Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 2: Ai nói tôi không có tiền?

Biểu cảm của Trần Bình không còn tự nhiên như trước, anh khẽ nhíu mày lại.

Tô Lệ Lệ nhìn dáng vẻ nghèo túng mặc đồng phục nhân viên giao thức ăn của Trần Bình, cô ta chỉ cửa ra vào và nói: “Bây giờ lập tức ra ngoài, nơi này của chúng tôi không cho phép nhân viên giao thức ăn đi vào.”

“Tôi không phải đến để giao đồ ăn.”

Trần Bình mở miệng giải thích.

Tô Lệ Lệ vuốt một ít tóc mái trước trán, hai tay khoanh lại, khuôn mặt lạnh lùng nói “Lời này của anh tôi nghe thấy nhiều rồi, mỗi người vào lại nói tôi không đến đưa đồ ăn, có thấy thú vị không?”

“Tôi thực sự không phải, tôi đến tìm Kiều Phú Quý.”

Trần Bình hơi buồn bực, dứt lời liền muốn xông vào trong.

“Mẹ kiếp, anh bị đần sao? Không nghe thấy tôi nói hả?”

Tô Lệ Lệ cực kỳ tức giận, lần đầu tiên cô ta nhìn thấy một tên giao đồ ăn không biết xấu hổ như thế này.

Không cho anh ta vào, anh ta còn muốn xông vào.

Đúng lúc này, tổng giám đốc của một phòng ban, sau khi nghe thấy tranh chấp, sắc mặt khó coi từ bên trong đi ra: “Có chuyện gì vậy?”

“Giám đốc Tống! Tên ngốc giao đồ ăn này muốn xông vào công ty chúng ta.”

Tô Lệ Lệ chỉ tay vào Trần Bình, nói với vẻ mặt chán ghét: “Tôi sẽ gọi bảo vệ kéo anh ta ra ngoài ngay lập tức.”

Giám đốc Tống nhíu mày lại, đưa mắt nhìn Trần Bình, trầm giọng nói: “Công ty chúng tôi không cho nhân viên giao đồ ăn đi vào, mời anh ra ngoài.”

Giám đốc Tống còn coi như có chút lễ độ, nhưng ngữ điệu cùng thái độ không được tốt cho lắm.

Dù sao anh ta cũng là giám đốc một phòng ban của công ty nằm trong danh sách năm trăm doanh nghiệp hàng đầu thế giới, nói như vậy với một nhân viên giao đồ ăn cũng đã coi như khách sáo rồi.

Thấy Trần Bình còn đứng ngây ra tại chỗ đó, Tô Lệ Lệ vội vàng thể hiện, tiến lên chỉ vào mũi Trần Bình mà nói: “Anh nghe thấy chưa? Còn không nhanh cút ra ngoài?”

Trần Bình rất khó chịu, người phụ nữ này ăn nhầm thuốc súng à, hay đến kỳ? Phải biết rằng đây là công ty nhà anh mở.

Chỉ là con chó trông nhà mà cũng dám sủa loạn với chủ của mình? Đúng là tìm chết! “Tôi nói rồi, tôi không đến giao đồ ăn, tôi đến tìm Kiều Phú Quý!”

Trần Bình lạnh lùng mở miệng nói.

Kiều Phú Quý? Vị giám đốc họ Tống kia khẽ giật mình, tiếp theo ngạc nhiên nhìn về phía Trần Bình, sau đó chợt cười nhạo mấy tiếng nói: “Anh tìm chủ tịch công ty tôi?”

“Kiều Phú Quý là chủ tịch công từ của các anh?”

Trần Bình sửng sốt một chút.

Lão già này trước kia không phải chỉ là thư ký thôi sao, thế nào giờ lại thành chủ tịch rồi? Chẳng trách lão già bây giờ còn dám bàn điều kiện với anh.

Không được, lúc nữa gặp ông ta nhất định không thể chịu thua.

