Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 33: Cậu dám nhận không?

Tâm trạng lúc này của Lý Lãng bất ổn như chiếc cáp treo như vậy.

Tôi tên là Lý Lãng, bây giờ tôi sợ hãi cực kỳ! Ngoài cửa, hai ba chục chiếc xe chuyển tiền xếp thành một hàng liền nhau.

Bên cạnh mỗi một chiếc xe đều có bốn đặc vụ trang bị súng ống đầy đủ bảo vệ.

Đồng phục tác chiến màu đen, mũ giáp màu đen cùng với súng ống màu đen.

Đúng vậy, không phải súng cao su áp tải xe chở hàng dĩ vãng mà là súng thật.

Bởi vì số tiền quá lớn nên ngân hàng đã liên hệ khẩn cấp với đội đặc chiến của Thành phố Thượng Giang điều động một trăm lính đặc vụ tới áp tải tiền mặt.

Mà tất cả các việc này chỉ hoàn thành trong mười phút ngắn ngủi.

Trần Bình bình tĩnh nhìn về phía Lý Lãng trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, nói: “Là do tôi điều động tới!”

Ầm! Lý Lãng chỉ cảm thấy trong đầu mình nổ ầm một tiếng, tay run bần bật.

Hắn là phú nhị đại nên hắn hiểu rõ rằng một người có thể trong thời gian ngắn điều động nhiều tiền như vậy đáng sợ như thế nào! Hắn cực kỳ sợ hãi, lần đầu tiên nếm trải được mùi vị của sự tuyệt vọng.

Nhưng hắn không phục.

“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Anh chỉ là một tên khố rách áo ôm, những chiếc xe này sao có thể do anh điều động tới được chứ!”

Lý Lãng đứng cũng không vững, tay chân lóng ngóng cầm lấy điện thoại gọi cho bố của hắn.

Hắn phải tìm bố, bố nhất định có thể giải quyết được! Kết quả, hắn còn chưa mở miệng nói chuyện, đầu bên kia đã truyền tới tiếng quát mắng đầy giận dữ: “Thằng nhóc thối tha, mày bị điên hả! Mày lại trêu chọc ai rồi?”

Lúc này Lý Lập Hưng đang ở trong văn phòng chủ tịch của mình nổi trận lôi đình.

Đứng đối diện ông ta không xa là một ông lão cầm chiếc gậy ba – toong màu đen vàng, mặc áo đuôi tôm, vẻ mặt lạnh nhạt.

Đó là Kiều Phú Quý.

Ông ấy đích thân đến tập đoàn Phong Khải.

Lý Lập Hưng giận dữ quát mấy tiếng, tiếp đó trực tiếp cúp điện thoại, mặt nở nụ cười nịnh nọt nhìn về phía Kiều Phú Quý, nói: “Chủ tịch Kiều, xin lỗi ngài! Là do thằng con trai tôi nhất thời ngớ ngẩn, bây giờ tôi lập tức sẽ tự mình tới xin lỗi cậu Trần.”

Kiều Phú Quý khẽ lắc đầu, cô thư ký với thân hình cao gầy bên cạnh ông trực tiếp lấy ra một bản hợp đồng thu mua doanh nghiệp đưa cho Lý Lập Hưng.

“Chủ tịch Lý, cậu chủ nhà tôi muốn mua lại doanh nghiệp của ông, đây là hợp đồng, giá là ba trăm triệu nhân dân tệ, ông ký tên vào đi!”

Kiều Phú Quý thản nhiên nói, giọng điệu không có chút ý thương lượng nào ngược lại càng giống như là ra lệnh.

Trái tim Lý Lập Hưng run rẩy, ông ta siết chặt nắm đấm, cố nở nụ cười nói: “Chủ tịch Kiều, không cần như vậy đâu, tôi sẽ đích thân đi xin lỗi cậu Trần được chứ?”

Công ty này chính là mạng sống của Lý Lập Hưng.

Đúng là công ty này có giá trị ba trăm triệu nhân dân tệ, nhưng tự nhiên chuyển nhượng cho người khác, sau này Lý Lập Hưng ông phải kiếm sống ở thành phố Thượng Giang như thế nào.

