Gia Sư Bất Đắc Dĩ

Chương 3

- Được. Chị ghi số đt và địa chỉ vào đây. 7h tôi tới.

Cô lấy trong giỏ xách đưa cho chị tập giấy note.

Trời! Thời nay là khi nào rồi mà còn dùng phương thức này. Đt để làm gì hả trời. Chị than thầm khi cô đẩy tập giấy về phía mình nhưng vẫn phải cầm lên ghi.

- Số đt của cô là bao nhiêu, tên gì để tôi biết mà lưu.

- Uyên. Số đt tôi vừa gọi vào cho chị đó.

- Cái gì Uyên, còn nữa tôi muốn lấy số bên đt kia kìa.

- Đoàn Việt Uyên. Đt đó tôi chỉ lưu số người nhà và bạn bè thân thôi. Chị không thuộc diện đó.

Chị nghe cái tên quen quen, hình như là đã nghe hay là đọc được ở đâu đó nhưng tạm thời không nhớ ra.

- Nhưng tôi muốn số đó. Cô bao nhiêu tuổi để biết xưng hô.

- Đt đó chị tự lấy số đi. Chỉ là cách xưng hô thôi mà, gọi sao cũng được.

Cô nghĩ chị ta đúng là được voi đòi tiên. Biết gì quá nhiều, sau thời gian hợp đồng thì có gặp lại nhau đâu mà...

- Thế tôi gọi cô là em nhé trông cô còn trẻ quá mà.

- Tuỳ chị

- Giờ cũng trưa rồi, coi như để làm quen tôi mời em bữa cơm. Ở đây cơm cũng ngon lắm đó.

- Cảm ơn. Tôi không muốn mắc nợ thêm.

Cô nghĩ Chị mà cũng tốt vậy sao? Với lại cô đã nói với Mẹ trưa nay về nhà ăn cơm rồi vả lại cũng không muốn dây dưa với con người đã đem lại phiền phức cho mình. Nhìn bản mặt chị ta làm sao nuốt nổi chứ.

- không còn gì nữa tôi về, tối tôi sẽ đến.

- Được.

Cô đứng lên ra về sau khi để lại tiền nước uống của mình.

Chị tự dưng mĩm cười thấy cô ta cũng thẳng thắng và khá thú vị đó chứ. Chị gọi phần cơm vừa ăn vừa suy nghĩ về cô, về cái tên của cô nhưng mãi vẫn không nhớ ra mà cũng vô tình không biết là mình đã có một chút quan tâm đến cô.

....

- Mẹ thấy trong người ra sao?

Về đến nhà tranh thủ giờ ăn cơm cô hỏi Me mình vì lát nữa cô lại phải lên trường, đã vậy tối còn phải qua nhà chị ta nữa.

- Mẹ thấy tức ngực khó thở gần tuần nay. Mà tay chân con bị té kiểu gì trầy trụa hết ra thế.

- À tại con bất cẩn đó mà. Cũng không có gì, vài hôm là khỏi thôi Mẹ đừng lo.

- Ừm coi mà thoa thuốc cẩn thận nha con.

- Dạ. Con ăn xong rồi, giờ con phải đi khoảng hơn 5h con về. Mai con xin phép rồi đưa Mẹ đi khám cho sớm luôn cho chắc ăn.

Cô chào Mẹ rồi đi làm, 5h30 cô về tới nhà tắm rửa ăn uống xong lại phải lếch xác tới nhà chị.

Đúng là oan gia, người không muốn gặp mà cứ phải gặp hoài. Không những gặp vài lần mà tận 10 tháng. Không biêt kiếp trước mình mắc nợ chị ta hay là kiếp trước không làm nhiều việc thiện tích đức nên kiếp này bị trả báo nhưng rõ ràng là kiếp này mình đã tu tâm dưỡng tính rất tốt mà.

Miên mang suy nghĩ rồi cũng tới trước cổng nhà theo địa chỉ mà ai đó đã ghi cho Cô. Cô như không tin vào mắt mình, nhà gì mà to thế kia. Có phải nhà chị ta không. Nghĩ là vậy nhưng vẫn đưa tay bấm chuông.

- cô tìm ai?

Một người phụ nữ cũng tầm 50t ra mở cửa.

- dạ cho cháu hỏi đây là nhà chị Bảo Như phải không ạ. Cháu là Uyên, cháu có hẹn gặp chị Như lúc 7h.

- À cô Như có dặn tôi , mời cô vào.

- Dạ.

Cô đẩy xe cho vào sân. Thực ra lúc cô bấm chuông và nói chuyện với chị người làm thì chị đã nghe thấy ( vì chị đang ngồi ở phòng khách mà). Hừ, cô ta nói chuyện với người làm còn tình cảm hơn nhiều đối với mình. Đúng là người hai mặt mà. Nhưng cô ta đến rất là đúng giờ, không lệch một giây.

Gặp cô ở phòng khách, cô lại làm chị ngạc nhiên một lần nửa. Quần "zin" đen, áo pull hơi ôm để lộ thân hình cực kì hấp dẫn. Chị nghĩ cô ta biến hoá rất tài nhưng ở góc độ nào trông cũng hấp dẫn.

- Chào em. Em tới rất đúng giờ.

- Tôi sẽ dạy ở đâu

Cô không chào lại chị mà chỉ quan tâm tới việc của mình.

- My ơi!

- Dạ.

- Xuống gặp Mẹ có tí việc.

- Dạ

-Đây là cô giáo dạy ở nhà của con, cô sẽ dạy con ba môn. Chị nói ngắn gọn khi con gái đi xuống.