Trần Bình anh tuyệt đối không kế thừa gia sản, cầm tiền sẽ chạy ngay lập tức.

Giám đốc Tống hơi ngạc nhiên, cười khẩy rồi nói: “Anh đến ngay cả chủ tịch Kiều là chủ tịch cũng không biết mà còn đến đây tìm ông ấy? Có hẹn trước không?”

“Giám đốc, anh đừng nói đùa, loại rác rưỡi như anh ta còn có hẹn trước sao?”

Tô Lệ Lệ trào phúng vài câu, khoé miệng khinh thường nhếch lên.

“Được rồi, được rồi.

Lệ Lệ, gọi bảo vệ tới đây.”

Giám đốc Tống không chịu được phiền phức vẫy vẫy tay nói.

“Vâng, giám đốc Tống.”

Tô Lệ Lệ nũng nịu trả lời, chạy chậm đến quầy lễ tân cầm điện thoại định gọi bảo vệ.

Giám đốc Tống cũng chuẩn bị cất bước rời đi.

Đột nhiên giọng nói không hài hòa vang lên kết quầy lễ tân.

“Kiều Phú Quý, ông mau xuống đây cho tôi, tôi bị lễ tân của mấy người chặn lại, sau ba phút mà không thấy ông xuống, tôi sẽ đi ngay lập tức.”

Hai người kia theo giọng nói nhìn qua, liền nhìn thấy Trần Bình vừa cúp điện thoại, đang vẻ lười biếng đánh giá hoàn cảnh công ty.

Nụ cười lạnh nơi khoé môi của Tô Lệ Lệ càng thêm khoa trương, cô ta mắng vài câu: “Đồ đần! Thế mà còn diễn được à, đáng đời làm tên đưa đồ ăn!”

Khi nói cô ta vừa thông thả gọi điện thoại cho bảo vệ, vừa lén lút chụp trộm một bức ảnh của Trần Bình rồi gửi vào trong vòng bạn bè*, viết: “Ghê tởm quá! Gặp phải một tên đưa đồ ăn đần độn, đang gọi bảo vệ kéo ra ngoài..”

*vòng bạn bè: Là một tính năng của ưechat, chỉ có những người đã kết bạn mới có thể xem bài viết của người sử dụng.

Vị giám đốc Tống kia cũng nhíu chặt mày lại, nhìn Tô Lệ Lệ.

Tô Lệ Lệ lập tức hiểu ý, ra dấu OK, cầm điện thoại gọi tới phòng bảo vệ: “Alo! Các anh đến quầy lễ tân một chuyến, đến xử lý kẻ rác rưởi một chút.”

Tô Lệ Lệ cúp điện thoại, rồi ngồi xuống quầy lễ tân, dặm lại lớp trang điểm, không để ý đến Trần Bình nữa.

Cùng lúc này, chủ tịch Tập đoàn Thịnh Đỉnh – Kiểu Phú Quý dẫn theo thư ký chạy chậm ra khỏi thang máy, từ phía xa lập tức nhìn thấy cậu chủ của mình đang đứng đợi trước quầy lễ tân.

Nhưng mà khiến ông tức giận như là muốn nứt mắt ra là việc ba tên bảo vệ đang định kéo cậu chủ ra ngoài! Đó là người thừa kế duy nhất của đống sản nghiệp này đấy! Trong nháy mắt, Kiều Phú Quý lập tức quát lớn lên: “Bỏ tay ra!”

Bên này, ba tên bảo vệ đang lôi lấy Trần Bình bỗng nhiên nghe thấy tiếng quát lớn lập tức quay đầu lại, liền nhìn thấy chủ tịch với vẻ mặt tràn ngập sự giận dữ, chạy tới! Sao chủ tịch xuống dưới này? Xoạt! Nghiêm, cúi chào chủ tịch! “Xin chào chủ tịch!”

Ba tên bảo vệ đồng loạt cúi chào.