Mục tiêu của ông ta rất vĩ đại, ông ta muốn tiến vào thị trường trong nước.

“Lý Lập Hưng, tôi không có thương lượng với ông, đây là ý tứ của cậu chủ nhà tôi, ông ký tên đi!”

Thái độ của Kiều Phú Quý vẫn thản nhiên như trước, hai mắt ông khẽ nheo lại, trong đôi mắt ấy thoáng lướt qua chút cảm xúc.

Phía sau lưng Lý Lập Hưng đã ướt sũng mồ hôi lạnh, ông ta cắn chặt răng, cầm bút lên một cách khó khăn rồi ký tên vào bản hợp đồng.

Ông ta có thể không ký tên được sao? Đối phương chính là Kiều Phú Quý, phú hào của Thành phố Thượng Giang, tài sản lên tới chục tỷ! Cậu chủ của ông ấy muốn mua lại công ty của ông ta, ông ta có thể nói không ư? Chỉ cần ông ta dám nói vậy, đợi chờ ông ta ở phía sau chính là phá sản.

Hơn nữa, công ty lúc đầu có thể kinh doanh đều là do có chủ tịch Kiều đầu tư và ủng hộ.

Sau khi ký xong, cả người Lý Lập Hưng giống như bị rút hết sức lực, xụi lơ mệt mỏi ngồi ở trêи ghế sofa.

Kiều Phú Quý cười híp mắt nói: “Lý Lập Hưng, ông cũng xem như thức thời đấy, bây giờ phiền ông đi với tôi một chuyến!”

Lý Lập Hưng gật đầu, trong lúc đứng dậy giống như già thêm mấy chục tuổi, trong đôi mắt đυ.c ngầu đã không còn sự khôn khéo trước kia.

Ông ta bây giờ đã hận thấu xương đứa con trai vô tích sự của mình.

Quay trở lại Trần Bình với Lý Lãng bên này.

Nghe mấy câu quát mắng đầy giận dữ của bố già, Lý Lãng sững sờ đứng tại chỗ, hắn ta hoàn toàn không biết bản thân tiếp theo nên làm gì.

Người vây xem bên ngoài ngày càng đông, líu ra líu rít thảo luận chuyện gì đó.

Phát sóng trực tiếp trong điện thoại càng thêm hot! Chỉ nháy mắt số người đã lên tới hàng triệu! Trêи màn hình tràn ngập các lời lẽ như đại gia, 666, đại thần nhận của tôi một lạy..

Hai ba chục xe chuyển tiền, cả đời này bọn họ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào hoành tráng như vậy! “Lý Lãng, tôi đã nói với anh rồi, hôm nay anh bắt buộc phải xin lỗi con gái tôi!”

Trần Bình lạnh lùng mở miệng nói: “Bây giờ tôi cho anh một lựa chọn, đi ra ngoài, đứng trước tất cả mọi người xin lỗi con gái tôi rồi tự tát mình mười cái.”

Ha ha ha! Lý Lãng bật cười, hắn ta cười cực kỳ đau khổ.

Hắn ta là phú nhị đại, là thiếu gia của Tập đoàn Phong Khải! Hắn có sự kiêu ngạo của mình.

“Bảo tôi xin lỗi con nhóc đó? Không có cửa đâu! Anh có tiền thì sao chứ! Anh có thể ép tôi bán công ty được à?”

Lý Lãng cười gằn một cách dữ tợn, đem điện thoại hướng về phía Trần Bình: “Mọi người nhìn cho rõ, chính là anh ta, nếu như tôi xảy ra chuyện gì, mọi người báo cảnh sát giúp tôi!”

Báo cảnh sát? Bốp! Trần Bình tiến lên đá một phát vào bụng của Lý Lãng, khiến ngã úp sấp mặt xuống đất, tiếp đó cướp lấy điện thoại trong tay hắn.

Trần Bình nhìn thẳng vào ống kính điện thoại, điều chỉnh độ nét, khóe miệng hơi nhếch lên, anh nói một cách cực kỳ khách sáo: “Chào các bạn đang xem trực tiếp! Tôi tên là Trần Bình, là bố của Mễ Lạp, con gái tôi mới ba tuổi, bởi vì bé không cẩn thận để bánh ngọt va vào người thiếu gia của Tập đoàn Phong Khải nên cậu ta đã tát con gái tôi một cái.

