Phùng Thụy Tường chỉ nhìn qua một cái liền nhận ra bức tranh này không phải là bức tranh ban đầu ông ta tặng cho cậu Trần.
Đây là một bức tranh giả! Bức tranh này là do ai tặng vậy chứ? Thế mà lại có thể đem ra triển lãm ở phòng trưng bày Quốc Hoa, nhìn cảnh này có lẽ tất cả mọi người đều cho rằng nó là tranh thật.
Ngay lúc này Phùng Thụy Tường sửng sốt, Giang Quốc Dân bên kia đã không ngừng kể về bức tranh này, bao gồm cả lại lịch của nó: “Thầy Phùng, bức tranh này là quà sinh nhật của Tiểu Cao tặng cho tôi, giá cả không thấp.
Ngài kiểm định một chút được không?”
Tiểu Cao? Cao Dương! Phùng Thụy Tường với sắc mặt kỳ lạ nhìn về phía Cao Dương, nhìn dáng vẻ của cậu ta rất kiêu ngạo.
Cũng chính là cậu ta đã hỗn láo với cậu Trần.
Lúc này đây trong lòng ông đã có tính toán.
Cao Dương, cậu xong đời rồi! Tôi phải thay cậu Trần dạy dỗ cậu! Phùng Thụy Tường cực kỳ nghiêm túc đi tới trước tủ kính rồi cẩn thận ngắm nghía bức tranh.
Mọi người xung quanh nhìn thấy vậy đều cảm thấy vô cùng trang trọng, thần bí.
Đây chính là thầy Phùng – nhà sưu tập cực kỳ có danh tiếng ở Thành phố Thượng Giang.
Nếu ông ấy cũng đối xử với tranh “Xuân sơn bán lữ đồ”
của Đường Bá Hổ này cẩn thận như thế, vậy chắc chắn nó là đồ thật, giá cả không thấp! Giang Quốc Dân đứng bên cạnh Phùng Thụy Tường, cung kính cực kỳ nhưng trêи mặt lại không giấu được vẻ kiêu ngạo cùng tự hào.
Thậm chí ông bắt đầu tự ảo tưởng cảnh sau này danh tiếng trong giới sưu tầm ở Thành phố Thượng Giang của mình không ngừng tăng cao.
Tưởng tượng như vậy, ông càng thêm yêu thích Cao Dương, còn quay về phía hắn ta gật gật đầu.
Cao Dương thấy chú Giang vui vẻ như vậy, hắn tự nhiên cũng vui mừng hớn hở hướng về phía Trần Bình đang đứng trong đứng trong phòng đắc ý vênh cằm.
Trần Bình nở nụ cười nhàn nhạt, sau đó cúi đầu nghịch điện thoại.
Anh đang làm gì vậy? Tất nhiên là anh đang sắp xếp công việc cho Tô Tình.
“Tô Tình, chị kiểm tra xem một chút xung quang có chỗ nào bán Harley không.
Mấy ngày nữa tôi sẽ tới mua xe, để nhân viên công ty chúng ta thay hết xe điện bằng Harley.”
Tin nhắn của Trần Bình cực kỳ đơn giãn nhưng lại rất thô bạo.
Lúc này Tô Tình đang ở công ty làm việc, áo sơ mi màu trắng phối cùng chân váy màu đen, cặp chân với làn da trắng mịn mượt mà như làn da em bé đi một đôi giày cao gót mảnh màu đen, cô kinh ngạc đọc tin nhắn của ông chủ rồi vội vã trả lời: “Ông chủ, cậu nói là muốn đổi xe điện mà công ty chúng ta cấp cho nhân viên thành xe Harley?”
Tô Tình chỉ cảm thấy trời đất như quay cuồng, cô lại lần nữa ý thức được rằng Trần Bình không phải giàu có bình thường! Một chiếc Harley ít nhất cũng phải mấy chục nghìn nhân dân tệ, tốt cũng phải một hai trăm nghìn nhân dân tệ.
