Mỹ Nhân Ngư [Bác Chiến]

Chương 18

"Cô ấy bảo là diễn viên Tống Tổ Nhi ạ?"

(Tống Tổ Nhi ... Là cô ấy ...)

" À, anh mời vào giúp tôi ạ"

...

"Chào anh, làm phiền anh rồi"

"Không có gì, em vào nhà đi đã, em uống gì không để anh lấy"

"Dạ anh cho em nước lọc là được rồi ạ"

Tổ Nhi vừa bước vào phòng khách vừa ngắm xung quanh ngôi nhà, chỉ cần nhìn dãy tủ nón bảo hiểm, ván trượt cũng đủ để xác định Nhất Bác quả thật đang sống ở đây.

"Nước của em"

"Cám ơn anh" Tống Tổ Nhi lúc này mới ngồi xuống ghế

"Em ... đến tận đây tìm anh là có việc gì không?"

Tiêu Chiến đã gặp Tổ Nhi nhưng lần đó anh không để ý nhìn kỹ cô, hôm nay lại muốn nhìn rõ một lượt, quả nhiên cô ấy không chỉ dễ thương mà vẫn rất xinh đẹp, sang trọng, quý phái.

"À ... lần trước em tính nhờ anh thiết kế cho em một cái kẹp tóc phù hợp với hình tượng người cá giúp tóc em gọn hơn khi quay dưới nước nhưng ra thì anh đã đi rồi"

"Nếu chỉ có thế em có thể báo lại đoàn phim là được mà, sao lại mất công đến tận đây"

"Em tiện đi công việc ghé sang thôi với lại em... cũng muốn đến cho biết chỗ ở mới của Bác ca"

"Muốn biết chỗ ở của cậu ấy sao à ... à ... để anh dẫn em đi một vòng"

"Dạ phiền anh"

Tiêu Chiến dẫn Tổ Nhi đi một vòng quanh nhà và nơi cuối cùng là phòng làm việc của anh

"Đây là phòng anh vẽ tranh. À ... hay em vẽ phát thảo mẫu cho em luôn nha. Em xem tranh đợi anh một chút"

Nói rồi Tiêu Chiến lấy tập giấy và bắt đầu vẽ

"Em nghe nói anh tính chuẩn bị triển lãm tranh có phải không?"

"Đúng rồi. Sao em biết?"

"Có một lần em nhe Bác ca nói qua"

Thật ra lúc đó là lúc cậu đang nói chuyện với anh mà cô vô tình nghe, tuy nhiên câu trả lời này lại khiến Tiêu Chiến khựng một nhịp.

"Nhất Bác ... với em ... chắc thân lắm"

"Dạ, tụi em quen nhau từ nhỏ, lúc cùng nhau sang Hàn để training. Anh ấy có thể xem là thanh mai trúc mã của em. Tụi em lúc nó làm gì cũng có nhau. Rất tiếc sau đó em về nước trước nên tụi em không ở cạnh nhau nữa ... nhưng tình cảm của em bao năm qua vẫn vậy, em vẫn rất thích Bác ca, chưa từng thay đổi"

Tiêu Chiến tiếp tục bị khựng lại, ngòi bút cũng không thêm nét vẽ nào. Tổ Nhi đứng bên cạnh, từng chút thu hết phản ứng của Tiêu Chiến khi nghe cô nói thích Nhất Bác, cuối cùng cô cũng có đáp án cho những lời đồn trên mạng.

"Chiến ca ... anh với Nhất Bác là như nào?"

"Hả? Em nói gì cơ?" Ý nghĩ của Tiêu Chiến bị câu hỏi của Tổ Nhi lôi về hiện tại

"Anh ở chung với Bác ca nên chắc hai người thân nhau lắm! Thân vậy ... liệu anh có biết anh ấy .. có đang thích ai không?"

Tổ Nhi ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Tiêu Chiến nhìn anh bằng lôi mắt long lanh

"À ... không ... anh cũng không rõ nữa" Tiêu Chiến né ánh mắt của cô, vừa nói vừa tiếp tục vẽ

"Xong rồi ... em xem như thế này có được không?"