Tôi thân làm bố của con bé không thể chịu đựng được chuyện con gái mình bị người khác bắt nạt, vì vậy tôi quyết định dùng ba trăm triệu thu mua lại Tập đoàn Phong Khải, để cậu thiếu gia khinh thường bố con chúng tôi xin lỗi con gái tôi.”

Chỉ là một đoạn tự thuật rất đơn giản nhưng lại khiến trực tiếp trở nên sôi trào.

“Ông anh này trâu bò vãi! Ác vãi! Lấy ba trăm triệu thu mua một công ty chỉ để bắt người ta xin lỗi con gái mình!”

“Bố ơi, bố còn thiếu con không, con là con trai của bố!”

“Bình luận trêи ơi, tôi là anh trai của cậu, mau gọi anh đi!”

Trong nháy mắt, ý kiến bình luận trong trực tiếp đều thay đổi, tất cả mọi người quay ra chỉ trích Lý Lãng, cũng có không ít người kêu gào ủng hộ Trần Bình.

Một người bố có thể làm tất cả vì con mình.

Theo lời nói của bọn nó, nếu như họ có ba trăm triệu nhất định cũng sẽ đem từng bó tiền ném lên trêи người Lý Lãng, ném đến khi nào hắn chịu xin lỗi thì thôi.

Lý Lãng hoàn toàn hoảng hốt, giãy giụa cố gắng bò dậy.

Trần Bình bên kia cũng đã tắt phát sóng trực tiếp.

Trịnh Thái bóp nắm đấm, chậm rãi đi đến gần, ấn Lý Lãng một phát lên tường, tức giận nói: “Thằng nhãi con, tao khuyên mày nhanh đi ra ngoài xin lỗi con gái cậu Trần, bằng không ta sẽ khiến mày không nhìn thấy mặt trời ngày mai.”

Bất kính với con gái của cậu Trần chính là bất kính với công chúa của ông ta! Không sai, ở trong lòng Trịnh Thái, con gái Trần Bình chính là công chúa nhỏ! Lý Lãng vừa giãy giụa vừa gào lên: “Ông dám! Bố tôi là Lý Lập Hưng đấy, cho dù các người có tiền thì thế nào chứ? Nói mua thì có thể mua công ty của nhà tôi được sao? Nằm mơ! Tôi không đồng ý ai dám bán?”

Lý Lãng đã nghĩ rõ ràng.

Đối phương cũng chỉ là có nhiều tiền mà thôi, nhưng ông bố già của hắn là dân giang hồ, trong nhà còn có một đám tay chân.

Nếu bọn họ thật sự muốn kẻ sứt càng người gãy gọng, hắn ta chắc chắn sẽ khiến bọn họ phải trả một cái giá đắt.

Nhưng mà trong lúc Lý Lãng còn đang giãy giụa gào thét, lại thêm mấy người nữa bước vào trong cửa tiệm.

Kiều Phú Quý cung kính đi tới bên người Trần Bình, ngả mũ khom lưng chào: “Cậu chủ, tất cả tiền đều đã được đưa tới, tôi cũng dẫn người tới rồi.”

Trần Bình thản nhiên gật đầu.

Nhưng ở trong mắt Lý Lập Hưng đi sát phía sau Kiều Phú Quý cảnh tượng này lại khiến người ta chấn động tới mức không gì có thể sánh được.

Đây là cậu chủ của chủ tịch Kiều sao? Quả nhiên khí thế không tầm thường.

Lý Lập Hưng thăm dò chạy tới, tức giận đùng đùng tát cho Lý Lãng hai cái, cất tiếng mắng chửi: “Thằng con mất dạy! Tao bị mày hại chết rồi! Còn không mau đi qua xin lỗi cậu Trần?”

Lý Lãng ngây người nhìn chằm chằm vào ông bố già đang giận dữ mắng mỏ mình, tiếp đó hắn hét lên: “Bố, sao bố phải sợ bọn họ như vậy chứ! Không phải chỉ có nhiều tiền thôi sao, chúng ta không bán công ty, anh ta còn có thể làm gì chúng ta chứ?”

