Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 6: Trần bình ra tay

Trần Bình không nhanh không chậm, gọi điện thoại cho Kiều Phú Quý: “Lão Kiều, giúp tôi điều tra một chút dự án hợp tác gần đây của Giang Uyển ở công ty Tất Khang.

Có đơn hàng một triệu nào không, xem đối phương là công ty nào, do ai phụ trách?”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói cũng kính của Kiều Phú Quý: “Cậu chủ, công ty thuốc Tất Khang thế mà lại do gia tộc đầu tư.

Tôi sẽ bảo chủ tịch Hoàng của Tất Khang tự mình đến gặp cậu.”

ẶC? Công ty thuốc Tất Khang thế mà lại là doanh nghiệp do gia tộc đầu tư.

Bố của con, bố cũng quá lợi hại rồi! Trần Bình đột nhiên có chút hối hận không kế thừa gia sản sớm hơn một chút.

“Không cần, ông mau đi điều tra xem, bảo đối phương bật đèn xanh, không được làm khó Giang Uyển.”

Trần Bình thản nhiên nói.

“Cậu chủ, kỳ thật tôi kiến nghị với cậu trực tiếp thu mua luôn công ty của đối phương, cậu không thiếu tiền đâu.”

Kiều Phú Quý gợi ý nói.

Mẹ kiếp? Thu mua? Quả nhiên là quản gia của nhà giàu.

Lão Kiều ơi, bây giờ giọng điệu của ông cũng lớn quá vậy? “Phải khiêm tốn, biết hay không? Nếu như tôi muốn mua, còn phải như bây giờ sao?”

Trần Bình khó chịu đáp.

“Được, thưa cậu chủ, cho tôi mười phút.”

Kiều Phú Quý ngượng ngùng nói.

Điện thoại vừa cúp, Kiều Phú Quý liền sai thư ký thông báo cho chủ tịch Hoàng Hạc của công ty Tất Khang.

Lúc Hoàng Hạc nhận được điện thoại từ thư ký của Kiều Phú Quý, cả người đều trở nên kϊƈɦ động: “Chủ tịch Kiều, ngài tìm tôi có việc gì ạ?”

Đây là người giàu có nhất thành phố Thượng Giang đó! Chủ tịch của tập đoàn Thịnh Đỉnh! Không biết có bao nhiêu người muốn được đi ăn cơm cùng ông ấy.

“Chủ tịch Hoàng, không phải tôi có việc tìm ông, mà là cậu chủ của tôi có việc tìm ông.”

Kiều Phú Quý ở đầu bên kia nói, ngữ khí nhàn nhạt mang theo sự uy nghi không thể nghi ngờ.

Không còn cách nào khác, dù sao Kiều Phú Quý cũng là người giàu có nhất ở thành phố Thượng Giang.

Trước mặt cậu chủ rất tôn kính, nhưng trước mặt người ngoài, ông chính là đại lão.

Tất nhiên là phải ra dáng ra vẻ rồi.

“Cậu..

cậu chủ?”

Lúc này đây, Hoàng Hạc đang ngồi trong phòng làm việc của chủ tịch công ty thuốc Tất Khang, cả người sửng sốt, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Cậu chủ của chủ tịch Kiều! Phía trêи người giàu có nhất thành phố Thượng Giang còn có cậu chủ? Kinh khủng như vậy.

“Vậy cậu chủ tìm tôi có việc gì?”

Hoàng Hạc cẩn thận hỏi thăm, sợ không cẩn thận chọc giận Kiều Phú Quý.

“Quý công ty có người gọi là Giang Uyển, khách hàng mà dạo gần đây cô ấy tiếp xúc là ai?”

Kiều Phú Quý ở đầu bên kia nói.

Hoàng Hạc biết Giang Uyển, phó đám đốc của bộ phận thị trường, nữ nhân cường nhân, bản thân ông ta cũng đã ngấp nghé từ lâu.

Chỉ là cô đã kết hôn.

Nhưng không sao cả, phụ nữ có chồng càng thú vị.

Ngay lập tức, đầu Hoàng Hạc ướt đẫm mồ hôi, chạy một mạch tới phòng thị trường.