"Rất đẹp ạ ... anh thật sự rất tài năng, Lưu lão sư nói không sai"

"Em cũng xem buổi họp báo sao?"

"Tất nhiên ạ. Bất kể điều gì liên quan đến Bác ca em đều biết. Em là thích và đuổi theo anh ấy bao lâu vậy rồi, em tin tình cảm của tụi em lúc còn ở Hàn không phải là giả, chỉ là tụi em xa nhau lâu quá thôi. Em sẽ tiếp tục theo đuổi anh ấy thì lúc nào đó em tin anh ấy sẽ lại chấp nhận trái tim em"

"..."

"Chiến ca, sao anh không nói gì? Anh là đang nghĩ về điều em nói sao? Anh thấy có được không?"

"Anh ... anh không biết ... Tình yêu là điều không ai có thể tính toán được, không cứ mình bỏ ra bao nhiêu sẽ nhận lại được bao nhiêu, mà đó là cảm xúc ở đây ... trái tim ... tự nó có lý lẽ của mình"

Tổ Nhi rất chăm chú nhìn Tiêu Chiến, có lẽ cô đang mong muốn anh sẽ cho mình một câu trả lời khác hơn.

"Thôi! Em về đây, làm phiền anh cả buổi rồi"

Tổ Nhi chào Tiêu Chiến rồi ra về, nhìn theo bóng lưng ngày xa dần, anh cảm nhận nỗi buồn dâng lên, không biết do từ cô ấy hay do từ chính anh.

...

"Nhất Bác à, ngày kia em có lịch trình gì không?"

"Ngày kia sao ... là ngày ... em vẫn có lịch quay ở phim trường"

Thoáng chút thất vọng xuất hiện trên gương mặt đẹp đẽ của Tiêu Chiến, tuy nhiên anh vẫn tỏ ra vui vẻ trước mặt cậu nhỏ. Càng sau này thời gian gặp nhau thật sự càng ít, gọi điện thoại cũng không nói được quá 10 phút, anh là nhớ cậu nhỏ đến phát điên rồi nhưng vẫn cố kiếm chế bản thân, anh không muốn cậu có chút gì bận lòng

"Có lịch quay ... nhưng tới trưa là xong rồi"

Vừa nghe xong mấy lời đó, gương mặt Tiêu Chiến thay đổi 180 độ, này thì cứ cố che che giấu giấu, nhưng cái con người này, giấu gì mà đều để cậu nhỏ nhìn ra hết.

"Vậy em sẽ về nhà chứ"

"Tất nhiên rồi ... không thì em đi đâu"

"Anh sẽ chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn, em muốn ăn gì?"

"Tiệc á ... sao phải ăn tiệc?"

"À ... hôm đó là ..."

"Lẩu đi! Trời cũng bắt đầu lạnh ăn lẩu cũng rất hợp. Đi ngoài ăn, không phải nấu"

"Ra ngoài ăn em lại phải đánh lạc hướng phóng viên bốn phương tám hướng nữa, anh nấu lẩu được, sẽ không thua tiệm"

"Okie ... vậy nha. Giờ em bận rồi. Chào anh"

"Khoan Nhất ..."

Cuộc gọi kết thúc ...

Tiêu Chiến nhìn màn hình điện thoại anh vẫn chưa nói kịp với cậu lời chào, cũng chưa kịp nói hôm đó là ngày gì, cũng chưa kịp nói là anh rất nhớ cậu, anh cũng chưa kịp nói anh đã vẽ xong bức tranh của cả hai.

"Khi đó anh nhất định phải vẽ lại câu chuyện của chúng ta"

Đó là những gì cậu đã nói với anh khi anh bảo với cậu sẽ bắt đầu chuẩn bị cho triển lãm tranh của riêng mình. Anh đã vẽ xong rồi, đã xong từ lâu, câu chuyện của chúng ta, anh muốn cho cậu xem qua, muốn cậu thấy câu chuyện đó và còn muốn kể với mọi người câu chuyện của họ, chỉ là ... chỉ là ... vẫn chưa có cơ hội.

