Chị và cô buông nhau ra khi tiếng MC vang lên con số 20. Chị thấy khuôn mặt cô đỏ ửng trông rất đáng yêu mặc dù cô đã cố gắng tiết chế cảm xúc của mình.
- Cảm ơn, cảm ơn mấy anh chị đã đem đến cho buổi tối hôm nay tiết mục thật đặc sắc. Mời cặp số 2 về chổ còn cặp số 3 xin nán lại trên sân khấu tí ạ.
MC ngưng một lúc rồi nói tiếp.
- Có lẽ mọi người ở đây cũng như em, muốn hai chị cho biết cảm giác của mình về nụ hôn vừa rồi.
- Đúng rồi, đúng rồi.
Lại nhao nhao lên không thôi.
- Ưu tiên người trẻ trước đi.
Tiếng MC vang lên làm mọi người im lặng lắng nghe.
Cô đang rủa thầm trong bụng đúng là buổi tối gì không hiểu. Nhưng cũng cầm micro nói lên cảm giác của mình có điều điều cô nói không ai ngờ tới.
- À vừa nãy mình chỉ lo đếm li rượu nên thật tình cũng không có biết cảm giác là như thế nào cả.
- Ồ....
Tiếng mọi người ồ to làm cô cũng không hiểu là vì chuyện gì.
- Thế còn chị?
MC quay sang chị.
- Tôi thấy hôn một người phụ nữ cũng rất tuyệt.
Chị thật lòng trả lời mà không để ý cô đang nhăn nhó bên cạnh trông rất khó coi.
- Vậy nếu được chị có muốn thử lại lần nữa không?
- Còn phải xem người phối hợp cùng mình như thế nào.
Chị cũng không hiểu vì sao lại nói lên suy nghĩ thật của mình, có lẽ do có men trong người làm người ta mạnh dạn hơn chăng. Nhưng thật tình nếu được chị muốn cùng cô một lần nữa...
- Chị thấy sao nếu được thử lại lần nữa ?
- Xin lỗi, đây chỉ là trò chơi và nó đã kết thúc.
Cô nói và cũng muốn kết thúc tại đây nên đã không cho MC cơ hội để phản bác lại câu nói của mình.
MC cũng thôi không có ý trêu đùa nữa nên chuyển hướng sang chuyện khác.
- Và đây là phần thưởng cuối cùng cho cặp chiến thắng buổi tối hôm nay.
Phục vụ mang ra hai li rượu. Lại là rượu, cô hiểu là gì rồi nên nói với chị.
- Mình chị uống luôn nha. Tôi không uống được.
- Các bạn. Như sẽ uống luôn phần của cô ấy.
- Vậy phải tăng lên gấp đôi coi như là phạt nhẹ.
Có một vài người bạn của chị lên tiếng.
- Vậy theo phần lớn ý kiến là gấp đôi nhé!
- Chị uống nổi không vì trước đó đã uống nhiều rồi.
Cô nghiêng người nói nhỏ vào tai chị.
- Không sao tôi ổn.
Thế là chị vì cô mà uông hết bốn li rượu trong một lúc.
- Cảm ơn hai chị đã phối hợp. Và sau đây là phần phát biểu của chủ nhân buổi tiệc ngày hôm nay.
Thanh Lan bạn chị lên sân khấu cùng ông xã.
- Cảm ơn các bạn đã không ngại xa xôi đến cùng mình tối hôm nay. Mình rất vui vì buổi tiệc đã thành công ngoài mong đợi. Mình hy vọng năm sau các chúng ta lại gặp nhau tại đây để cùng nhau ôn lại những kỉ niệm và cũng là để có thêm những khoảnh khắc đáng nhớ trong đời. Nào chúng ta cùng nhau nâng li cùng chúc mừng buổi gặp gỡ hôm nay. Một hai ba zô. Một lần nữa cảm ơn các bạn thân yêu của mình nhiều nhé.
Tiệc tàn mọi người cũng kéo nhau ra về. Cô cũng muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi đông đúc ồn ào này nhưng cũng đành phải chờ cho xong màn từ biệt của chị và bạn.
- Chị uống nhiều quá để tôi cầm lái cho.
Cô lên tiếng khi chị mở cửa xe cho cô vào ngồi ghế phụ.
- Em chạy sao?
- Chị không tin tôi?
- Không phải mà là...
- Yên tâm, tôi đã có bằng lái khi đang du học.
- Ờ vậy cũng được. Tôi cũng hơi nhức đầu.
Cô ngồi vào ghế lái quay sang thắt dây an toàn cho chị rồi nhanh chóng chạy xe vì giờ này cũng muộn rồi.
Chị không nghĩ tới cô lại có hành động như vậy. Chị cũng chưa đến nỗi gọi là say, vẫn có thể làm được vậy mà cô lại thay chị cài dây an toàn. Cô quá chu đáo, quá tình cảm lại quá quyến rũ làm chị say. Không phải say rượu mà là say men tình.