Tất cả nhân viên của phòng thị trường vừa nhìn thấy Hoàng Hạc đều câm như hến.

“Phó giám đốc Giang đi ra ngoài đàm phán ạ.”

Một nhân viên trả lời.

“Dự án với công ty nào?”

Hoàng Hạc hỏi.

“Vương Đại Hải, tổng giám đốc của công ty thuốc Lực Thắng ạ.”

Nhân viên kia lại đáp.

Hoàng Hạc trực tiếp cầm lấy điện thoại, quay người cung kính trả lời: “Chủ tịch Kiều, là Vương Đại Hải của công ty thuốc Lực Thắng ạ.”

“Được, tôi biết rồi.”

Kiều Phú Quý nói xong liền tắt máy.

Tiếp theo đó, Kiều Phú Quý dùng quyền lực của mình trực tiếp cảnh cáo công ty thuốc Lực Thắng.

Kiều Phú Quý đã làm quản gia nhiều năm như vậy, tự nhiên sẽ đoán được tâm tư của cậu chủ.

Tên Vương Đại Hải của công ty thuốc Lực Thắng chỉ sợ là đã đắc tội với cậu chủ.

Sáu phút sau, Trần Bình đã về đến bệnh viện nhận được điện thoại của Kiều Phú Quý: “Cậu chủ, chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.”

“Ừm, chuyện này đừng nói với Giang Uyển, còn nữa, bảo người khác câm miệng lại, tôi không muốn nghe thấy bất cứ tin đồn nào.”

Trần Bình nói.

Cúp điện thoại, Trần Bình nhìn về bệnh viện trước mắt, cười khổ.

Giang Uyển ơi Giang Uyển, cô không phải nói tôi không giúp được gì cho cô sao.

Bây giờ, tôi cho cô biết, chỉ cần một câu liền có thể giúp cô.

Nếu như một ngày đó cô biết được tôi giúp đỡ cô, cô sẽ có biểu cảm như thế nào đây? Ánh mắt lại chuyển về nhà hàng Tây ở tầng sáu của khách sạn Hilton.

Vương Đại Hải lúc này đã uống rất nhiều, tay chân chắn bắt đầu trở nên không thành thật.

“Phó giám đốc Giang, cô cứ ăn thức ăn mà không uống rượu, có phải coi thường tôi hay không?”

Vương Đại Hải xụ mặt, ngữ khí uy nghiêm.

Giang Uyển vội vàng cười giải thích: “Tổng giám đốc Vương, ngài hiểu nhầm rồi! Mấy hôm nay tôi cảm thấy không khỏe trong người, không thể uống rượu được.”

Tên béo ú chết tiệt này cứ động tay động chân với mình, đúng là bực mình.

“Hừ, phó giám đốc Giang, nếu cô đã nói như thế thì chúng ta không còn gì bàn bạc nữa!”

Vương Đại Hải hừ lạnh nội tiếng, uy hϊế͙p͙ nói: “Phó giám đồ Giang, cô phải biết rằng, không chỉ có công ty thuốc Tất Khang của cô muốn hợp tác với chúng tôi, rất nhiều người xin được gặp mặt đấy!”

Lời này vừa nói ra, Giang Uyển nhíu đôi mày thanh tú lại, do dự nhìn rượu đỏ trêи bàn.

“Vậy được, tôi uống với tổng giám đốc Vương một ly.”

Nói xong, Giang Uyển tự cầm bình rượu lên, rót cho mình một ly.

Vương Đại Hải cười tủm tỉm nhìn Giang Uyển, thân hình với ánh đèn kia thật mê người.

Cơ thể của cô giống như đã chín mọng, tươi ngon ướŧ áŧ.

ɖu͙ƈ vọng đang thiêu đốt hắn ta.

Giang Uyển một hơi uống hết: “Tỏing giám đốc Vương, như thế này được chứ? Ngài xem, hợp tác của chúng ta?”

“Phó giám đốc Giang, cái này không thể vội được, hay là chúng ta lên tầng từ từ bàn bạc?”

Vương Đại Hải rốt cuộc cũng lộ ra mục đích của hắn.