...

"Bác ca, giúp em đi mà"

"Không được, nay anh bận rồi, em nhờ người khác giúp đi"

"Không được! Em chỉ có thể nhờ anh thôi"

"Dù là vậy cũng không được, nay anh bận lắm, vậy nha"

Nói rồi Nhất Bác bỏ Tổ Nhi lại rồi rời đi

"Tống tiểu thư"

"Trợ lý Hà" Gương mặt một màu ủ rũ, cô trả lời trợ lý Hà bằng giọng điệu chán nản

"Đừng buồn như vậy. Em đâu phải mới biết Nhất Bác"

"Chị hiểu nhầm rồi, em có trách gì anh ấy đâu, chẳng qua là ..."

"Sao vậy? Em vậy là do chuyện em tính nhờ Nhất Bác sao?"

Tổ Nhi chỉ gật gật đầu mà không nói gì càng làm trợ lý Hà tò mò

"Nhưng mà chuyện gì? Em nói xem nào?"

"Lát em phải bay về Bắc Kinh rồi"

"Mai em không có lịch quay sao mà về ... hay nhà em có việc"

"Mai em có lịch chứ nhưng hôm nay baba kêu bảo nay có tiệc quan trọng nên phải về"

"..."

"Nhưng em lại nghe được tin nói là tiệc đó không chỉ để ngoại giao mà là để giới thiệu em với một số người ... kiểu giới thiệu mai mối ấy"

"À ... sao em không nói với Tống tổng là không muốn"

"Sao lại không chị ... với baba đâu phải không biết em thích Bác ca từ nhỏ đâu nhưng dạo này chuyện anh ấy với Chiến ca làm ba cảm thấy rất khó chịu, sau đó đến chuyện của em với anh ấy nữa, baba nghĩ mọi người vì anh ấy tung tin đó là đang làm ảnh hưởng đến em nên rất tức giận mới bày ra bữa tiệc này"

"Vậy sao em còn nhờ Nhất Bác đi cùng em, chẳng phải như vậy ba em sẽ càng tức giận hơn sao?"

"Em biết chứ ... nhưng em cũng muốn ba hiểu rằng, mối quan hệ của tụi em vẫn tốt, anh ấy là không có chuyện như người ta đang đồn đoán và em hoàn toàn không phải bị anh ấy lợi dụng"

"Thế sao em không nói rõ với cậu ấy? Biết đâu khi biết cậu ấy sẽ nghĩ lại"

"Em ... cứ thấy có lẽ không nên nói, chỉ cần anh ấy đến bữa tiệc cùng em là được, nói ra có thể cả em và anh ấy đều cảm thấy ngại hơn"

"Vậy bây giờ em tính sao?"

"Không sao ... em sẽ tự lo. Chịu đựng một chút, nếu em đã không muốn thì ba cũng không ép mãi được"

"Cố lên" trợ lý Hà giơ nắm tay cổ vũ Tổ Nhi khiến cô bật cười, có lẽ giờ cô đã thoải mái hơn một chút vì ít ra cũng có người hiểu được nỗi lòng mình.

"À ... chị vẫn chưa cám ơn em vụ lần trước"

"Vụ gì chị?"

"Vụ Thiên Hải Vương ấy, thiệt sự lúc đó chị hết cách rồi, nếu không phải em nhờ ba gọi trực tiếp cho thì họ cũng không sắp xếp nhanh như vậy ... mà chị lại cũng chưa nói với Nhất Bác là nhờ em"

"Có gì đâu chị ... anh ấy biết thì sao, không biết thì sao, tình cảm của Bác ca đâu phải vì biết ơn hay gì mà sẽ dành cho em, em hiểu rõ chứ, nếu một ngày anh ấy yêu em thì em cũng chỉ mong anh ấy yêu bởi chính con người em thôi, không vì cái gì khác"

Khuất sau cánh cửa, Nhất Bác vô tình nghe hết cuộc trò chuyện giữa trợ lý Hà và Tổ Nhi. Về tình cảm cậu xem cô như em gái, chính vì vậy khi biết được cô có thứ tình cảm kia, cậu đã rất hạn chế thân thiết và có phần né tránh, một phần lý do vì hôm nay đã hẹn Tiêu Chiến một phần là anh không muốn gia đình Tổ Nhi hay người xung quanh hiểu nhầm về mối quan hệ của họ. Bây giờ lại nghe sự việc như vậy, vòng qua vòng lại cũng nguyên nhân do anh, lại thêm việc cô ấy đã giúp đỡ họ trong lúc ngặt nghèo nhất, Nhất Bác cảm thấy cần phải trả món nợ này ... cậu mở cửa đi ra.

