó con.

- Dạ.

- Ở trong đó bé Uyên trăm sự nhờ con.