Lời vừa dứt, bàn tay của Vương Đại Hải không thành thật sờ lên đùi Giang Uyển, thậm chí còn muốn tiến lên thêm chút nữa.

Bốp! Giang Uyển trực tiếp đứng thẳng dậy, giận dữ tát đối phương một cái: “Tổng giám đốc Vương, mong ông tự trọng!”

“Con đĩ kia, mày lại dám tát ông?”

Vương Đại Hải trợn mắt nhìn, tức giận bậy dậy, giơ tay muốn tát Giang Uyển một cái.

Reng reng reng! Tiếng chuông điện thoại dồn dập cắt ngang hắn, hắn ta cầm chiếc điện thoại trêи bàn lên, nhìn Giang Uyển rời đi, gào lên: “Mẹ nó, ai đấy?”

“Vương Đại Hải! Sao cậu dám nói chuyện với tôi như thế!”

Đầu bên kia điện thoại cũng tức giận hét lên.

“Chủ tịch Lý, xin lỗi ông, xin lỗi ông! Vừa nãy mấy tên nhân viên tiêu thụ cứ gọi điện cho tôi, ngài tìm tôi có chuyện gì ạ?”

Vị chủ tịch Lý này là chủ tịch của công ty thuốc Lực Thắng, cấp trêи của hắn ta! Ông ta gọi cho hắn làm gì chứ? Tuy rằng đã phá hỏng chuyện tốt của hắn nhưng Vương Đại Hải cũng không dám nói gì.

“Cậu còn dám hỏi tôi có chuyện gì? Có phải cậu cố ý làm khó phó giám đốc Giang trong việc hợp tác với công ty thuốc Tất Khang hay không?”

Chủ tịch Lý tức giận thở hổn hển hỏi.

Vừa mới nãy thôi, ông ta vừa mới nhận được điện thoại của người giàu có nhất Thượng Giang, chủ tịch Kiều.

Trong lời nói tràn đầy sự cảnh cáo.

Tên Vương Đại Hải đáng chết thế mà lại dám đắc tội với nhân vật tai to mặt lớn như vậy.

Hắn không muốn sống nữa à? “Chủ tịch Lý, chuyện này làm sao ngài biết ạ?”

Vương Đại Hải sửng sốt, chẳng lẽ Giang Uyển tố cáo? Không đúng, cô ta chỉ là một Phó Giám Đốc của bộ phận thị trường nhỏ nhoi cỏn con, còn không có tư cách nói chuyện với Chủ tịch Lý.

“Mẹ nó, cậu còn dám hỏi tôi làm sao biết? Có phải cậu không muốn làm việc nữa không?”

Chủ tịch Lý ở bên kia thật sự nổi trận lôi đình, hét lên: “Hợp tác giữa chúng ta và công ty Tất Khang, tất cả đều thông qua! Còn nữa, cậu mau đi xin lỗi Phó Giám đốc Giang nhanh, tự mình xin lỗi! Nếu không được cô ấy bỏ qua, cậu cũng không cần quay lại công ty nữa, trực tiếp cút đi!”

Bộp! Điện thoại vừa cúp, Vương Đại Hải trợn tròn mắt.

Hắn ta nghe ra Chủ tịch Lý thật sự tức giận rồi.

Không nói hai lời, Vương Đại Hải chạy ra ngoài, đuổi theo Giang Uyển: “Phó giám đốc Giang, xin dừng bước.”

Giành Uyển quay lại, có chút sợ hãi nhìn Vương Đại Hải: “Tổng giám đốc Vương, ông muốn làm gì?”

Vương Đại Hải cúi đầu khép nép, khom lưng chắp tay trước ngực xin lỗi: “Xin lỗi cô, Phó Giám đốc Giang, vừa nãy do tôi hồ đồ, hợp tác giữa chúng ta lập tức ký luôn, còn mong Phó Giám đốc Giang tha thứ cho lúc nhất thời bị quỷ ám của tôi.”

Giang Uyển kinh ngạc, khó hiểu nhìn Vương Đại Hải, ngạc nhiên hỏi: “Tổng giám đốc Vương, ngày nói thật chứ?”

Đây là đơn hàng một triệu mà cô đã cố gắng mất một tháng đó! Tiền trích phần trăm lên tới mấy chục nghìn.