"Anh sắp xếp được công việc rồi anh sẽ đi Bắc Kinh với em"

"Hả? Thật không Bác ca"

"Nhất Bác à, chiều nay chẳng phải em bận rồi sao ..." quản lý Hà ngạc nhiên hỏi lại

"Em đi nhanh rồi sẽ về"

"Có trễ không? Dù gì em cũng ..."

"Chắc không sao chị"

Quay sang Tổ Nhi, cậu tiếp tục nói:

"Khi nào khởi hành ... anh chỉ ghé một lát sẽ bay về ngay"

"Được, chỉ cần anh có mặt chút là được. Bây giờ anh chuẩn bị đi luôn được không? Lát 3 giờ chiều bay."

"Anh biết rồi. Chị Hà chuẩn bị hộ em một bộ vest nhé"

"Ồ! Chị biết rồi" Trợ lý Hà đi chuẩn bị mà trong lòng thì vẫn rất lo lắng.

...

Tiêu Chiến ở nhà đang rất háo hức chuẩn bị mọi thứ, chuẩn bị món lẩu mà cậu đề nghị, đủ thứ rau thịt được mua về, không biết hai người ăn được bao nhiêu mà Tiêu Chiến lại mua cả bàn thức ăn, chỉ đơn giản nghĩ muốn cậu ăn nhiều một chút, bớt gầy một chút, còn chuẩn bị cả một chiếc bánh đặc biệt trong tủ lạnh.

Có tiếng chuông điện thoại ... màn hình xuất hiện tên Nhất Bác ... Tiêu Chiến lập tức dừng tay nghe điện thoại

"Nhất Bác em tan làm rồi a?"

"Em tan rồi nhưng em phải đi Bắc Kinh có việc, chắc tối trễ em mới về tới hay anh ăn trước đừng chờ em"

Tiêu Chiến đang trên mây bị một câu nói của Nhất Bác đạp thẳng xuống đất.

"Sao vậy ... em lại không rảnh sao? Em bảo về được mà"

"Chiến ca! Em xin lỗi. Em có việc đột xuất, không thể không đi. Anh ... đừng buồn"

"Anh ... nếu công việc thì chịu vậy ... mà ... trễ thì em vẫn về nhà chứ"

"Về chứ, trễ một chút nhưng chắc chắn em sẽ về kịp trong ngày"

"Được ... vậy anh chờ em!"

"Nhưng mà ..."

"Anh chờ em"

"... xong việc em sẽ về ngay"

"Cậu ấy ... chắc buồn lắm" trợ lý Hà hỏi thăm

"Hết cách ... không thể không giúp cô ấy ... còn phải trả lễ vụ lần trước"

"Em nghe hết rồi sao?"

Nhất Bác gật gật, thở dài một tiếng

"Chị xin lỗi Nhất Bác, tại chị không nghĩ ra ai có thể giúp được nữa nên mới phải gọi cô ấy"

"Không sao, à ghé qua cửa hàng hoa đã. Em đặt rồi chị vào lấy dùm em"

Trợ lý Hà quay trở lại xe với một chiếc hộp lớn, bên trong là để một bó hồng đỏ, loại hồng nhập đặc biệt.

"Roseonly sao?"

Nhất Bác mỉm cười.

...