Tất cả nhân viên công ty cũng phải hơn trăm người, vậy chẳng phải sẽ tốn chục triệu tiền nhân dân tệ sao! Trần Bình, rốt cuộc cậu là ai? Sao lại giàu có như vậy? “Ừ, chị mau liên hệ một chút, tốt nhất là đặt trước, tôi không muốn đến lúc ấy lại xảy ra phiền phức.”
Trả lời xong tin nhắn này, Trần Bình cất điện thoại đi, ngồi im bên cạnh quan sát.
Mỗi một hành động của Phùng Thụy Tường đều thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng trưng bày.
Thậm chí có người đã bắt đầu nịnh nọt Giang Quốc Dân, khiến ông vui vẻ không thôi.
“Thầy Phùng, như thế nào? Bức tranh thật của Đường Bá Hổ này bây giờ đáng giá bao nhiêu vậy?”
Giang Quốc Dân thấy Phùng Thụy Tường đã xem xong, liền vội vàng vui vẻ hỏi.
Phùng Thụy Tường trầm mặc một lúc, tất cả mọi người cũng theo mà trở nên căng thẳng.
“Anh xem, thầy Phùng cũng trở nên nghiêm túc rồi, bức tranh này thật khó lường!”
“Tôi đánh cược ít nhất cũng phải tám triệu!”
Đang lúc mọi người sôi nổi bàn tán, Phùng Thụy Tường trầm giọng nói: “Ông Giang, bức tranh này tôi thấy đáng giá..”
“Ha ha ha!”
Giang Quốc Dân đã nhịn không được cất tiếng cười to.
Nhưng nửa câu sau của Phùng Thụy Tường trực tiếp khiến Giang Quốc Dân im bặt lại, ho khan vài tiếng.
“Một trăm tệ.”
Tiếng của Phùng Thụy Tường vang vọng trong phòng trưng bày.
Một..
Một trăm tệ? Giang Quốc Dân trợn trừng mắt, những người khác cũng ngây ngẩn.
Cao Dương là người kinh ngạc nhất.
Bức tranh ông đây tiêu tôn hơn hai triệu nhân dân tệ lại chỉ đáng giá một trăm tệ? Có nhầm không vậy? ahihi ông ta thật sự là thầy Phùng sao? Nhất định là giả! “Thầy Phùng, ông đừng nói đùa, đây là”
Xuân sơn bán lữ đồ “, bút tích thật của Đường Bá Hổ đó!”
Phùng Thụy Tường cười nhạt hai tiếng, giải thích nói: “Vậy để tôi nói cho ông biết bức tranh này là tranh giả!”
Tranh giả! Ngay lập tức tất cả mọi người trong phòng trưng bày đều sôi trào.
Thế mà lại là đồ giả! “Không thể nào! Đây sao có thể là đồ giả được? Mọi người chúng tôi đều đã xem qua, đây là tranh thật!”
Giang Quốc Dân biện hộ nói.
Phùng Thụy Tường biết đối phương nhất định sẽ không tin, ông ta ngay lập tức chỉ vào bức tranh phân tích trước mặt mọi người.
“Bức tranh này gần như có thể lấu giả lừa thật, các ông không nhìn ra cũng không kỳ lạ.
Nhưng các ông nhìn kỹ chỗ này, thấy nét vẽ nhân vật ở đây không được đậm, nét vẽ và màu sắc rõ ràng bị gián đoạn.
Đây là khuyết điểm do máy móc sửa chữa, nó rất khó phát hiện nên người bình thường quả thật không nhận ra được.”
Mọi người trong phòng trưng bày nghe Phùng Thụy Tường giải thích như vậy đều bừng tỉnh hiểu ra.
“Hóa ra là tranh giả! Giang Quốc Dân ông cũng rất biết cách lừa người đấy!”
“Đúng vậy, làm nửa ngày, lại lấy một bức tranh giả ra cho chúng tôi xem, cái thứ gì vậy chứ!”
