- Ừm. Chị ba ơi, dọn cơm luôn nha chị.
Thì ra là con gái vẫn còn nhớ tới chị. Tưởng gặp cô giáo rồi không thấy chị luôn chứ.
Thật ra lúc sáng chị có gọi chị ba mua gà về hầm canh vì thấy cô có vẻ xanh xao và mệt mỏi. Định tối gửi cô mang về nhà nhưng nay cô ăn cơm bên đây nên chị mang ra luôn.
Cô ăn chừng hơn nữa chén cơm và uống chén canh rồi xin phép đứng dậy lên phòng.
- Em ăn thêm tí nữa. Mới ốm dậy nên ăn nhiều tí cho mau lại sức.
Chị lên tiếng khi cô vừa định đứng lên.
- Dạ phải cô. Con thấy cô ốm quá chừng. Đừng nói con là cô đang giảm cân nha.
Bé My cũng hùa thêm.
- Cảm ơn con cô no rồi, cô lên trước con cứ từ từ khi nào xong thì lên nhé.
- Dạ.
Cô đi thẳng lên phòng bé My mà không trả lời chị. Bé My cũng nhanh chóng lên sau đó không lâu.
Dạo này việc dạy bé My có phần nhẹ nhàng hơn vì con bé cũng đã quen với cách dạy của cô và một phần kiến thức con bé cũng tạm ổn.
Cô sau lần bị ốm thì mối quan hệ với chị bớt đi phần căng thẳng nhưng không vì thế mà tốt hơn trước. Chị những tối không đi đâu ra ngoài thì vẫn có thói quen ngồi đợi cô tới, cũng chẳng nói câu gì mà chỉ là thói quen. Cô vẫn vậy, nếu gặp dì ba thì chào hỏi còn gặp chị thì cứ yên lặng đi qua. Cuối buổi nếu gặp thì nói "tôi về" không đầu không đuôi.
Hôm nay lại hết một tháng nữa, cô cũng có tính, có mong đợi nhưng không phải được nhận lương mà là hết thêm một tháng vì làm gì có lương mà nhận. Chị cũng mong đợi, chị mong đợi vì những buổi như thế này mới dễ dàng nói chuyện được với cô mà không bị từ chối. Và còn hôm nay chị có chuyện cần thương lượng với cô.
- Em ngồi đi.
Chị lên tiếng vội khi cô vừa xuống.
- Có chuyện gì?
Vẫn giọng lạnh lùng nhưng xem ra không còn khó chịu như trước.
- Ừm. Tiền xăng tháng này của em.
- Ừm.
Cô cầm phong bì đứng lên định về nhưng chưa kịp thì.
- Tôi muốn nhờ em một việc.
- Việc gì?
- Tối thứ bảy này là sinh nhật bạn tôi. Ai cũng đi hai người nhưng tôi chưa có ai đi cùng. Tôi muốn nhờ đến em.
- Tại sao lại là tôi. Chị nên đi với bạn của chị.
Cô định nói bạn trai nhưng lại không nói.
- Bạn tôi lúc đó không có ở sg.
Thật ra là chị không muốn đi cùng anh nên nói dối với cô.
- Nhưng tối thứ bảy tôi bận rồi, chị tìm người khác đi.
- Nhưng tôi tìm không ra ai cả. Em thu xếp đi với tôi, lần này thôi. Giúp tôi nhé.
- Nhưng thật tình tôi bận rồi không đi với chị được.
Cô là bận thật, tối thứ bảy chủ nhật nào cô cũng bận cả. Cô kín hết giờ không có thời gian cho riêng mình cũng tại vì bốn buổi tối phải tới nhà chị đó chị có không biết sao mà còn đòi luôn thứ bảy của cô chứ.
- Em còn nợ tôi món nợ ân tình. Coi như hôm thứ bảy em trả cho tôi.
Chị hết cách đành đòi món nợ kia dù biết rằng mình hơi bỉ ổi.
Lại còn đòi lại món nợ đó với mình nữa chứ. Có ai làm ơn mà mong người ta trả chứ. Đúng là trên đời này chỉ có chị ta thôi. Vậy tôi sẽ trả cho chị để nhẹ lòng và cũng cho vừa lòng chị.
- Được. Thứ bảy mấy giờ?
- 7h.
- Tôi sẽ có mặt ở đây đúng giờ.
- Không. Tôi sẽ đến đón em.
- Tuỳ chị. Tôi về được chưa?
- Để tôi mở cổng cho em.
Cô trên đường về mãi nghĩ về chị mà không tập trung lái xe được xém tí đυ.ng phải người đi đường. Đúng là còn sót lại trên thế gian có mỗi chị ta, giúp người ta đã đời giờ đòi người ta trả công. Thôi vậy cũng tốt, trả cho chị ta xong coi như là hết nợ....
- Cô Uyên!
Hôm nay thứ tư cô có tiết dạy sáng ở trường, không biết thầy Tuấn gặp có chuyện gì đây. Cô biết thầy Tuấn có ý nên thường tránh tiếp xúc với thầy khi không cần thiết. Tạm thời thời gian này cô không muốn quen ai vì trong lòng vẫn còn tình cảm dành cho người củ. Thầy Tuấn cũng biết là vậy nên rất kiên nhẫn chờ đợi, nhưng chờ cũng đã bao năm rồi mà cô vẫn chưa cho thầy cơ hội.