Bữa tiệc tại Tống thị được tổ chức ngay tại biệt thự của gia đình. Một khung cảnh tráng lệ, sang trọng thuộc hàng bậc nhất, khách mời cũng cực kỳ chỉnh chu với vest và váy dạ hội. Tổ Nhi bay trước Nhất Bác, cô về nhà ngay lập tức được trang điểm, làm tóc. Nếu như vài tiếng trước đây, cô chẳng thể nở nụ cười nhưng giờ thì khác, Bác ca sẽ xuất hiện cùng với cô nên cô muốn mình phải thật xinh đẹp, thật cuốn hút. Cô diện chiếc váy ánh kim xẻ ngực sâu táo bạo. Mái tóc ngắn và phong cách trang điểm tự nhiên giúp cô có vẻ ngoài tươi mới, trẻ trung, cả góc nghiêng không tì vết, đẹp hoàn hảo.

Khách mời đa số là giới doanh nhân và bạn bè của Tống tổng, cũng có rất nhiều bạn bè trong giới showbiz, một bữa tiệc rượu tại gia mà chẳng khác nào một buổi lễ hay một sự kiện hoành tráng. Tổ Nhi liên tục gửi ánh mắt của mình về phía lối vào, ánh mắt cô trở nên rạng rỡ khi thấy bóng dáng quen thuộc. Nhất Bác trong bộ vest đen bên ngoài, bên trong là chiếc áo dệt kim cổ cao màu trắng, vừa trẻ trung, năng động lại không kém phần sang trọng, lịch sự cần có của buổi tiệc.

"Bác ca" Tổ Nhi vẫy tay và nhanh chóng di chuyển về hướng Nhất Bác.

"Anh đến rồi à"

"Ừm"

"Làm phiền anh rồi"

"Không sao. Anh đến chào bác trai đã"

Nhất Bác cùng Tổ Nhi tiến đến chỗ Tống tổng, tuy nhiên đáp lại đó là vẻ mặt tức giận của ông dành cho Nhất Bác.

"Con chào bác ạ"

"Sao cậu cũng đến đây"

"..."

"Baba! Là con mời ảnh đến dự cùng con"

"Con lại muốn làm gì đây hả?"

"Ba đừng tưởng con không biết ba đang tính toán cái gì, con đã nói rồi, con chỉ thích Bác ca thôi, ba đừng kiếm người giới thiệu cho con nữa"

"Con ... con là đang trách ba sao? Con thử hỏi cậu ta xem đối với con như thế nào"

Nhất Bác kẹt giữa cuộc tranh cãi của hai người, cậu hiểu những gì Tống tổng đang nói, cậu không có cách nào để đáp lại tình cảm của cô bé.

"Anh ấy đối với con thế nào không quan trọng, con chỉ biết con thích anh ấy thôi"

"Con gái ngốc ... sao con ... Nhất Bác, cậu chỉ biết im lặng như vậy thôi sau"

Nhất Bác buông hai tay áp sát chân, cúi người 90 độ:

"Con xin lỗi bác"

"Cậu ... còn con biết chuyện thì để yên mọi việc cho ba, tiếp khách khứa cho đàng hoàng, không thì đừng gọi ba là ba nữa"

Nói rồi Tống tổng quay lưng bỏ đi, Tổ Nhi gọi theo nhưng ông hoàn toàn lơ cô, hết cách cô đành làm theo lời ba ba, dù gì cũng không để ông mất mặt được.

"Em không nên nói với bác như thế"

"Chứ anh bảo em phải làm sao mà ... mà xin lỗi anh, Bác ca"

"Sao lại xin lỗi anh?"

"Mấy lời của baba ... chắc anh khó chịu lắm"

"Không ... anh không sao. Là bác lo cho em thôi. Ba mẹ nào cũng vậy mà".