Còn Kiều Phú Quý giống như không nhìn thấy bọn họ, đi thẳng về phía Trần Bình, trêи mặt nở nụ cười tươi rói giống như hoa hướng dương.

Ngay lúc này Tô Lệ Lệ vừa nhìn thấy chủ tịch liền bị dọa sợ đến mức vội vàng chạy qua, thậm chí nhìn thấy Trần Bình đần độn đứng đó, cả bụng đầy lửa giận.

“Chủ tịch!”

Tô Lệ Lệ cung kính chào, sau đó quay đầu, nhìn Trần Bình một cách vô cùng chán ghét: “Sao anh còn ở đây? Mấy người còn không mau lôi anh ta ra ngoài!”

Tô Lệ Lệ cực kỳ tức giận! Mấy tên bảo vệ này không có mắt nhìn người à? Chủ tịch đang ở đây mà vẫn để cái tên rác rưởi kia đứng ở sảnh, nhỡ hắn va vào chủ tịch thì làm thế nào? Nhưng mà, Kiều Phú Quý lại trầm mặt xuống nhìn Tô Lệ Lệ, quát lớn: “Cô làm cái gì đây hả? Đây là cậu chủ của công ty, tương lai cũng là chủ tịch của tập đoàn.

Ai cho phép các người vô lễ với cậu ấy?”

Cậu..

cậu chủ? Anh ta? Một thằng áo rách khố ôm đưa đồ ăn thì là cậu chủ cái gì chứ? Tô Lệ Lệ bối rối, giận dữ nói: “Chủ tịch, ông có nhầm không ạ? Tên đần này là thiếu gia của công ty?”

“Không nhầm!”

Kiều Phú Quý lạnh lùng mở miệng nói, trong lòng đối với Tô Lệ Lệ có chút bất mãn: “Lời này của cô là thế nào? Là cách nói chuyện với chủ tịch à?”

Trong giây lát, Tô Lệ Lệ cũng nhận ra sai sót của mình, lập tức cúi người xin lỗi “Chủ tịch, xin lỗi ông, tôi..”

Giám đốc Tống đến lúc trước kia, lúc này cũng chạy đến, khuôn mặt nở nụ cười nịnh nọt nói: “Chủ tịch, sao ngài lại xuống đây?”

Lúc nói chuyện, anh ta vẫn nhìn Trần Bình, vẫn chưa nhận ra sự bất thường của bầu không khí, lập tức đỏ mặt, nhíu mày nói: “Sao anh vẫn còn ở đây? Không phải đã nói rồi sao, công ty chúng tôi không cho phép nhân viên đưa thức ăn đi vào, anh mau đi ra ngoài đi!”

Anh ta vừa nói xong, lập tức bị một ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm.

Ôi, năm nào cũng có những tên ngốc nhưng năm nay đặc biệt nhiều hơn.

“Im miệng!”

Hỏa khí trong lòng Kiều Phú Quý bốc lên ngùn ngụt, ông quát to: “Cậu ấy là cậu chủ của công ty chúng ta đấy! Hai người đã bị đuổi việc!”

Trần Bình bất đắc dĩ khẽ lắc đầu: “Mắt chó coi thường người khác, thật sự là sai lầm.”

“Cậu chủ, mời cậu!”

Kiều Phú Quý cúi nửa người, tỏ ý nói.

Cảnh này thật sự đã dọa sợ giám đốc Tống và Tô Lệ Lệ.

Cậu chủ? Anh ta thật sự là cậu chủ? Mắt thấy Trần Bình và chủ tịch kẻ trước kẻ sau chuẩn bị rời đi, giám đốc Tống lập tức nhào tới, mang theo mặt cười, cầu xin nói: “Cậu chủ, là tôi có mắt không tròng, cậu tha cho tôi lần này đi!”

Anh ta nhìn ra chủ tịch đối với người thanh niên này rất tôn kính.