Có tiền để chữa bệnh cho Mễ Lạp rồi! Trong mười phút ngắn ngủi, Vương Đại Hải lập tức ký hợp đồng với Giang Uyển.

Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Giang Uyển còn chưa hết ngạc nhiên.

“Tổng giám đốc Vương, ngài nói là do đích thân Chủ tịch của ngài phê duyệt?”

Giang Uyển khó hiểu hỏi.

Lúc này Vương Đại Hải vẫn luôn mang vẻ tươi cười đối đãi với cô, hắn nói: “Đúng vậy, Phó Giám đốc Giang, nếu cô sớm nói có quen biết với Chủ tịch của chúng tôi, suýt nữa thì đã đắc tội với cô rồi!”

Giang Uyển nghi ngờ, gật gật đầu, cô làm sao có thể quen biết được Chủ tịch Lý của công ty Lực Thắng được? Vậy là ai đã giúp đỡ cô? Chẳng lẽ là Tào Quân? Cổ chỉ mới nhắc đến chuyện này với anh vào buổi sáng nay.

Không được, phải đi tìm anh ta hỏi cho ra lẽ.

Giang Uyển nghĩ như vậy, trong lòng vô thức lại so sánh Tào Quân với Trần Bình, tự nhiên lại càng thêm chán ghét Trần Bình.

Chồng của cô, thật sự quá vô tích sự rồi! Mà Trần Bình lúc này cũng không biết sau khi mình giúp đỡ khó khăn cho Giang Uyển, cô thế mà lại nhầm thành tình cũ Tào Quân giúp đỡ mình.

Nếu để anh biết, chắc có lẽ sẽ rất tức giận.

Giữa trưa ngày hôm sau.

Trần Bình lên chiếc xe Bently đỗ bên ngoài bệnh viện.

Hôm nay đã hẹn với Kiều Phú Quý đi gặp người ta.

Chiếc xe trở Trần Bình vừa rời đi, nơi không xa phía sau có một người con gái đang nghi ngờ nhìn về bên này, lẩm bẩm: “Bóng người kia có hơi giống Trần Bình..”

Hôm nay Giang Linh đến bệnh viện để thăm con gái của chị họ.

Cô ta vốn không muốn đi, chỉ do bố mẹ của cô ta nói máu mủ của nhà họ Giang, không đi thăm là không có lễ phép.

Vì vậy, khi đến cổng bệnh viện, Giang Linh trùng hợp nhìn thấy Trần Bình lên chiếc xe Bently kia.

Nhưng mà cô ta cũng không cho rằng ông anh rể vô tích sự kia của mình có thể đi được con xe sang trọng như vậy.

Đây nhưng mà Bently đó! Vì vậy Giang Linh cũng không để chuyện này trong lòng, lập tức đi vào bệnh viện.

Trêи chiếc Bently, Trần Bình lười biếng hỏi: “Lão Kiều, hôm nay gặp ai vậy? Có phiền phức không?”

Kiều Phú Quý cung kính trả lời: “Cậu chủ, không phiền phức, là một nhà sưu tập trong nước, cũng coi như là một người bạn của tôi.”

“Bạn của ông tôi gặp làm gì?”

Trần Bình hỏi ngược lại.

Lão Kiều, ông giỏi lắm, là đồng tính sao? Ông đã già như này còn chơi trò như vậy? Kiều Phú Quý cả mặt đều tươi cười nói: “Cậu chủ, đây là cuộc làm ăn có giá mấy tỷ, cậu nên đi theo học hỏi một chút sau này mới có thể kế thừa sản nghiệp.”

Nghe thấy lời nói, Trần Bình không thể không ngẩng đầu nhìn Kiều Phú Quý.

Vụ làm ăn mấy tỷ mà nói là vụ nhỏ à? Anh nhịn xuống xúc động muốn mỉa mai của mình nói: “Lão Kiều, ông biết bò chết như thế nào không?”

Không được rồi, bảy năm không gặp lão già này càng ngày càng biết giả vờ rồi.

Bản thân anh đường đường là người thừa kế nhà tài phiệt thế mà lại bị dọa đến hiểu lầm.