Cô sau khi thay đồ xong thì ra nấu cháo vì nghĩ ban nãy chị chỉ uống không mà chẳng thấy ăn gì. Có thể khi thức dậy sẽ thấy đói. Cô cũng không hiểu được bản thân mình tại sao lại phải quan tâm đến người ta. Quan tâm từ lúc nhập tiệc cho đến tận giờ vẫn còn quan tâm. Sợ người ta uống nhiều, sợ người ta đói sẽ đau bao tử....
Cô vừa nấu vừa soạn đồ vì mai sáng cô phải ghé tịnh xá thăm mấy đứa nhỏ trước khi về quê. Cháo chín cũng là lúc cô soạn xong đồ đạc của mình.
Không thể để chị ngủ một mình vì cô cũng biết người say dễ bị trúng gió. Lại phải vác xác lên nằm cùng chị.
Đây cũng không biết lần thứ bao nhiêu cô và chị cùng giường nhưng với chị cảm giác ngày mai phải chia tay cô lại khiến chị không thể nào nhắm mắt ngủ được. Lăn qua lăn lại chị đánh liều ôm lấy cô. Bao nhiêu lần cô gỡ ra lại bị chị ôm lại. Nghĩ chị say nên cô cũng im lặng mà nhắm mắt ngủ vì giờ này không phải muộn mà là quá muộn rồi. Chị cũng thuận đà ôm cô chìm vào giấc ngủ nhưng chị đâu có để cô yên.
- Em dậy.
- Gì vậy?
Cô vừa nói vừa dụi mắt, rỏ ràng mới ngủ chưa lâu và cũng đang trong trạng thái say giấc.
- Tôi đói.
Cô lúc này chưa tỉnh hẳn, nhưng vẫn biết ,cố tình trêu chị kéo dài thời gian.
- Muốn ăn thì lăn vào bếp nhé.
- Nhưng tôi biết gì đâu mà tìm chứ. Em dậy làm gì đó cho tôi ăn.
- Vậy chịu khó ngủ đến sáng rồi ra ngoài ăn luôn.
Chị cũng muốn lắm chứ nhưng cái bụng nó biểu tình nãy giờ rồi.
- Hay là em muốn tôi ôm em ngủ đến sáng nên không muốn dậy. Cảm giác này thích không?
Cô nghe đến đây thì bật dậy như lò xo. Thật tình tỉnh giấc ngủ cô cũng thấy hơi đói, chỉ định trêu chị ai ngờ lại bị người ta gậy ông đập lưng ông.
- Chị.... Đúng là phiền phức. Tôi có nấu cháo, chị làm vệ sinh đi. Tôi hâm lại cùng ăn.
- Ơ sao đồ của tôi lại ra thế này. Là em sao?
Chị giả vờ như thật.
- Ở nhà tôi không có ai khác. Không phải tôi thì chị nghĩ là ai.
- Em nhìn thấy. ....
- Những gì thấy được tôi đã thấy hết, chị không phải hỏi.
- Vậy em phải chịu trách nhiệm.
- Ở đâu ra cái kiểu như chị. Gây phiền phức cho tôi, tôi chưa tính với chị mà chị ngang nhiên đòi bồi thường.
Cô dạo này đối với chị cũng không cần dùng lời lẽ lịch sự nữa mà cũng dùng tới luật giang hồ như chị. Quyết không để chị chèn ép nữa.
Chị đuối lí nên lặng lẽ vào làm vệ sinh, cũng không quên mĩm cười với cách trả treo của cô. Thật là giống mình.
- Em nấu khi nào vậy?
- Thì lúc tối chứ chẳng lẽ mới đây.
- Em là cố tình nấu cho tôi.
- Chị không thấy tôi cũng đang ăn sao. Tôi nấu cho mình sẵn tiện nấu nhiều chút. Chị bớt tưởng đi.
- Ờ. Mai mấy giờ em bay?
- 1h30.
- Tôi đưa ta sb nha.
- Thôi, bạn tôi đưa rồi. Chị cũng còn nhiều việc phải làm.
Keo kiệt, tiễn em cũng không cho. Mai mình kẹt buổi phỏng vấn chứ không mình ở lì đây thể nào em ấy cũng để mình tiễn. Hừ, tự dưng Quỳnh lại sắp lịch vào đúng lúc này.
- Mà chị cũng bớt uống đi, có hại cho sức khoẻ lắm đấy. Phụ nữ nhan sắc cũng quan trọng không kém sức khoẻ đâu.
- Tôi đã nghe rồi.
- Chị nghe khi nào?
- Thì mới nghe xong.
Làm sao dám nói là có nghe lúc tối cơ chứ. Nếu nói ra thì chỉ có cách giờ ra đường mà ngủ luôn.
- Ờ. Làm tôi tưởng.
- Tưởng gì.
- Không có gì. Xong rồi, chị dẹp xuống bỏ ít nước vô ngâm mai tôi rữa. Giờ đi ngủ.
- Cũng lỡ dậy rồi. Nói chuyện tí đi mà cũng gần sáng rồi còn gì.
- Chị hai, giờ này là mới có 3h30 sáng chứ không phải sáng. Còn nữa, đêm qua tôi là một giờ mới đi ngủ đó. Làm ơn tha cho tôi đi. Chị cứ ở đó mà tự kỉ một mình, tôi đi ngủ đây.
- Tôi nói có câu mà làm gì em xổ lại tràng vậy. Mà tối qua làm gì em ngủ muộn vậy?