Tập đoàn Thịnh Đỉnh đứng tốp thứ bảy Trong năm trăm tập đoàn hàng đầu thế giới, chủ tịch càng là nhân vật có giá trị chục tỷ.

Tô Lệ Lệ cũng chạy bước nhỏ tới, vẻ mặt nịnh ngọt bồi lễ nói: “Cậu chủ, tôi sai rồi, lần sau tôi không dám nữa.”

Trần Bình chỉ thản nhiên nhìn Kiều Phú Quý, người phía sau ngay lập tức chỉ vào mấy tên bảo vệ: “Còn ngây người ra đó làm gì? Đem hai người bọn họ kéo ra ngoài! Bắt đầu từ hôm nay không cho phép họ bước chân vào công ty nửa bước!”

“Cậu chủ, cậu chủ, chúng tôi sai rồi, xin cậu hãy bỏ qua cho chúng tôi..”

Hai người giám đốc Tống và Tô Lệ Lệ trực tiếp bị bảo vệ kéo vứt ra ngoài.

Đi tới phòng làm việc của chủ tịch.

Trần Bình ngồi xuống chiếc sofa bọc da, Kiều Phú Quý cung kính đứng một bên, hai tay để trước bụng.

“Lão Kiều, cuộc sống của ông có thể coi là tiểu tư sản rồi đấy! Ghế sofa da đà điều Colombostile, có phẩm vị.”

Trần Bình vuốt ve chiếc ghế sofa dưới ʍôиɠ, khen ngợi nói.

Kiều Phú Quý đứng bên cạnh với dáng vẻ cực kỳ cung Kính nói: “Cậu chủ, cậu đừng trêu chọc lão già này nữa, chỉ cần cậu ký tên vào văn bản này, tất cả những thứ đó đều là của cậu.”

Lời nói vừa dứt, cô thư ký với dáng người cao gầy, làn da non mịn, ngực to chân dài mặc chiếc áo màu đen đứng đầu sau ông ta lập tức đưa tới một phần văn bản.

Trần Bình rất phản cảm nhìn một cái, nói: “Ông không phải không biết tôi không muốn kế thừa tài sản của bố tôi, hôm nay tôi đến đây là để hỏi vay ông một trăm nghìn nhân dân tệ.”

Kiều Phú Quý khéo léo cười nói: “Không cho vay.”

“Lão già, ông nói lại một lần nữa xem!”

Trần Bình vô cùng tức giận, anh bật dậy.

Kiều Phú Quý vẫn nhắc lại câu nói đó: “Không cho vay.”

Nhưng mà với khuôn mặt nhăn nheo, ông ta nở nụ cười, dụ dỗ nói: “Cậu chủ.

Chỉ cần cậu ký tên, đừng nói là một trăm nghìn nhân dân tệ, chục tỷ đều là của cậu.”

“Không cho vay thì không cho vay! Hôm nay tôi mà ký tên, tôi không phải họ Trần?”

Trần Bình tức giận nói.

Năm phút sau.

“Chúc mừng cậu chủ, bây giờ cậu là người thừa kế chính thức của toàn bộ sản nghiệp và tài sản nhà họ Trần, đây là một trăm nghìn nhân dân tệ của cậu.”

Thơm quá đi mất.

Kiều Phú Quý nhìn phần văn bản đã được ký tên, khuôn mặt vui vẻ giống như hoa hướng dương.

Cùng lúc đó, thư ký bên cạnh ông cũng cầm tới một chiếc cặp số, mở ra, bên trong đủ một trăm nghìn nhân dân tệ.

“Lão Kiều, ông đây cũng thật là lãng phí, có một trăm nghìn nhân dân tệ mà phải đựng trong một cặp táp to như thế này, người nào không biết còn cho rằng đây là một triệu nhân dân tệ.”

“Cậu chủ, đi chậm một chút, có cần tôi sai người lái xe đưa cậu về không?”