Đám người ngay lập tức bất mãn tản ra, còn Giang Quốc Dân thì cả mặt đầy vẻ xấu hổ và căng thẳng.
Sao lại có thể là tranh giả được? Không thể nào! Cao Dương đứng bên cạnh, mày nhíu chặt lại rồi liếc mắt nhìn Trần Bình đang đứng trong góc.
Hắn đột nhiên kéo ống tay áo của Giang Quốc Dân, ghé sát tai ông nói nhỏ: “Chú Giang, có khi nào Trần Bình cầm nhầm không?”
Cầm nhầm? Giang Quốc Dân lập tức bình tỉnh.
Nhất định là như vậy, chắc chắn là Trần Bình lấy nhầm rồi! Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Giang Quốc Dân không để ý tới những lời mắng mỏ của người khác đi thẳng tới trước mặt Trần Bình rồi tát anh một cái, sau đó tức giận gào lên: “Trần Bình, có phải anh cầm bức tranh giả của anh tới đây không? Có phải anh muốn tôi mất mặt đúng không?”
Giang Quốc Dân cực kỳ tức giận, bản thân ông không dễ dàng gì mới mở triển lãm cá nhân này, ông chỉ hy vọng nhân cơ hội này để nâng cao danh tiếng của mình.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, gây ra hiểu lầm lớn như vậy.
Đúng là mất mặt quá đi mất! Dù sao Giang Quốc Dân ông ở trong giới này cũng coi như người có chút tiếng tăm.
Vì vậy ông đem tất cả lửa giận trút lên người Trần Bình.
Phùng Thụy Tường nhìn thấy cảnh đó lập tức nổi giận, ông ta định tiến lên ngăn cản nhưng Trần Bình lại lạnh lùng trừng mắt ông ta một cái.
Sau đó, Trần Bình vội vàng nói: “Xin lỗi bố là con cầm nhầm ạ, bây giờ con trở về lấy bức tranh kia.”
“Còn không nhanh đi đi.”
Giang Quốc Dân giận dữ, ánh mắt buốt giá.
Sao ông lại có thằng con rể vô dụng như thế này chứ! Cao Dương đứng phía sau Giang Quốc Dân nở nụ cười âm trầm lạnh lùng đầy sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Thấy Trần Bình đã chạy ra ngoài, Cao Dương tiếp tục đổ dầu vào lửa nói: “Chú Giang, cháu thấy Trần Bình cố ý làm vậy, anh ta bất mãn với chú đấy! Dù sao chú cũng là bố vợ của anh ta, thế mà anh ta lại làm chú mất mặt trong trường hợp quan trọng như thế này, quả đúng là..”
“Hừ! Nó là đồ vô tích sự, đợi chú về, chú sẽ bảo Giang Uyển ly hôn với nó!”
Giang Quốc Dân trực tiếp ngắt lời Cao Dương, trong lòng ông lúc này đều là lửa giận.
Cao Dương vui mừng quá mức, hắn đã đạt được mục đích của mình! Cao Dương âm thầm siết chặt nắm tay, tâm trạng cực kỳ hưng phấn.
Ha ha, Giang Uyển lập tức sẽ là người phụ nữ của hắn! Sau khi Trần Bình rời đi, Giang Quốc Dân xin lỗi tất cả mọi người nói: “Xin lỗi mọi người vì đã lấy nhầm tranh, tôi đã bảo con rể tôi quay trở về lấy bức tranh thật rồi.”
Nghe thấy câu xin lỗi của Giang Quốc Dân, tự nhiên có người nghi ngờ hỏi: “Lão Giang, sao có thể lấy nhầm tranh được chứ? Chẳng lẽ ông có hai bức”
Xuân sơn bán lữ đồ “?”
Giang Quốc Dân đang định mở miệng nói, Cao Dương bên này đã cười giải thích: “Chuyện là như thế này, mấy ngày hôm trước là sinh nhật của Giang, cháu và con rể của chú Giang là Trần Bình đều chuẩn bị quà tặng, kết quả đều là”
Xuân sơn bán lữ đồ “.