Tổ Nhi mỉm cười tươi tắn, Tống tổng tuy trước mặt là la con gái như vậy nhưng lúc nào mắt cũng không ngừng để ý đến con, đâu phải ông không nhận ra con gái ông vui vẻ, hạnh phúc thế nào khi đứng cạnh người con trai ấy, hai đứa thật xứng đôi, ông cũng là rất muốn cậu Nhất Bác đó làm rể nhà mình nhưng qua bao năm rồi mà hai đứa vẫn cứ dậm chân tại chỗ, lại còn thêm chuyện cậu ấy có người yêu lại là nam nhân, thật khiến ông lo lắng cho con gái của mình. Bữa tiệc này bày ra một phần là cũng muốn con gái ông quen biết thêm người này người kia, một phần cũng là ép Nhất Bác phải rõ ràng mối quan hệ với con gái mình. Nhưng với những gì xảy ra hôm nay lại ngoài dự tính của ông, cậu ta vì con gái ông mà đến nhưng vẫn không thừa nhận thích con bé còn con bé nhà ông nữa, lá ngọc cành vàng vậy mà một tý giá cũng không còn, ông phải giúp con gái mình trồng giá mới được.

Vậy là chốc chốc lại có một chàng bên ngoài đẹp trai bên trong lắm tiền, lại giỏi giang trong nghề nghiệp, kinh doanh đến làm quen, xin bắt chuyện. Tổ Nhi vì ba cô ấy nên luôn nhã nhặn đáp lễ, Nhất Bác đứng bên cạnh lại chẳng nói gì, trông chẳng khác nào vệ vĩ đang bảo vệ thân chủ.

"Thiệt mệt chết, hẳn là baba cố tình sắp đặt. Chắc anh buồn chán lắm?"

"Tổ Nhi, giờ anh phải đi rồi nếu không sẽ trễ chuyến bay"

"Anh phải đi rồi sao?"

"Ừm. Để anh qua chào bác"

Nói rồi Nhất Bác đi về hướng Tống tổng, Tổ Nhi mặt ủ xuống lót tót theo sau

"Xin lỗi bác, cháu xin phép cáo từ không trễ chuyến bay"

"Cậu về sao? Còn sớm mà" Tống tổng có chút vội vã, chẳng phải có vẻ không vui khi anh có mặt mà, sao giờ lại vậy.

"Dạ, con đặt chuyến bay rồi, không đi nữa là không kịp"

"Ờ ờ"

"Vậy con xin phép"

Nhất Bác nói rồi cuối người chào rồi xoay lưng bước đi, Tổ Nhi vội đi cùng

"Để e tiễn anh"

Tống tổng nhanh tay ngoắc trợ lý thì thầm gì đó.

Nhất Bác chào một số người nữa rồi ra về, vừa chuẩn bị rời đi thì có một nam nhân bước vào, người này có vẻ đẹp vừa dịu dàng vừa nam tính, khi cười có đôi má lúm đồng tiền, nhìn có gì đó đáng yêu lại ôn nhu.

"Là Tống tiểu thư đúng không?"

"Anh biết tôi sao?"

"Tất nhiên là biết, anh có rất nhiều ảnh của em mà"

"..."

"Anh họ Chu tên Tán Cẩm"

"Tán Cẩm ... sao giờ mới đến" Tống tổng đon đã đi về phía 3 người

"Chuyến bay bị trễ ạ"

"Này Tổ Nhi! Chào đi, con đừng nói không nhớ ai?"

"Là Tán Cẩm ca, con bác Chu sao?"

Tán Cẩm một tay chỉnh lại vạt áo gật gật đầu mỉm cười

"Em tưởng anh ở nước ngoài luôn không về"

"À ... do công việc, không thể không về! Anh có quà tặng em"

Tán Cẩm búng tay và trước mặt mọi người là bó hoa hồng rực rỡ

"Tặng em" Tán Cẩm cầm bó hoa tặng cho Tổ Nhi

"Tặng em sao?" Tổ Nhi tròn mắt ra nhìn bó hoa với dáng vẻ kinh ngạc, ngập ngừng đỡ lấy

"Xin phép mọi người, con đi trước" Nhất Bác xen vào cuộc nói chuyện vì anh đã không thể chần chừ thêm nữa.Cuối đầu chào một lượt rồi nhanh chân rời đi.