Kiều Phú Quý cung kính hỏi han.

“Không cần, tôi tự lái xe điện tới.”

Trần Bình nói, xách túi nhựa tiếp tục đi ra khỏi phòng làm việc.

Bên này, sau khi Trần Bình đi khỏi, Kiều Phú Quý lập tức cầm lấy văn bản đi lên phòng hội nghị ở tầng trêи cùng, mở video hội nghị.

“Ông chủ, cuối cùng cậu chủ cũng ký tên rồi!”

Lão Kiều đứng trước màn hình điện tử, cúi người, cực kỳ kϊƈɦ động và tôn kính.

Trong màn hình là một ông lão ngồi trêи chiếc xe lăn, ông ho khan mấy cái rồi giơ tay lên, dùng giọng suy yếu nói: “Vậy thì..

thông báo xuống dưới..”

“Vâng thưa ông chủ!”

Kiều Phú Quý nhìn ông lão trêи màn hình, lau nước mắt nói.

Từ giây phút này, hễ là quản lý cao cấp của sản nghiệp nhà họ Trần đều nhận được một Mail thông báo, người thừa kế duy nhất của gia tộc họ Trần – Trần Bình, chính thức kế thừa sản nghiệp gia tộc! Mà những doanh nghiệp này đều dính đến bất động sản, địa sản, giải trí, điện ảnh, tài chính, đầu tư, khoa học kỹ thuật, internet..

Trần Bình quay trở lại bệnh viện, chạy chậm tới phòng bệnh, vừa khéo nhìn thấy Giang Uyển đang nói chuyện với Tào Quân, hai người đứng sát nhau, nói nói cười cười.

Trần Bình nhíu chặt mày, nắm đất siết lại.

“Trần Bình, anh đi đâu?”

Giang Uyển vừa nhìn thấy anh lạnh lùng hỏi.

Giờ phút này mà anh ta còn có lòng chạy ra ngoài, không quan tâm một chút nào đến con gái của chính mình.

Trong mắt của Giang Uyển lộ rõ vẻ thất vọng đối với Trần Bình.

Tào Quân ngồi bên cạnh cười lạnh nói: “Trần Bình, không phải anh đi vay tiền đấy chứ? Không sao cả, tiền viện phí thuốc men để tôi trả, dù sao Mễ Lạp cũng gọi tôi là chú.”

“Tiền viện phí thuốc men chả con gái tôi không cần anh quan tâm, tự tôi có thể trả nổi.”

Trần Bình tiến vào, vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên.

“Trần Bình, thái độ của anh như vậy là như thế nào, sao anh có thể nói chuyện như vậy với Tào Quân? Xin lỗi mau!”

Giang Uyển lập tức chỉ trích Trần Bình, chồng của mình như thế nào, cô còn không rõ hay sao? Người ta có lòng tốt giúp đỡ ứng tiền viện phí thuốc men, anh vẫn còn tỏ thái độ với người ta, đúng là không biết cư xử.

Tào Quân giả vờ giả vịt khuyên ngăn: “Uyển Nhi, đừng tức giận.

Có lẽ Tràn Bình không vay được tiền nên tâm trạng không tốt.”

Giang Uyển tức đến nỗi thở hồng hộc trừng mắt nhìn Trần Bình một cái, trong lòng càng coi thường Trần Bình.

Trần Bình, kiềm chế cơn giận, siết chặt nắm tay, nhìn hai người bọn họ, anh hận không thể đấm một quyền lên mặt Tào Quân.

Uyển Nhi? Hắn ta thế mà lại thân mật gọi tên mụ của cô như vậy? Giang Uyển ơi Giang Uyển, tốt xấu gì tôi cũng là chồng của cô, cô không biết xấu hổ một chút nào sao? “Không phải vay tiền hay sao? Ai nói tôi không vay được?”

Trần Bình lạnh lùng trừng mắt nhìn Tào Quân nói.