- Dạ có chuyện gì vậy Thầy?
- Tối thứ bảy này cô Uyên thu xếp dành cho tôi một buổi được không?
- Thật xin lỗi thầy. Hôm đó em có việc mất rồi.
- Cô không thu xếp lại được sao?
- Dạ chắc là không thầy vì hôm đó em cũng có việc quan trọng. Vậy em đi trước nha Thầy.
Cô nói rồi vội đi nhanh không muốn nán lại thêm vả lại chiều phải lên cty nên muốn về nhà nghỉ trưa tí xíu.
*****
- Alo, có chuyện gì không?
Chị vì nôn nóng và cũng là sợ cô quên nên trưa thứ bảy đã gọi lại cho cô.
- À.... Ờ là chuyện tối nay...
- Chị yên tâm tôi nhớ.
- Vậy tôi sẽ đợi trước cổng chung cư.
- Tôi biết rồi.
Cô tắt máy thầm nhủ ai đó thật phiền phức làm mất luôn giấc ngủ trưa của cô. Cô đâu phải là người thất hẹn cũng không nói là quên buổi hẹn này với chị, làm cái gì phải gọi đt nhắc nhở. Đúng là từ ngày dây vào chị chưa gặp được chuyện gì tốt đẹp cả....
Đúng là do chị nóng vội, mới 6h45 đã đến trước cổng dù biết cô chưa xuông vì cô vốn rất đúng giờ. Để thư giản chị mở nhac lên nghe và chờ đợi.
7h! Chị có linh cảm nên ngước lên nhình. Như không tin vào mắt mình, cô đây sao? Cô trong chiếc đầm màu hồng dài đến gót chân đang từ từ đi về phía chị. Chị cũng không biết dành từ gì để diển tả về cô lúc này. Bình thường qua nhà chị chỉ quần zin áo pull cũng không trang điểm mà đã thấy quyến rũ rồi. Hôm nay cô đặc biệt trang điểm càng làm cho người khác ngất ngây mà người đầu tiên là chị, dù là phụ nữ cũng không thể ngoại lệ. Đúng là có nhiều người nhìn vào thấy đẹp nhưng không làm cho ta muốn nhìn vì không có sự lôi cuốn. Còn nhiều người không đẹp nhưng luôn thu hút được ánh nhìn của người khác vì ở họ có sự duyên dáng mặn mà. Và cô là một trong số ít người như thế. Ở cô có sự quyến rủ mà càng tiếp xúc càng làm người ta khó lòng mà cưỡng lại được.
Dù ngắm nhìn cô từ xa lại tới gần nhưng chị vẫn chừa lại cho mình chút tôn nghiêm nên khi cô tới chị giả vờ như không nhìn cô. Lại còn ga lăng mở cửa xe cho cô nữa chứ.
- Hôm nay em rất đẹp.
Trong lúc cô vừa lên xe chị không quên nói nhỏ chỉ đủ mình cô nghe. Nhưng hình như cô chẳng quan tâm, hay là có quan tâm cũng giả vờ như không để ý vì cô che dấu nội tâm rất tốt. Nhưng dù có cố tình như không thì cô vẫn phải thầm công nhận chị tối nay cũng rất đẹp. Nét đẹp quyến rũ của gái một con, cộng thêm bộ đầm ôm làm phô diễn hết đường cong chết người trên cơ thể. " Hừ, chị ta như thế này thiếu gì người đi cùng mà sao lại nhất quyết phải đi cùng mình cơ chứ, đúng là khó hiểu". Cô thầm suy nghĩ mà không dám nói ra.
Sau khi cả hai đã yên vị trên xe thì chị cứ một đường thẳng tiến, cô thì không để ý lắm vì dù gì cũng đã ngồi trên xe người ta và nhận đi với người ta tối nay.
- Nghe nhạc nhé!
Chị lên tiếng xoá tan sự im lặng.
- Tuỳ chị.
Chị mở đĩa nhạc không lời và tiếp tục lên tiếng.
- Với ai em cũng ít nói và lạnh lùng như vậy hay chỉ là với tôi thôi?
- Chị biết để làm gì?
- Ừm. Vì dù gì thì chúng ta cũng còn 8 tháng gặp nhau nữa nên nếu được thì có một mối quan hệ vui vẻ vẫn hơn chứ.
Im lặng. Cô vốn ít nói, với chị lại càng kiệm lời. Không muốn tỏ ra thân thiện với chị nên không có cách nào hay hơn là im lặng.
- Sao em không nói gì? Mà tôi thấy trên tay em luôn đeo chiếc đông hồ đó, hình như nó không hợp với bộ đồ này cho lắm. Tôi cùng em đi chọn chiếc khác nhé.
Chị thấy từ ngày gặp nhau đến nay lúc nào trên tay cô cũng đeo chiếc đồng hồ dây da đã sờn này. Loại này cách đây 4 năm là một model rất hot hàng, thường khách hàng hay đặt đồng hồ đôi. Nhưng đến nay loại này đã qua lâu lắm rồi rất ít thấy ai còn đeo, cô là ngoại lệ.
- Chị đừng can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của tôi. Chị lo lái xe đi.