- Dạ. Con chào cô.

Bé My lễ phép chào cô.

- Chào con. Cô tên Uyên.

Cô nói rồi mỉm cười với con bé.

- Con đưa cô giáo lên lầu đi. Có gì khó khăn con cứ hỏi cô nha.

- Dạ. Cô đi với con.

Cô đi theo con bé mà không khỏi thắc mắc. Nhà gì toàn người đẹp. Mẹ đã đẹp rồi mà con con đẹp hơn nữa, đã vậy còn rất cao. Nhìn lại mình cô không khỏi chạnh lòng, người đâu mà có khúc.

- Dạ mời cô ngồi.

Bé My lên tiếng khi cả hai đã vào phòng.

- Con lấy tài liệu ra. Nghe nói mai con kiểm tra hoá phải không? Cho cô biết nội dung với nói xem con đã hiểu phần nào và phần nào còn chưa rỏ.

Cô muốn đi vào vấn đề chính vì không muốn mất thời gian với con bé biết đâu con bé cũng khoing khác gì mẹ nó dù ấn tượng vừa rồi cũng không tồi.

- Dạ con kiểm tra hết chương một. Đề gồm một câu chuỗi biến hoá, một câu hoàn thành phương trình, một câu hiện tượng, một câu nhận biết và bài tập. Nhưng....

Bé My ngập ngừng không nói tiếp làm cô không hiểu chuyện gì.

- Nhưng sao? Con cứ nói đi

- Dạ con không biết làm phần nào hết vì con không hiểu gì cả.

Bé My lúc này mạnh dạn nói.

Cô thì ngã ngửa với kiến thức của con bé cùng với suy nghĩ nhà chị ta giàu thế kia mà sao lại không tìm gia sư cho con bé kia chứ. Cũng may là cô cũng rất khá về môn này nên tự tin mình có thể ôn kịp cho con bé theo cách của mình.

- Được rồi. Chúng ta bắt đầu được rồi. Cô nói hơi nhiều, con cố gắng tiếp thu để mai làm bài tốt nhé!

- Dạ.

" Cốc cốc" cạch! Tiếng cửa phòng mở ra. Cô nghe thấy nhưng không quay lại nhìn vì nghĩ là chị ta.

- Dạ cô chủ hỏi cô giáo uống gì: nước ngọt , nước chanh hay nước lọc để mang lên.

- Dạ nhà mình có trà bắc hoặc nước chè xanh không dì.

Cô có thói quen uống nước chè xanh vì quê cô ở Quảng Nam mà.

- dạ không có cô.

- Vậy dì cho con li nước lọc đuọc rồi. Cảm ơn dì.

Sau hơn 2gio cô và bé My cũng hoàn thành xong một lượng kiến thức khổng lồ. Con bé tiếp thu khá ok đó chứ, vậy mà không hiểu tại sao trước đây lại không hiểu gì, thật là khó hiểu. Cô có dặn bé My mai học 5h30 vì cô muốn chiều xong việc dạy luôn để tối đi đây đó với Mẹ.

- Xong rồi sao?

Chị lên tiếng khi cô vừa xuống cầu thang, thật ra là chị đợi cô từ lúc 9h mà lúc này đã quá rồi.

Cô không lên tiếng mà đi thẳng ra cửa (chắc là định về đây mà )

- Em khoan đi đã.

- Tôi dạy xong rồi, giờ này muộn lắm rồi chẳng lẽ chị muốn tôi dạy nửa sao.

Cô khó chịu đáp trả chị.

- Không phải, cầm lọ thuôc này về bắt đầu từ mai thoa vào mỗi tối trước khi đi ngủ. Trị sẹo tốt lắm.

Chị đã chờ sẵn để đưa cho cô chứ không cũng không ngồi ở đây.

- Không cần. Không còn gì nửa tôi về đây. Mở cửa cho tôi.

- Ờ....ờ.

Thật ra khi đứng gần chị nghe mùi nước hoa trên người cô rất dễ chịu nên tạm thời ngây người ra không kịp phản ứng.

Cô thì lên xe chạy thẳng một mạch mà chị vẫn còn đứng đó nhình theo khi chưa kịp hỏi han tình hình của con gái.

- Con thấy cô dạy được không? Nếu không hiểu nói Mẹ tìm người khác.

Chị hỏi bé My khi quay vào trong thấy con bé đang cất ly nước.

- Dạ cô dạy dễ hiểu lắm Mẹ, chỉ có buổi mà con hiểu và làm được bài rồi đó Mẹ. Cô giỏi ghê, giọng cô rất dễ nghe, đăc biệt là cô cười đẹp không chê vào đâu được.

- Cái gì mà tâng bốc giữ vậy. Nhưng mà quan trọng là con hiểu bài là được. Thôi đi ngủ đi mai còn dậy sớm đi học.

- Dạ. Bài kiểm tra này con sẽ cho Mẹ bất ngờ.

Bé My vừa nói vừa đi lên lầu làm chị cũng cảm thấy vui lây với niềm vui của con.

Thật ra trước đây chị cũng có thuê gia sư về nhưng con gái kên không hiểu nên nghỉ. Chẳng lẽ cô ta tài giỏi vậy sao, chỉ có một buổi mà.... Nhưng thôi con gái thích học cô ta là tốt rồi vì ban đầu cứ tưởng cô ta chẳng làm ra trò trống gì. Nhưng không hiểu cô ta có gì mà con bé khen giữ vậy không biết, lại còn cười đẹp nữa chứ. Đúng là từ khi gặp đến giờ chưa lần nào cô ta cười với mình cả.