Thế nhưng Lý Lập Hưng lại tiến lên đạp hắn mấy cái, giận đến đau cả gan, ông ta lại mắng: “Tao đã bán công ty rồi! Mày mau xin lỗi cậu Trần nhanh!”

“Cái gì? Bố bán rồi?”

Lý Lãng sợ hãi kêu lên, trong mắt hắn tràn ngập sự kinh ngạc.

Ông bố già của hắn thế mà thật sự bán công ty.

Không phải ông ấy bị điên rồi đấy chứ! Lý Lập Hưng không có thời gian để ý tới thằng con ngu ngốc của mình, ông tự mình chạy tới trước mặt Trần Bình, khom người nói xin lỗi: “Cậu Trần, xin lỗi cậu! Là do tôi không dạy dỗ nó đàng hoàng, cậu muốn trách phạt thì trách phạt tôi đi!”

Trần Bình nhìn Lý Lập Hưng, lắc đầu nói: “Vậy không được, cậu ta bắt buộc phải xin lỗi con gái tôi, còn phải tự tát mình mười cái bạt tai!”

Nói đến mức này, Lý Lập Hưng cũng đã hiểu rõ.

Ông duỗi tay ra tự mình lôi Lý Lãng đi ra ngoài, tìm tới Hàn Tư Khiết và bé con Mễ Lạp đang ngồi trong xe của Trịnh Thái.

Khi Hàn Tư Khiết nhìn thấy Lý Lập Hưng, lập tức che miệng lại suýt chút nữa liền thét lên.

Đây chính là chủ tịch của tập đoàn Phong Khải, bố của Lý Lãng! Vị chủ tịch có giá trị con người lên tới hai trăm triệu! Thế nhưng một loạt hành động tiếp theo của Lý Lập Hưng lại khiến Hàn Tư Khiết kinh ngạc vô cùng.

“Xin lỗi!”

Lý Lập Hưng và Lý Lãng đứng bên ngoài xe, nghiêm chỉnh gập người nói xin lỗi với bé con Mễ Lạp ngồi trong xe.

“Tát đi!”

Lý Lập Hưng quát Lý Lãng, “Mày không làm được thì để tao làm thay mày!”

Tiếp đó Lý Lãng cực kỳ không tình nguyện bôm bốp lên mặt của mình! Âm thanh đó thật sự rất vang, khiến Mễ Lạp sợ hãi đến mức rúc vào trong lòng của Hàn Tư Khiết.

Bởi vì cửa xe vẫn luôn đóng, cửa sổ xe cũng bị che kín nên Hàn Tư Khiết vẫn luôn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Hàn Tư Khiết thấy Lý Lãng tự tát mình, cảm thấy cực kỳ khó hiểu, trong lòng cũng rất kinh ngạc.

Lát sau, Trần Bình đi tới nói với Hàn Tư Khiết mấy cậu, rồi nhẹ nhàng hôn Mễ Lạp một cái, vuốt cái đầu nhỏ của cô bé và nói: “Mễ Lạp, bố đã trừng phạt người xấu bắt con rồi, về sau sẽ không còn ai dám bắt nạt con nữa.”

Dứt lời, anh lại đóng cửa xe lại.

Có lẽ chuyện này sẽ ảnh hưởng tới tâm hồn của con bé nhưng anh bắt buộc phải làm như vậy! Anh muốn nói với con gái rằng kẻ bắt nạt con đã bị bố giải quyết! Quay lại tiệm bánh ngọt, Lý Lập Hưng và Lý Lãng đứng đối diện Trần Bình, không dám ho he lấy nửa chữ.

Nhất là Lý Lãng, hắn lúc này mặt xám như tro, gương mặt sưng đỏ.

Nhưng trong lòng hắn cực kỳ không phục.

Bán thì bán, chỉ cần có tiền là được.

Nhưng mà, giây tiếp theo, Trần Bình lại nói: “Lý Lập Hưng, ông dám lấy tôi đưa tới ba trăm triệu không?”