Bức tranh giả này là của con rể chú Giang mua từ chợ đồ cổ để tặng chú ấy.
Còn bức tranh thật là do cháu dùng hai triệu nhân dân tệ mua của bạn bè để tặng cho chú Giang, thế mà lại bị tên Trần Bình vô dụng kia lấy nhầm..”
Sau một hồi giải thích, tất cả mọi người cũng hiểu được đại khái mọi chuyện.
Trong nháy mắt, mọi người trong phòng trưng bày đều bắt đầu đủ kiểu chế giễu Trần Bình.
“Bây giờ lại còn có loại người như thế này, mua tranh chữ từ chợ đồ cổ để tặng bố vợ thì mất mặt biết chừng nào chứ!”
“Ôi, các anh cũng không biết, thằng con rể đó của Giang Quốc Dân vô dụng tới mức tất cả mọi người đều biết.”
“Tôi lại cảm thấy con người Cao Dương không tồi, con gái Giang Quốc Dân xinh đẹp như vậy, đáng nhẽ ra hai người bọn họ phải thành một đôi mới phải.”
Phùng Thụy Tường đứng giữa đám người nghe thấy những lời bàn tán như vậy sắc mặt không khỏi ngày càng trở nên sa sầm.
Những kẻ này sao biết được cậu Trần chính là phú nhị đại cao cấp, ra tay liền đầu tư hai tỷ nhân dân tệ chứ! Phùng Thụy Tường cũng nghe ra được chuyện tranh giả.
Cái gì mà tranh giả tranh thật, bức tranh ban đầu ông tặng cho cậu Trần chính là đồ thật, chẳng qua bị đám người Giang Quốc Dân này cho rằng là đồ giả.
Đồ giả biến thành đồ thật, đồ thật lại bị đám người này coi thường thành đồ giả.
Bức tranh mà Trần Bình đi lấy lúc này tất nhiên là bức tranh thật ông tặng cậu ta lúc ban đầu.
Nhưng qua những lời mà Cao Dương nói lúc trước, tất cả mọi người đều cho rằng bức tranh bây giờ Trần Bình đi lấy là Cao Dương tặng.
Phùng Thụy Tường, sờ cằm, khó môi nở nụ cười lạnh lùng, nhợt nhạt.
Cũng được, vậy để ông khiến tên Cao Dương không biết lễ độ này mất mặt, giúp cậu Trần xả giận.
Chẳng qua bao lâu, Trần Bình lại cầm tới một bức tranh.
Trịnh Thái vẫn luôn lẫn trong đám người, im lặng quan sát mọi chuyện.
Giang Quốc Dân tự mình đi tới, giằng lấy bức tranh trong lòng anh rồi mắng thêm mấy câu: “Đồ vô tích sự! Biến sang một bên! Bao giờ về tôi sẽ xử lý cậu!”
Trần Bình bất đắc dĩ thở dài một hơi, cười nhạt hai tiếng rồi đứng sang một bên.
Bức tranh lại được trưng bày một lần nữa.
Giang Quốc Dân mời Phùng Thụy Tường giám định một lần nữa: “Thầy Phùng, ông xem một chút, bức tranh này mới là thật.”
Phùng Thụy Tường giả vờ cẩn thận xem xét, vừa xem còn vừa gật đầu tán thưởng nói: “Thật tuyệt vời! Đây mới là tác phẩm thật của Đường Bá Hổ!”
Lời này vừa nói ra, Giang Quốc Dân mới bình tĩnh một chút, trêи mặt cũng khống chế không được nở nụ cười.
Nhưng mà câu nói tiếp theo lại khiến tất cả mọi người trong phòng trưng bày sửng sốt.
“Tổng giám đốc Cao – Cao Dương đúng không? Cậu chắc chắn bức tranh này là do cậu mua từ bạn bè chứ?”
Phùng Thụy Tường cười híp mắt nhìn về phía Cao Dương đang tỏ ra vô cùng kiêu căng.