"Không cần tiễn anh, em vào đi" Nhất Bác nói với Tổ Nhi khi cô vội đuổi theo anh, trên tay vẫn còn ôm bó hoa hồng

"Em né một chút, gì chứ, tặng hoa hồng, anh xem đây là hoa gì, Roseonly, anh ta ở nước ngoài chắc không biết ý nghĩa nó, chắc không tự mua mà kêu người khác đi thôi. Thiệt muốn vứt đi mà"

Tổ Nhi đưa tay tính quăng cả bó hoa, may Nhất Bác giữ lại kịp, đẩy trả lại cho cô

"Muốn vứt thì kiếm chỗ nào kín kín. Thôi tới cổng rồi, anh đi đây"

Tổ Nhi đứng nhìn chiếc xe khuất dạng, nhìn bó bông, nhăn mặt một cái đành ôm quay trở vào.

Trong căn biệt thự rộng lớn cạnh bờ biển, bóng một người đang ngồi yên lặng trên chiếc bàn dài với đầy các loại thực phẩm và một nổi lẩu uyên ương ngay chính giữa, chỉ tiếc là nổi lẩu đã nguội lạnh và người ăn vẫn chưa về. Tiêu Chiến nhìn bàn thức ăn một lượt rồi lại đưa mắt nhìn lên đồng hồ trên tường, đã 10 giờ rồi, không biết khi nào Nhất Bác mới về tới, gọi thì điện thoại tắt, nhắn tin vẫn chưa thấy hồi âm, công việc gì quan trọng đến mức cần phải tắt cả điện thoại thật khiến Tiêu Chiến tò mò.

Hết đi vào bếp lại đi ra phòng khách, chốc chốc lại quay lại nhà bếp, cứ cảm thấy gì đó khắc khoải, cầm cuốn sách trên tay nhưng cũng không thể tập trung nổi, Tiêu Chiến quyết định lấy điện thoại chơi game, chơi được một lát liền chán, cũng phải thôi, bình thường khi chơi game sẽ có cậu ngồi bên cạnh, chỉ anh cái này đi thế nào, cái kia đánh làm sao, còn giờ thì toàn thua với thua, anh đành lên weibo xem fan có up clip cậu nhỏ tan làm hay không?

Clip Nhất Bác tan làm rời khỏi khách sạn, vẫn nguyên cây đen thui, khẩu trang che kín mặt, đầu đội nón bucket, bên ngoài trùm thêm nón áo khoác, đến con mắt còn không thể thấy huống chi là mặt. Nhưng kệ đi, thấy được dáng cậu nhỏ cũng rất vui rồi. Còn thấy được cả trợ lý Hà nữa, cô đang ôm một chiếc hộp to. Như thường lệ rất nhiều bình luận nhưng có một bình luận được rất nhiều quan tâm và phản hồi

"Cái hộp đó là hoa hồng Roseonly nha"

"Chị đó là trợ lý của Vương Nhất Bác phải không? Không lẽ đi lấy hoa cho cậu ấy?"

"Chị ấy phụ nữ chẳng lẽ lại mua hoa tặng người ta tất nhiên là đi lấy hoa cho minh tinh nhà mình chứ còn gì nữa"

"Hoa ấy tặng ai nhỉ, trọn đời chỉ được tặng cho một người đó"

"Là Tiêu Chiến nhất định là anh ấy .... Bjyxszd"

Đọc đến đây trên môi người kia bỗng cong cong lên một chút nhưng anh chóng biến mất khi tiếp tục đọc bình luận khác

"Là Tống Tổ Nhi ... bọn họ là đang hẹn hò".

"Cùng quay phim tiện hẹn hò quá rồi mà còn tặng hoa. Lãng mạn nhỉ"

Tâm trạng anh tụt xuống, bối rối, hoang man nhưng nhớ lời cậu nhỏ, mắt không thấy tâm không phiền, anh quyết định thoát ra nhưng ngay lúc đó đập vào mắt anh là hình ảnh cậu trong bộ vest bảnh bao tại buổi tiệc của Tống thị.

...

"Không về nhà ... em ... là đi dự tiệc cùng cô ấy ..."

(Còn tiếp)

Ps: Sợ mai bận công việc nhà nên tranh thủ up để quên. Chúc các bạn năm mới vui vẻ, vạn sự an lành và như ý.