- Tôi phải chăm sóc người say. Chăm người say đó chị hiểu không. Giờ tôi đi ngủ được chưa?
- Vậy em ngủ đi, tí tôi vô sau.
Đợi cô ngủ say chị mới vào. Nhìn cô, chị chỉ muốn được ôm cô vào lòng. Muốn cô hiểu được tình cảm chị dành cho cô.
Càng gần cô, chị càng cảm thấy cô đáng yêu và càng ngày càng yêu cô nhiều hơn. Dù mình có làm gì thì em ấy cũng không bỏ mặc mình lúc cần thiết. Ngoài mặt thì lạnh lùng với mình nhưng bên trong em ấy với mình cũng có quan tâm, cũng có lo lắng....
Chị chính xác lúc này là không ngủ được nữa. Nằm xuống cạnh cô, nhẹ nhàng ôm cô cho cô có giấc ngủ ngon tới sáng.
- Sao không ngủ thêm tí nữa, mới gần 6h. Còn sớm mà.
- Tôi có việc phải đi ra ngoài. Chị dậy về đi.
- Ờ.
Chị cũng muốn về đi mua ít quà nên không trả treo với cô.
Cô và chị hai người hai hướng.
" reng reng"
- Tôi nghe.
- Em đi chưa về à.
- Hơn 10h tôi về. Có gì không?
- À tôi gửi quà cho ba mẹ em. Chắc tôi để ngoài cửa, khi nào em về lấy nha vì giờ tôi cũng phải đi gặp phóng viên.
- Thôi. Quà cáp gì. Ba mẹ tôi có liên quan gì đâu mà. Với lại để đó dễ mất lắm.
- Tôi cứ để đây. Mất tết tôi tặng cái khác. Tôi đi đây. Em cũng lên đường thượng lộ bình an nha.
- Cảm ơn.
*********
" Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nỗi thành người"
Trên đường từ sân bay về nhà giọng hát ngọt ngào vang lên từ radio làm cho những người xa quê như cô càng thêm tâm trạng.
Quê hương! Hai từ thôi nhưng nghe tới ai cũng chạnh lòng. Dù có đi đâu xa, dù nơi đó có cuộc sống đủ đầy, dù có phồn hoa đô thị cũng không bằng quê hương của mình. Nơi ta sinh ra, nơi ta lớn lên từng ngày, nơi ta chôn nhau cắt rốn, nơi đã cho ta quá nhiều kỉ niệm. Có ngọt bùi có đắng cay. Có những kỉ niệm ta muốn quên muốn chôn vào dĩ vãng, cũng có những kỉ niệm mà ai cũng muốn làm hành trang đem theo khi tới những nơi đất khách quê người.
Quê hương với cô mà nói. Nữa muốn quên đi, nữa muốn nhớ mãi. Với cô, quê hương hiển nhiên cũng có thân thương, cũng có những niềm vui và cũng không ít nỗi buồn như khí trời vào lúc này. Trời đã qua mùa đông và đang bước vào mùa xuân nhưng thời tiết không ủng hộ mọi người. Mưa vẫn đang bay lất phất, trời càng về chiều càng lạnh, hai bên đường đang rất quạnh hiu. Chỉ có vài con trâu già còn gặm cỏ, xa xa lắm mới thấy một người vì ở quê giờ này việc đồng án đã xong, mọi người ai cũng lo về nhà để tránh cái rét nghịch mùa.
Thời tiết năm nay cũng khác nhiều so với mọi năm. Có thể do biến đổi khí hậu mà ra. Nói chung là năm nay tết có vẻ lạnh hơn mọi năm. Cô cũng đang co ro trên chuyến xe cùng một số người trên con đường về nhà. Dù đã được ba mẹ báo trước là rất lạnh nhưng cô lại không nghĩ nó lại lạnh đến vậy.
- Ba mẹ, con về rồi.
- Về sao không báo hả con. Sao năm nay về sớm hơn mọi năm vậy con?
- Dạ con mới chuyển chổ làm, bên đây cuối năm việc ít nên nghỉ cũng sớm hơn.
- Ờ. Con vô cất đồ đi. Mẹ đi lấy nước nóng cho rữa mặt. Đừng rữa nước lạnh, lạnh lắm.
- Dạ cảm ơn mẹ.
Mẹ lúc nào cũng là nhất, con cái dù lớn vẫn chăm sóc như khi đang còn bé. Luôn dành tình thương và sự quan tâm cho con cái.
- Con đói bụng chưa? Ăn cơm luôn hay sao?
- Dạ tí nữa đi mẹ. Con thắp nhang cho chị hai đã.
- Ờ.
- Ba mẹ, TGĐ của cty con có gửi quà cho ba mẹ nè.
- Quý hoá vậy con. Quan tâm luôn cả ba mẹ của nhân viên nữa. Gửi lời cảm ơn của ba mẹ tới người ta nha.
- Dạ con biết rồi.
- Cha, cái áo len đẹp quá hen.
Chị cất công mấy tiếng đông hồ tìm mà sao không đẹp.
- Chai rượu này con để vô tủ cho đẹp đi chứ ở đây mọi người uống rượu trắng quen rồi.
- Thì ba cứ để đó đi, cứ ai tới là mời họ uống thử. Lộc mà ba, cất làm gì.
Người nhà quê là vậy, thấy cái gì quý giá là cứ đòi cất, không dám dùng. Ba cô cũng không ngoại lệ.
- Cái lưng của mẹ sao rồi?