Chị biết mình thích cô, cảm giác trước đây mơ hồ chị không nhận ra. Cứ nghĩ cô là cô giáo bé My nên chị quan tâm cô cũng là lẽ đương nhiên. Hoặc giả dụ xem cô như em gái như người bạn mà quan tâm, thấy cô sống một mình mà chị cảm thấy thương những lúc ốm đau nên chị có quan tâm cô hơn một ít. Những lúc đó chị không đặt tình cảm vào cô, không nghĩ tới mình thích cô vì chị vốn không phải là tuýp người thích nữ giới và quan trọng chị vẫn đang có bạn trai tuy không cảm xúc mãnh liệt nhưng chị vẫn cảm nhận được tình cảm anh dành cảm mình nên vẫn dành cho anh một vị trí nhất định trong tim.
Nhưng từ khi cô xuất hiện, vô thanh vô thức đi qua cuộc đời chị như một định mệnh. Cô không quyến rũ, cũng không tán tỉnh mà luôn lạnh lùng làm chị chú ý tới cô nhiều hơn mỗi lần gặp. Những hành động của cô cứ gây cho chị chú ý dù là rất nhỏ. Chị luôn quan sát dõi theo cô mà không hay biết. Rồi cho đến khi biết những thông tin về cô làm chị ngưỡng mộ có, tò mò cũng có. Rồi cho đến cách cô đối với bé My... Tất cả tất cả làm cho chị như càng ngày càng nghĩ đến cô nhiều hơn mà không hay biết rằng con tim mình đã có những thay đổi. Cho đến hôm nay, cho đến khi hôn cô thì chị đã biết tất cả là gì? Là chị yêu cô! Cảm giác đứng trước cô cứ y như quay về tuổi 20, cái tuổi bắt đầu biết rung động, biết nhớ nhung và đặc biệt là luôn hồi hộp mỗi khi người đó đứng trước mặt mình.
Chị yêu cô, yêu một người con gái, yêu một người nhỏ hơn mình những 10 tuổi. Yêu một người mà tương lai tiền đồ đang sáng lạng phía trước, không những vậy cô còn là giảng viên. Làm sao có thể chấp nhận cái tình yêu mà đa phần đều phản đối, cái tình yêu mà mọi người coi là trái với quy luật tự nhiên.
Chị biết có nói gì, làm gì thì con tim mình cũng đã lỗi nhịp. Cô đang rất gần nhưng chị không dám chạm tới. Làm sao dám để cô đi vào con đường này, mà thật tình bản thân mình cũng không muốn bước đi trên con đường này. Nhưng...
- Chị đau đầu lắm sao?
Cô nhìn chiếu hậu thấy chị luôn nhăn mặt cứ tưởng là chị đau đầu nên quan tâm.
- À.... Ờ chút thôi.
Chị giật mình ấp úng khi cô hỏi.
- Chị gắng tí, tới nhà uống nước chanh sẽ đỡ hơn.
- Xin lỗi em.
- Chuyện gì?
- Chuyện về nụ hôn ban nãy, tôi không ngờ tới.
- Ừm.
Cô vẫn vậy, vẫn kiệm lời.
- Nhưng cũng cảm ơn em về tối nay. Tôi rất vui.
- Ừm.
Trời! Cô ấy không khách sáo tí nào. Ít ra cũng nói không có chi, chuyện nhỏ ý mà, nào ngờ chỉ có ờ. Y như là cô ấy ban ơn để mình phải cảm ơn vậy. Đúng là cô ấy khác người mà.
- Chị nghỉ tí đi, tới tôi gọi.
Xe cũng nhanh chóng đến nhà vì ban đêm đường vắng và thấy chị đang mệt nên cô cố gắng đi hơi nhanh.
- Tới rồi. Chị vào đi, tôi về đây.
- Giờ này cũng muộn lắm rồi, em về tôi không yên tâm. Ở lại đi dù gì mai cũng là chủ nhật.
- Tôi bắt taxi về không sao đâu.
- Làm sao vậy được. Hoặc em ở lại hoặc tôi đưa em về. Chọn đi.
Chị làm căng với cô.
Lại cái giọng điệu này nữa, lần đầu tiên cũng chọn, lần này cũng chọn. Để chị ta đưa mình về có mà giao trứng cho ác. Đứng đây đôi co biết bao giờ mới xong vì mình cũng mệt muốn nhanh chóng được nghỉ ngơi. Nhưng ở lại sao được. Hừ! Chị đúng là cắn mãi tôi không buông mà.
- Nhưng tôi không có đồ ngủ thì làm sao ở lại được.
- Tôi có mua cái váy ngủ mà bị ngắn mặc không vừa, chắc là em bận vừa. Yên tâm tôi chưa bận lần nào.
Lại còn cố ý bảo tôi thấp nữa chứ.
Mình cảm ơn các bạn đã theo dõi, ủng hộ và để lại những lời nhắn rất dễ thương. Mình cảm thấy rất vui và an ủi vì đứa con tinh thần của mình được đông đảo các bạn ủng hộ. Mình cũng hơi bận tí xíu nhưng mình sẽ cố gắng không để các bạn phải đợi lâu. Thương chào!